Kể từ xa xưa, khi mọi thứ vẫn còn hoang sơ, tất cả đứa trẻ được sinh ra đều đã nghe kể về mối thù giữa con người và biển cả. Kể cả tổ tiên của loài người và sinh vật dưới đáy đại dương, không ai biết mối thù ấy đến từ đâu. Chỉ biết rằng, nếu con người chỉ làm mặt nước rung nhẹ, một hung thần từ dưới biển sẽ xuất hiện và gϊếŧ họ, cướp đi linh hồn của những con người vô tội. Kể từ ấy, mọi người đều cố gắng tránh xa sự vây bắt được cho là nguy hiểm của Biển. Và tôi cũng không phải là một trường hợp ngoại lệ.
Phải, tôi không chỉ sợ mà còn rất ghét biển và mọi thứ thuộc về nó. Sợ bởi tiếng gào thét hung dữ của sóng biển mỗi khi đêm về, sợ bởi hình ảnh hung thần với khuôn mặt dữ tợn và chiếc lưỡi hái giống như của thần chết hiện hữu trong giấc mơ của tôi nhưng tôi cũng căm ghét bởi chính Biển đã gϊếŧ chết cha mẹ tôi. Thế nên, tôi từng thề hết đời này sẽ chẳng bao giờ tôi tha thứ cho Biển và kẻ máu lạnh kia. Thế mà, thay vì ở trong nhà và tận hưởng giây phút chán chường trong phòng thì trớ trêu thay tôi lại nằm ngay giữa đại dương rộng lớn, nơi bố mẹ tôi từng bỏ mạng.
"Em bẩn quá, Larissa".
Thời khắc tôi bừng tỉnh cũng chính là lúc tôi nhận ra mình vẫn còn sống. Mất cả vài phút để tôi tự xem xem liệu bản thân vẫn còn nguyên vẹn. Vẫn là mái tóc bạch kim ngấm nước, vẫn là chiếc váy ngủ cũ ướt mèm và vẫn chỉ là tôi, Amber. Tôi chợt nhận ra, câu nói ấy đã đánh thức tôi từ cơn mê man. Đó có lẽ là câu nói ấm áp nhất tôi từng được nghe từ khi tôi được nhận nuôi. Sau tai nạn máy bay trên Biển, tôi là người duy nhất sống sót trở về. Thay vì nhận được sự yêu thương và chăm sóc, tôi chỉ nhận được những lời phán xét và sự xa lánh từ những người xung quanh. Vậy nên, dù cái tên Larissa đầy lạ lẫm và câu trách yêu ấy là của ai đi chăng nữa thì đó là động lực để tôi sống. Chính nhờ nó, tôi mới có cảm giác được ai đó yêu thương, quan tâm, điều mà tôi mong ước suốt cuộc đời này.
Tôi lại muốn chạm vào Biển. Định kiến trước đó của tôi về Biển không làm tôi thay đổi ý định táo bạo của mình. Tôi quỳ xuống thềm, cúi người và lùa những ngón tay xuống Biển. Làn nước nhè nhẹ lướt qua, như ôm ấp, xoa dịu bàn tay của tôi bằng tất cả những gì chúng có. Không lạnh cũng không ấm, chỉ mát vừa đủ. Chúng gần như đứng yên nhưng vẫn làm tôi cảm thấy tay mình trôi nổi. Tôi đã gần như quên đi mình sợ hãi về điều gì, tất cả những gì tôi nghĩ được chỉ là sự lóng lánh của mặt biển.
Lúc tôi rút tay lại, một bàn tay từ dưới bắt lấy cổ tay tôi. Tôi sợ hãi rụt lại rồi tự đẩy người về sau, sát vào vách tường. Tôi thở hồng hộc, như người mới chạy đường dài, mặt đỏ phừng lên nhìn chằm chằm vào thứ bên dưới kia. Chỉ sau vài giây, tôi cũng nhận ra thứ đã dọa mình. "Một người cá", tôi nghĩ. Tôi không lấy làm lạ khi thấy một người cá. Thay vào đó, tôi có đôi phần hứng thú vì đã từng đọc về người cá ở đâu đó trong sách. Người cá thường được miêu tả là tuyệt đẹp. Một sự kết hợp giữa vẻ đẹp của mặt đất và tinh hoa của biển cả. Tôi không tin vào cách miêu tả ấy cho đến ngày hôm nay. Tôi đoán, sách chưa bao giờ sai.
Anh ta sở hữu một khuôn mặt khả ái nếu không muốn nói là rất đẹp. Mũi cao, môi hồng, mái tóc đen còn vương nước và chiếc đuôi bóng bẩy ánh xanh. Tôi đã thầm khen ngợi anh ta cho tới khi nhìn thấy đôi mắt của anh ta. Mẹ tôi, bà là người duy nhất trên đời sở hữu đôi mắt ấy. Chúng không chỉ đẹp bởi màu xanh mà chúng còn là chiếc gương phản chiếu hình ảnh của Biển. Chúng luôn uốn lượn, dạt dào những đợt sóng mềm mại, lóng lánh khi mẹ vui và dữ dội khi mẹ tức giận. Đó cũng chính là điều duy nhất tôi còn nhớ về mẹ tôi.
Tôi đã thốt lên: "Mẹ". Nhưng điều đó khiến tôi nhận ra thân thế của người trước mặt mình:
- Anh, anh là... kẻ sát nhân?
Anh ta lên tiếng:
- Tôi thích được gọi là người cai quản Biển hơn.
Câu trả lời ấy với tôi chẳng khác gì là một câu thừa nhận. Nhận ra sự thật ấy, tôi dần bị sợ hãi xâm chiếm và không biết làm gì hơn ngoài ném một viên đá mà tôi vơ được về phía anh ta. Anh ta không hề khó khăn để né một cú ném nhẹ của một cô gái run rẩy. Tôi biết mình thất thế nên cố gào lên:
- Sao lại đem tôi đến đây? Tránh xa tôi ra, tôi không muốn gặp anh. Tôi hận anh.
- Tôi đem cô đến đây để cô được sống. Nếu cô đã đủ khỏe để mắng tôi, tôi nghĩ tôi nên rời đi.
Tôi chưa từng nghĩ anh ta sẽ rời đi dễ dàng như vậy. Và cũng chưa từng nghĩ anh ta trông sẽ tội nghiệp như vậy. Không có khuôn mặt đáng sợ hay chiếc lưỡi hái sắc bén, chