Lịch Kiếp

Chương 33




Edit by Mặc Hàm

Kỳ thi mùa xuân chính thức chấm dứt, sĩ tử mới vào triều, đảm nhiệm chức vụ. Nghe nói ngày đó trong yến hội bị ta dọa sợ, không ai được bổ nhiệm chức vụ trọng yếu, mà biểu hiện ra địch ý với đại hoàng tử, ngoại trừ Trạng Nguyên đều rời khỏi hoàng đô đi các nơi ứng chức. Hoàng đế tựa hồ rất thích ba tên kia, thường sau khi hạ triều gọi vào trong cung thương nghị chính sự.

Từ khi Hoàng đế để đại hoàng tử tham dự kỳ thi mùa xuân tới nay, mọi việc đều không kiêng dè y nữa, kéo y cùng ở ngự thư phòng xem tấu chương. Đại hoàng tử có chút bất đắc dĩ nói: “Hoàng Thượng làm như vậy, chẳng lẽ không sợ trong triều có người nghị luận sao?” Hoàng đế cười nói: “Bọn họ cho dù có oán giận cũng là nói với trẫm, quyết không phiền ngươi. Một người phê duyệt tấu chương nhiều không thú vị, A Chiểu không muốn bồi trẫm sao?” Đại hoàng tử thở dài nói: “Vậy những năm trước kia, Hoàng Thượng làm sao một mình phê tấu chương? “Hoàng đế kéo tay y, “Khi đó không biết A Chiểu, không ăn tủy không biết vị. ”

Ngoài cửa sổ thổi một trận gió, hoa mai đã rơi hết, đầu xuân hoa khác nở rộ lại tốt. Đại hoàng tử mỉm cười, tránh tay hắn ra, nhặt lên một quyển tấu chương lên xem.

Như thế, đại hoàng tử cùng ba người kia cơ hội gặp mặt cũng không ít. Trạng nguyên vẫn như cũ không muốn gặp y, quyết không nói chuyện với y. Bảng Nhãn rũ mắt, đối với ai cũng rất lãnh đạm. Thám Hoa thì ngược lại, gương mặt cười hì hì, lúc rảnh rỗi còn thích hỏi đại hoàng tử về phong tục nhân tình Tố quốc. Hoàng đế lén hỏi qua quan điểm của đại hoàng tử đối với ba người, hắn nói: “Trạng nguyên dễ hiểu, bảng nhãn khó dò, thám hoa lại khả nghi nhất. ”

Thời tiết ấm áp từng ngày, băng tuyết tan chảy, cá ở hồ trong vườn lại bơi thành đàn. Đại hoàng tử dựa vào lan can cho cá ăn, ánh nắng ban mai chiếu vào bên cạnh y, câu ra bộ dáng thờ ơ của y. Ta ghé vào bên chân y tựa tỉnh như không tỉnh, chợt nghe xa xa có người chạy tới, hô to gọi nhỏ: “Điện hạ, Hoàng Thượng tuyên ngài đi ngự thư phòng!”

Đại hoàng tử đột nhiên hoàn hồn,  kinh hãi, “Xảy ra chuyện gì?Sao hôm nay Hoàng Thượng hạ triều sớm vậy?” Thái giám lắc đầu, “Nô tài không biết.” Đại hoàng tử vuốt ve lỗ tai ta, “Hổ, chúng ta đi thôi.”

Đợi đến ngự thư phòng, thái giám hầu hạ lại dẫn chúng ta từ cửa sau vào nội thất, nói hoàng đế dặn tạm thời không được lộ diện. Trong thư phòng tụ tập không ít thần tử, đều là quan viên quan trọng trong triều, giống như đang nghị luận một việc gấp. Đại hoàng tử chỉ nghe hai ba câu, sững sờ tại chỗ không nhúc nhích. Ta ngẩng đầu, thấy y nắm hai đấm, vẻ mặt phức tạp nói không nên lời.

