Lí Do Em Ở Lại

Chương 6




Đêm nay có lẽ là đêm Tú Anh không thể nào chợp mắt được. Hình ảnh người con gái ấy cứ quanh quẩn trong đầu

Cô thẩn thờ ngồi đó mà suy nghĩ, tại sao lại có thể trùng hợp đến như vậy

Nói lại thấy nhớ đến người cách đây mấy năm trước. Lúc đó Tú Anh còn nhỏ, cô quen biết với một cô bé ấy. Cả hai rất thân với nhau, ngày nào cũng trò chuyện, chơi đùa cùng nhau.

Mẹ cô bé ấy từng là giúp việc ở nhà cô, cách hai ngày là dẫn vào chơi cùng

"Em có thích chơi với chị không?"- Tú Anh đưa đôi mắt tròn xoe nhìn

   "Có chứ, em chỉ muốn ở bên cạnh chị thôi. Sau này lớn lên em nhất định sẽ làm vợ của chị!!"- cô gái ấy chu chu cái miệng nói

"Em nói thật chứ?"

   "Thật đó, em sẽ không lấy ai ngoài chị đâu!!"

   "Được, sau này chị nhất định đợi em lớn rồi mình cùng nhau kết hôn"




Nghĩ đến những chuyện trước kia, trong lòng Tú Anh lại dâng lên một cảm xúc hạnh phúc. Cô nở nụ cười khi nhớ lại, không biết khi nào mới có thể gặp lại

"Đến khi nào em mới trở về bên chị đây. Chị đã đợi em rất lâu rồi"

Tú Anh vẫn luôn chờ đợi dù đã hơn 10 năm mặc dù không có bất cứ một thông tin nào về người con gái ấy

Nhưng bây giờ bên cạnh cô lại có thêm người mới, một người mà cô sẽ kết hôn. Linh cảm của bản thân cho thấy người con gái đó đang ở rất gần mình

Lúc này trong đầu Tú Anh lại nghĩ đến An Nhiên, thật sự là như vậy sao. Nàng cho cô một cảm giác gần gũi và thân quen, chẳng lẻ. . .

Tú Anh liền lắc đầu phủ nhận, nếu là người đó, chắc chắn cô phải nhận ra được. Không biết là những ngày tiếp theo sẽ như thế nào khi có một người con gái xuất hiện trong cuộc sống cô.


Tú Anh đã quen với việc ở một mình rồi, thêm người chắc chắn sẽ không được thoải mái.

_______________________

______________

"Mẹ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Mẹ đừng quá lo lắng mà ảnh hưởng đến sức khỏe"

Hiện tại bà Thái đang ở trong bên viện kiểm tra sức khỏe. Vì chỉ còn vài giờ nữa thôi là bà bắt đầu cuộc phẫu thuật.

An Nhiên luôn luôn bên cạnh, nàng nắm chặt tay bà mà trấn an. Hy vọng mọi chuyện suôn sẻ và không gặp bất trắc nào.

Nếu mẹ nàng mà có mệnh hệ gì chắc nàng sẽ không thể nào sống tiếp. Vì mẹ là cả nguồn sống, động lực và là tất cả mọi thứ của nàng

Vài tiếng sau, băng ca đẩy bà Thái vào trong phòng phẫu thuật. An Nhiên đứng ngóng trông, hay tay siết chặt lại, vẻ mặt đầy lo lắng và hồi hộp

An Nhiên ngồi xuống ghế chờ đợi, kế bên còn có cả người của bà Diệp. Không ai khác chính là Tam Phong, anh sẽ lo toàn bộ mọi chuyện ở đây.


"Cô cứ yên tâm, mọi chuyện sẽ tốt thôi. Cứ tin tưởng các bác sĩ ở đây, họ là những người có kinh nghiệm lâu năm"- Tam Phong mở lời để cho nàng thêm yên tâm hơn

Sau vài tiếng đồng hồ chờ đợi thì ngay lúc này

*Cạch*

Một vị bác sĩ già bước ra, ông liền tháo khẩu trang xuống hướng mắt nhìn. An Nhiên lập tức đứng lên, nàng đi thật nhanh đến để nghe ông ấy nói

"Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?"

"Ca phẫu thuật rất thành công, bệnh của bà ấy hoàn toàn khỏi. Chúng tôi sẽ chuyển bà ấy sang phòng hồi sức đặc biệt. Phiền một người đi cùng tôi làm thủ tục"

"Tôi sẽ đi cùng ông"- Nói rồi Tam Phong xoay người về phía An Nhiên -"Cô vào với mẹ đi, mọi chuyện còn lại tôi sẽ sắp xếp"

Qua hôm sau, An Nhiên khi đi học về là đã thu dọn quần áo của bà Thái đem vào bệnh viện. Nàng không yên tâm để mẹ trong đó một mình nên phải tranh thủ vào sớm
Trên đường đi đến phòng bệnh, An Nhiên luôn suy nghĩ về những chuyện đang xảy ra đối với gia đình mình. Cứ nghĩ họ sẽ cho mẹ nàng ở một phòng bình thường thôi, ai mờ ngờ cho tận phòng VIP.

