[Levi x Reader] The Curse Of The Sea - Lời Nguyền Của Biển Cả

Chương 3: Chiếc Vòng Ngọc Trai




Thế mà tôi vẫn nhất quyết ra đi. Trong lòng vẫn biết rõ rằng cả Hannah và anh ta đều không muốn tôi đi nhưng tôi không thể tự giam chân mình trong đây được. Tôi thuộc về thế giới ngoài kia, đất liền. Biển có đẹp đến mấy cũng không phải là nơi tôi nên ở. Tôi đặt chiếc vỏ ốc ở lại và nhảy ào xuống biển. Tôi bơi vòng xuống bên dưới, định bơi một mạch lên trên bờ nhưng tôi đã không làm như vậy. Lí do tôi dừng lại vừa ngộ vừa đầy ngạc nhiên, đó là vì vẻ đẹp của Biển.

Hình ảnh của Biển đối với con người chúng tôi mà nói, như thứ hàng cấm. Chẳng một ai được phép biết hay giữ cho riêng mình một tấm ảnh về Biển. Kể cả từ "Biển", cũng gần như bị cấm được nhắc đến. Ai cấm ư? Chẳng ai cả. Chúng tôi vốn là những tín đồ mê tín dị đoan nên ai cũng tin rằng, ai liên quan đến Biển đều không bị nguyền rủa cũng sẽ đoản thọ. Nhưng hãy nhìn xem điều kì diệu trước mặt tôi là gì. Những đàn cá to có, nhỏ có đang lượn vòng trong cả một không gian rộng lớn. Những rạn san hô sắc nhọn sặc sỡ như những ngọn đồi cao vút nằm san sát nhau tạo thành những dải sóng lượn trập trùng. Phía bên dưới những bãi cát trắng, tôi còn nhìn thấy những chú cá ngựa "nhảy múa" làm tung lên bụi cát mù mịt. Gần hơn nữa, những chú cá heo to lớn bơi sượt qua, chạm cả thân láng mịn vào da tôi. Mỗi loài mang một màu sắc riêng, độc đáo nhưng rất hòa hợp đến tuyệt đẹp. Hóa ra, Biển đâu chỉ có một màu xanh lạnh lẽo như sách vở luôn ghi chép. Dưới lớp vỏ đáng sợ ấy là cả hàng trăm vẻ đẹp muôn màu mà tôi đang thấy đây. Ở điểm này, Biển cũng chẳng thua kém đất liền của chúng tôi.


Tôi nán lại rất lâu và chính sự chần chừ ấy đã gây cho tôi tá phiền phức. Tôi ngay lập tức bị giữ hai bên tay bởi hai người cá to đô, lực lưỡng. Tôi ngạc nhiên nhìn rồi vùng vằng đủ kiểu nhưng bọn họ chỉ trưng ra bộ mặt lạnh tanh, không cả để ý về vẻ mặt khó chịu của tôi lúc ấy. Phiền phức tiếp tục xảy ra khi từ bên dưới, một giọng nói vang lên:

- Con người!

Tiếng hô không to nhưng tiếng vang của nó đủ để gây sự chú ý cho cư dân Biển trong bán kính gần. Bắt đầu là những tiếng xì xào đến từ bên dưới. Những loài cá, loài tôm biết nói cũng chằm chằm nhìn tôi lẩm bẩm:

- Con người không được vào đây!

- Ngài đáng ra phải gϊếŧ cô ta rồi.

- Con người đều phải chết.

Tôi nghe xong mà hoang mang ra mặt. Nhưng cứ cựa quậy lại bị hai người lính siết chặt thêm. Càng lúc, áp lực càng đè nặng lên đầu tôi đâm ra hai bên tai ù hẳn đi, mọi thứ cũng chỉ như vở kịch mất tiếng. Chỉ có điều, tôi chính là nhân vật chính của vở kịch ấy.


Nhìn thấy toàn bộ cư dân Biển bỗng im lặng rồi cúi đầu xuống, tôi đoán một người nào đó mang trong mình đầy quyền lực đã xuất hiện, chỉ không ngờ đó lại là anh ta. Giọng anh ta to và dõng dạc như kéo tôi ra khỏi cơn mê man:

- Thả cô ấy ra.

Anh ta đứng ngang hàng với tôi, ra hiệu cho hai người lính. Họ kính cẩn cúi đầu nhưng chưa thả tôi ra. Một người lên tiếng:

- Thưa Đức Vua, cô ta là con người, ...

- Ta nhắc lại, thả cô ấy ra.

Hai người họ cuối cùng cũng chịu buông ra. Họ lui xuống, trấn an cư dân Biển theo lời của anh trong khi tôi thì bị anh đẩy mạnh ra phía sau với ý tôi phải rời đi ngay lập tức. Tôi do dự. Liệu lúc hỗn loạn như thế, tôi nên chạy đi hay về cái hang tù túng kia? Nếu chạy đi, chắc chắn sẽ không ai bắt được tôi. Nhưng nếu tôi ở lại, tôi sẽ không làm Hannah và anh thất vọng. Tôi có lẽ đã chẳng có được lựa chọn nào nếu không có cái kéo tay của Hannah.


