Lịch Kiếp

Chương 41




Edit by Mặc Hàm

Hoàng đế đứng dậy, lôi kéo tay đại hoàng tử, chậm rãi đi xuống bậc thang đá bên hồ. Đại hoàng tử khẽ cười nói: “Hoàng thượng, quần áo còn chưa cởi. Hoàng đế cười nói: “Không phải trước kia đã nói rồi sao, ngươi thay trẫm mặc quần áo, trẫm thay ngươi cởi quần áo.” Đại hoàng tử bất đắc dĩ cười, tùy ý để hoàng đế cởi sạch đồ của cả hai rồi để trên bờ.

Hơi nóng trên mặt nước, hấp đến mặt hai người đỏ bừng. ta nằm sấp bên cạnh hồ bơi, cẩn thận từng li từng tí thò ra một móng vuốt, tê —— thật nóng! May mà hai người kia còn có thể ngâm mình ở bên trong.

Hai người ôm nhau hôn đối phương, Hoàng đế kéo thân thể đại hoàng tử xuống, liền cùng nhau chìm xuống nước, chỉ để đầu trên mặt nước. Động tĩnh dưới nước không nhỏ, thỉnh thoảng nổi lên bọt nước, đại hoàng tử cười khanh khách, bỗng nhiên kêu lên: “Không cần, Hoàng thượng! Nóng quá!” Hoàng đế cười rồi hôn y, “Nướng chín A Chiểu rồi?” Đại hoàng tử né tránh nói: “Chúng ta lên trên, được không? Hoàng thượng, nóng quá, bỏng ta!” Y ngẩng mặt lên, trong mắt có chút tủi thân, Hoàng đế nhìn y một lát, dịu đàng nói: “Được, chúng ta đi lên, đến dưới gốc cây kia.”

Hắn ôm đại hoàng tử đứng lên, long căn cắm vào trong huyệt của y, giữ nguyên tư thế này leo lên thềm đá. Đại hoàng tử gắt gao ôm lấy cổ hắn, hai chân quấn quanh thắt lưng, bối rối kêu to: “Hoàng thượng, thả ta xuống! A- a!” Hoàng đế hôn lại y, khuỷu tay kẹp lấy đùi y, đi lại bỗng nhiên nâng y lên trên. Hoàng đế dùng sức mở hai cánh mông của y càng lớn, tính khí tráng kiện dọa người mượn khí lực hắn tung hoàn hung hăng đâm vào. Tiếng nức nở của đại hoàng tử bị Hoàng đế nuốt vào, khóe mắt không kìm được nước mắt.

Mỗi một bước đều khó mài, thật vất vả đi đến dưới tàng cây, đại hoàng tử vừa mới thở phào nhẹ nhõm, sống lưng lại bị một lực lớn đặt ở thân cây, hai chân cao cao bị nâng lên treo trên cánh tay Hoàng đế, cơ hồ không có điểm tựa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cự vật của Hoàng đế từng chút từng chút càng sâu hơn cắm vào hậu huyệt của y. “Hoàng thượng… À… Thả ta xuống!” Y khóc không ngừng, theo va chạm cây đào cũng không chịu nổi, hoa rơi đầy trời phiêu tán chung quanh. Đại hoàng tử phát ra một tiếng khàn đặc cực dài, tinh dịch phun ra, dính đầy thân cây tối màu.

Y đắm chìm trong cao trào, ngay cả ngón tay cũng run rẩy, vô lực treo trên người Hoàng đế. Hoàng đế chống đỡ sức nặng của y hồi lâu, cũng có chút thở hồng hộc, rốt cục chịu để cho hai chân y rơi xuống đất. Đại hoàng tử cơ hồ đứng không vững, thân thể kẹp giữa hoàng đế cùng cây cối, bị hắn nâng đầu, hôn thật sâu. Hai người môi lưỡi quấn lấy, lúc tách ra buông tơ bạc, ánh mắt không khỏi đuổi theo nó, thẳng đến khi đứt trên không trung. Hoàng đế vuốt mặt đại hoàng tử, hỏi: “Khá hơn chưa?” Đại hoàng tử gật gật đầu, Hoàng đế nở nụ cười, “Quay qua, trẫm còn chưa bắn.”

Đại hoàng tử quay lưng lại, hai tay chống thân cây nằm xuống, Hoàng đế lại nói: “Thắt lưng hạ xuống một chút, mông vểnh lên cao một chút.” Đại hoàng tử làm theo lời, Hoàng đế mở cánh mông của y ra, lộ ra hậu huyệt cọ xát quá độ mà đỏ bừng, khom lưng nhặt một nắm cánh hoa đào trên mặt đất, nhét vào.

“Cái gì ——!” Đại hoàng tử chưa hỏi xong, long căn đã đột nhiên vọt vào. Những cánh hoa kia còn tươi mới, bị hắn xông thẳng phá loạn một hơi, liền có nước đỏ thẫm theo động tác nhỏ xuống. Hoàng đế nở nụ cười một tiếng, cúi đầu khẽ hôn sống lưng đại hoàng tử vừa rồi bị mài mòn, vừa thấp giọng nói: “Là cánh hoa đào.” Hắn nặng nề đâm một cái, đem cánh hoa càng nát, “Đều chảy ra, giống như chảy máu, đáng tiếc A Chiểu nhìn không thấy.” Đại hoàng tử tức giận nói: “Cũng không phải là chưa từng chảy máu!” Hoàng đế cười không nói, nắm chặt hông y, hung hăng chạy nước rút vài cái, ngửa đầu thở dốc nói: “A Chiểu, trẫm muốn bắn vào bên trong ngươi!” Bụng hắn không ngừng phập phồng, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên sảng khoái đến cực điểm. Đại hoàng tử ô một tiếng, phía trước cũng chảy ra chất lỏng, so với vừa rồi lại mỏng manh hơn không ít.