Còn nữa, có người kiểm tra sức khỏe mỗi ngày, y tá phục vụ 24/24. Càng nghĩ càng khó hiểu, chẳng lẻ dư tiền quá không biết làm gì à

An Nhiên cũng biết phòng VIP ở đây đã là rất đắt rồi, cộng với việc bác sĩ và y ta chăm sóc như thế nữa thì tiền viện có thể lên tới mấy trăm triệu

An Nhiên đứng trước phòng bệnh, nàng nhẹ nhàng mở cửa rồi đẩy vào trong. Bước thêm vài bước nữa, nàng đã thấy người mẹ thân yêu của mình đang nằm trên giường.

Rón rén đặt nhẹ túi trái cây và balo đựng đồ xuống bàn. Chưa kịp ngồi nóng đít nữa là mẹ nàng lên tiếng

"An Nhiên đó hả con?"
"Con đây"

Thấy mẹ đang muốn ngồi dậy thì An Nhiên liền chạy đến đỡ lấy người của bà. Khi thấy An Nhiên, bà Thái vui lắm, nở nụ cười nhìn con gái của mình

"Con vào đem đồ cho mẹ, với lại con có mua một ít trái cây và sữa"

"Không cần đâu"- Bà Thái nở nụ cười ôn nhu

"Mẹ thấy trong người thế nào rồi? Có khó chịu ở đâu không?"

"Mẹ ổn, họ đúng thật là chu đáo với mình. Khi nào khoẻ lại, mẹ nên nói lời cảm ơn với họ"

Nhắc đến người bên đó là cho An Nhiên thêm lo lắng. Tình hình của mẹ coi như xong rồi, bây giờ đến phần của nàng. Chắc bên đó, họ cũng đã chọn ngày để kết hôn rồi nhỉ

Như vậy An Nhiên sẽ không thể ở bên cạnh của bà Thái được rồi. Phải đến nhà của phu nhân ấy ở vậy mới đúng với lễ nghĩa.

Nhìn thấy tình trạng sức khỏe của mẹ dần hồi phục vậy là yên tâm rồi. Nàng phải tìm một lí do nào đó mới được
"Mẹ à, tuần sau chắc con sẽ ở lại ký túc xá của trường"- Đôi tay An Nhiên nắm chặt lấy góc áo, đôi mắt hơi long lanh

"Sao vậy con? Ở nhà không tiện hay sao"- Bà Thái liền hỏi, bà không muốn để An Nhiên ở bên ngoài khi không có bà ở cạnh

   "Ừm. . .Con gần thi rồi mẹ, nên ở lại trên trường sẽ dễ dàng cho việc học hơn. Mẹ yên tâm, con sẽ về thăm mẹ thường xuyên"

"Được không? Mẹ chỉ sợ con không tự chăm sóc bản thân được"

Bà Thái biết, con bé An Nhiên này lúc nào cũng phải có mẹ ở bên cạnh. Ít khi nào nó chịu ở riêng cũng như đến ký túc xá ở trường.

Nhưng thôi, nếu ở đó mà tiện cho việc học thì cũng nên. Từ nhà đến trường cũng xa, đi đi về về có hơi bất tiện.

"Con lớn rồi mà, mẹ cứ nghĩ con còn nhỏ không"- An Nhiên giở trò nũng nịu, nàng ôm lấy cánh tay của mẹ mà lắc lư
  "Nhưng mà mẹ ở có một mình, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?"- Lúc này An Nhiên mới chợt nhận ra là nếu nàng đi thì ai sẽ cạnh bên chăm sóc mẹ

"Không sao! Vài ngày nữa con của bác Phương lên ở cùng với mẹ"

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vậy là xong rồi. Mẹ đã đồng ý cho việc ra ngoài ở riêng, còn chuyện kia thì tới rồi tính. Dù sao cũng có một thời gian khá dài để nói, bây giờ không tiện.

Bởi vì Bà Thái mới vừa làm phẫu thuật, sức khỏe không tốt cho mấy, nếu nói ra thì bà lại sốc mà bệnh trở nặng

________________________

_________________

Bên ngôi biệt thự một màu yên tĩnh, bà Diệp đã chọn được ngày rồi. Nhưng có lẽ chỉ ở trong nhà và không thông báo với một ai biết. An Nhiên chỉ cần đến đây ở và kí vào giấy kết hôn vậy là xong.

Nếu khoa trương, bọn nhà báo sẽ tìm đến và làm mọi chuyện lớn hơn. Có thể như vậy sẽ ảnh hưởng chút đỉnh đến công ty
Vẫn là bàn ăn hai người, hai tâm trạng, hai vẻ mặt khác nhau. Tú Anh từ tốn ăn, cô muốn lên phòng nhanh chứ thấy mặt bà ta lại phát chán

"Ta nghĩ tuần tới con bé An Nhiên sẽ đến đây ở. Con cũng nên thay đổi một chút về bản thân đi, đừng có trưng vẻ mặt lạnh lùng đó mà làm mất thiện cảm"- Bà Diệp cân nhắc lại, Tú Anh là đứa cứng đầu khó bảo, muốn nó làm tốt thì phải báo trước

Lần này Tú Anh không phản bác hay trả lời lại. Cô im lặng như thế cho đến khi ăn xong bữa tối.

Chỉ là trong lòng có chút mong đợi, đợi người con gái ấy đến ở chung nhà.

Không biết là trái tim Tú Anh có một lần nữa rung động trước người này hay không

Hay chỉ mãi nhớ đến người con gái của 10 năm trước, một lòng một dạ chờ đợi nàng trở về bên cạnh.