Hannah và tôi vội núp sau một tảng đá. Hai chúng tôi đều rất cẩn thận tránh tầm nhìn của mọi người xung quanh. Sau khi cảm thấy ổn hơn một chút, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc ấy, nhìn thấy bộ mặt lo đến phát cáu của cô, tôi khép nép cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi. Cô trách móc:

- Sao chị liều thế? Chị có thể bị giam giữ lại đấy, chị biết không? Em tặng chị chiếc vòng đâu phải để chị gây rắc rối như thế.

Tôi gật đầu, mặt vẫn chẳng chịu ngẩng lên nhìn Hannah. Cô đảo mắt thở dài:

- Thôi được, để em đưa chị đi đến một nơi.

Cô nhìn trước nhìn sau rồi kéo tôi đi. Vì vừa phải nhẹ nhàng, lén lút lại càng phải nhanh nhẹn nên tôi không tiện hỏi cô, chỉ biết đi theo cái đuôi thoăn thoắt của Hannah. Nơi chúng tôi tới được bao phủ bởi màu xanh ảm đạm hay không muốn nói là tối tăm. Đứng sừng sững trước mặt chúng tôi là năm cột đá cao vút, nhô ra khỏi mặt biển xếp lại thành năm cạnh của ngũ giác. Trên đó là năm người, có lẽ là vị thần, ngồi thu mình gọn chỉ trên một mỏm đá nhỏ với những chiếc áo đen trùm kín người. Phía bên dưới, đứng giữa năm cột đá là anh ta, nét mặt u ám pha chút căng thẳng. Dù rất hiếu kỳ nhưng tôi ghét phải ở những nơi đáng sợ như thế này. Tôi lay tay giục Hannah:
- Ta về thôi, tôi không...

- Suỵt! - Hannah ra hiệu im lặng và bắt tôi phải lắng nghe những gì đang xảy ra.

Tôi miễn cưỡng nán lại. Vốn cũng chẳng có ý định nghe, nhưng lời nói của anh ta và năm người kia cứ văng vẳng bên tai khiến tôi lơ đi cũng không được. Tôi không rõ đầu đuôi như thế nào nhưng có nghe một trong năm vị kia lên tiếng:

- Đức Vua, ngài lại một lần nữa làm trái với lời nguyền, chẳng lẽ ngài muốn toàn bộ chúng ta phải chết?

- Đúng vậy, năm xưa ngài đã liều lĩnh cứu một con người,...

Một người khác bồi vào nhưng anh ta ngắt lời:

- Nếu gọi tôi đến đây để nhắc lại chuyện cũ thì tôi xin phép rời đi. Nhưng các vị nên biết rằng, cô gái tôi cứu sẽ cứu tất cả chúng ta.

- Ngài không xứng đáng làm vua.

Câu nói làm anh ta dừng lại. Anh ta chỉ đáp:

- Tôi chưa bao giờ coi mình là vua.
Dứt lời, anh ta một mạch đi thẳng. May thay, chúng tôi đã rời đi ngay lập tức để tránh cuộc chạm mặt khó xử. Khi về đến hang an toàn, tôi mới dám hé răng hỏi:

- Chị không hiểu. Lời nguyền là như thế nào? Cứu chị thì có tác dụng gì cơ chứ?

Hannah từ tốn dìu tôi lên bậc đá và bỏ qua câu hỏi của tôi. Tôi réo to tên cô. Lúc ấy, cô mới trả lời:

- Không phải em không muốn nói cho chị biết nhưng sự thật cần được tiết lộ vào đúng thời điểm. Đó chưa phải là hôm nay.

- Rốt cuộc hai người còn có điều gì giấu tôi nữa? - Tôi cau có.

- Có chứ. Để em nói cho chị một bí mật nhé. - Hannah lại cười - Anh trai em tên là Levi. Tên đẹp mà, phải không? Thực ra, anh trai em là người đặc biệt nhất mà em từng gặp. Chị biết không, anh là Vua, nghe tuyệt nhỉ? Nhưng anh chẳng bao giờ coi mình là vua cả, lúc nào cũng chỉ một hai người cai quản Biển.
Tôi vẫn giận dỗi dẩu môi, đảo mắt sang hướng khác. Hannah dỗ:

- Mà thôi, đừng giận nữa. Em biết chị rất muốn về đất liền. Không phải anh em muốn giữ chị lại đâu. Anh ấy cũng không muốn phải gϊếŧ người. Anh ấy cũng chịu nhiều tổn thương lắm rồi, em mong chị đừng trách anh ấy nữa.

Hannah dừng một lúc rồi nói tiếp:

- Và đừng kể với anh ấy về em, anh ấy sẽ giận em chết mất. Em hứa lần sau gặp, chị sẽ biết toàn bộ mọi chuyện. Lúc ấy đừng có mà khóc nhè đấy nhé.