Lịch Kiếp

Chương 28




Edit by Mặc Hàm

Đại sự đầu tiên trong triều đại năm sau, là kỳ thi mùa xuân ba năm một lần. Hoàng đế khâm điểm mấy văn thần làm chủ khảo khảo kỳ thi xuân năm nay, cho bọn họ mười ngày tự mình ra đề.

Kỳ hạn mười ngày vừa đến, hoàng đế sau khi hạ triều gọi mấy thần tử kia vào ngự thư phòng, vạch đề thảo luận một phen. Hắn cố ý bỏ công sức trong việc tuyển người, có già có trẻ, trong triều bởi vì chính kiến bất đồng mà chia làm mấy phái, nhân vật các nhà đều ở trong đó.

Vì vậy, không thể tránh khỏi một cuộc tranh luận. Văn thần nói chuyện đặc biệt không thoải mái, dẫn kinh điển bỏ túi sách, trong mười câu lại có chín câu rưỡi là nhảm nhí. Ta ngủ đủ một giấc tỉnh lại, lại còn chưa bàn ra vấn đề. Hoàng đế chống đầu ngồi sau bàn, đúng lúc nói vài câu không liên quan, chỉ có ta nhìn thấy móng tay hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Hắc, hoàng đế hơn phân nửa đã sớm mất kiên nhẫn.

Ta biết vì sao hắn không kiên nhẫn, đại hoàng tử ở trong ngự thư phòng, thần tử bên ngoài lại không ai phát hiện.

Cuối cùng coi như đã nhìn rõ sắc mặt, giảng hòa đem ý kiến của mọi người tổng hợp lại, miễn cưỡng đưa ra một phần đề thi. Mỗi người đều có chút không hài lòng, nhưng cũng không còn lời nào để nói, Hoàng đế ngồi thẳng người khẽ cười nói: “Nếu còn có đường tu sửa, mong chúng khanh trở về lại cẩn thận cân nhắc. Hôm nay liền đến đây, chúng khanh vất vả.” Hắn hời hợt nói một câu như vậy, trên mặt chúng thần lại nhất thời hiện ra trấn an, tựa hồ nhìn nhau cũng cảm thấy thuận mắt. Thật sự là lão cáo già, ta không khỏi âm thầm bình luận.

Thật vất vả mới đuổi được đám thần tử đi, đại hoàng tử từ trong phòng đi ra, “Hoàng Thượng sáng sớm gọi ta dậy, chính là vì nghe trận khẩu chiến này?” Hoàng đế cười nhạt nói: “Đề đã ra, không bằng A Chiểu cũng trả lời một phần bài thi?” Đại hoàng tử ngạc nhiên nói: “Ta trả lời đề thi mùa xuân này làm gì? Vạn nhất thi trúng, Hoàng Thượng còn có thể để ta làm quan sao?” Hoàng đế cười nói: “A Chiểu nếu còn học trung học, trẫm phong ngươi một chức quan thì có gì không được?”

Đại hoàng tử không phản đối, nở nụ cười, “Mới vừa rồi nghe được quan ra đề tự mình giải đề thi, ta đi tham gia, đối với thí sinh khác chẳng phải là bất công sao?” Hoàng đế nói, “Vậy có quan hệ gì? Trẫm nhiều năm trước cũng tham gia một lần, trả lời bài thi, vụng trộm trà trộn vào trong đó, quan phê duyệt không ai phát hiện. Rõ ràng trẫm đã sớm biết đề, A Chiểu đoán cuối cùng trẫm thi trúng có hay không?” Đại hoàng tử cười nói: “Hoàng Thượng hỏi như vậy, hơn phân nửa cũng rơi xuống vị trí thứ hai.” Hoàng đế lắc đầu, trong mắt có ý cười bất đắc dĩ, “Quả thực như đá chìm đáy biển không hề hồi âm, trẫm sai người lấy bài thi, vừa nhìn thiếu chút nữa tức giận. Thì ra phiên chấm sơ khảo đã bị loại xuống, quan phê duyệt trên bài thi chỉ viết bốn chữ đại nghịch bất đạo!” Đại hoàng tử cười ra tiếng,” Nhóm duyệt quan kia cuối cùng tâm địa thiện lương, đáng thương cho người đọc sách thiên hạ, không có đem bài thi kia giao nộp, trị đại tội kia!”

Ngày đó đối thoại ta vốn tưởng rằng chỉ là Hoàng đế nói đùa, không nghĩ mấy ngày sau đề thi xác định, Hoàng đế thật sự cầm một phần bài thi cho đại hoàng tử. Đại hoàng tử thật bất đắc dĩ, “Ta trước kia đọc sách cũng không bằng A Tể, quan phê duyệt chỉ sợ chỉ có chó má không thông bốn chữ có thể đánh giá. Hoàng đế cười nói: “Bài thi của A Chiểu chỉ có một mình trẫm xem, phá cách cho ngươi trực tiếp tham gia diện thánh điện thi.” Đại hoàng tử nửa tin nửa ngờ, “Nếu trả lời không tốt, Hoàng Thượng có trừng phạt không?” Hoàng đế cười rộ lên, ” liền trói cái kia của A Chiểu lại, cả buổi tối đều không được bắn.” Đại hoàng tử xì một tiếng, “Ta mới không thi kì thì xuân quỷ này!”

Tuy nói như vậy, y lại cầm quyển sách ngồi ở trước bàn tẩm điện, không cho người bên ngoài đến gần. Ta ghé vào bên cạnh bàn nhìn y chấp bút trám mực, liếc mắt một cái mười hàng đảo qua đề thi, lãnh đạm cười bắt đầu hạ bút. Ta nghe nói người khác tham gia kỳ thi mùa xuân phải suốt ba ngày, y lại chỉ viết hai canh giờ, liền ném bút một cái, đợi mực khô thu lại.