Người bên ngoài vẫn đang tiếp tục, không biết ai bẩm báo: “Hoàng thượng, Trường hà tràn ngập, người bị ảnh hưởng nặng nhất còn không phải là bờ nam, mà là địa giới  ở bờ bắc Tố quốc. “Lập tức có người trách cứ: “Lời này của đại nhân không khỏi không thích hợp, trên đời sớm đã không còn Tố quốc, hiện giờ đều là địa giới triều ta.” Lại có một người nói: “Nhưng trong triều ngân khố có hạn, không có khả năng đồng thời cứu trợ thiên tai… Chỉ sợ phải lựa chọn cứu hay bỏ.” Chúng thần khó có thể định đoạt, tranh luận không ngớt. Hoàng đế đuổi chúng thân đi, chỉ giữ lại ba người Trạng Nguyên ở thư phòng, gọi đại hoàng tử ra.

“Ngươi ——!.” Trạng nguyên thiếu chút nữa ngăn chặn không được sắp phát tác, Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn, quay đầu nói với đại hoàng tử: “A Chiểu, ngươi thấy thế nào?” Đại hoàng tử giật giật môi, nhất thời lại không nói gì, Trạng Nguyên hừ cười nói: “Hắn ở Tố quốc cũng chỉ là hữu danh không có thực quyền, Hoàng Thượng hỏi hắn chẳng phải là vô ích sao?” Đại hoàng tử đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, lấy giấy bút, hơi trầm ngâm, hạ bút vẽ lên. Ta đã thấy qua bộ dáng viết chữ của y, viết rất nhanh liền mạch, ngay cả mực cũng không chấm, đem tờ giấy kia bày ở trước mắt mọi người, “Trường Hà từ tây chảy sang đông, nam vi chử, bắc từng vi tố. Bờ nam chảy qua Tam Châu Thất Phủ, bờ bắc chảy qua ngũ châu thập phủ, bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn đã biết.” Y vẽ Trường Hà trên giấy, thành trì ven biển từng cái từng cái đánh dấu, lít nha lít nhít, ở giữa vẽ một cái ngã ba, chính là chỗ đã tràn ngập hiện giờ.

Mọi người ngự thư phòng nhất thời không nói gì, Hoàng đế nhíu mày nói: “Vô luận là bờ nam hay là bờ bắc, quốc khố đều không thể đồng thời đưa đến nhiều địa phương như vậy, huống hồ ——” Hắn lấy bút từ trong tay đại hoàng tử, tiếp theo vẽ xuống phía dưới, Trường Hà tiếp tục hướng đông, chính là biên giới giữa Tố quốc và Tân quốc ở bờ bắc, “Ngươi hiểu ý của trẫm không? “Đại hoàng tử không nói lời nào, Thám Hoa thở dài nói: “Dứt khoát một hơi dẫn hồng thủy đến lãnh thổ Tân quốc sao? Thực sự là kế hiểm.”

Đại hoàng tử nhìn Hoàng đế, chậm rãi nói: “Ta có biện pháp.” Mọi người đồng loạt chuyển ánh mắt đến trên mặt y, Trạng Nguyên nhịn không được nói: “Ngươi có biện pháp gì?” Ngay cả Bảng nhãn cũng ngồi thẳng người nhìn thẳng y. Đại hoàng tử nhận lấy bút, vẽ hai vòng ở trung du và hạ lưu bờ bắc, “Hai chỗ này phân biệt có xây đập nước, là chuyện hai ba năm trước, Hoàng Thượng có thể không biết. Nếu mở cửa xả nước, đưa nước sông dài vào hai nhánh, chắc chắn sẽ làm giảm lũ lụt.”

Hoàng đế dừng một chút, “Nếu thật sự có hai đập nước này, trẫm vì sao không biết? Trẫm đọc qua quan tịch Tố quốc, ngay cả phía trên cũng không có ghi chép.” Đại hoàng tử nói: “Đập nước ở trong núi sâu, không ai biết. Quan viên Tố Quốc từ trước đến nay lười biếng, không chịu dò xét thực địa, cho dù không biết cũng không kỳ quái. Trạng Nguyên nói, “Vậy làm sao ngươi biết?” Đại hoàng tử bất đắc dĩ cười, “Bởi vì là ta dẫn người đi xây.”

Trạng nguyên không thể tin mà há miệng, ánh mắt Thám hoa không nói một lời, mắt Bảng nhãn lạnh lùng nhìn đại hoàng tử, ngón tay gắt gao đặt trên ghế. Hoàng đế nói: “A Chiểu, ngươi trở về vẽ bản đổ, rồi trẫm sẽ quyết định.”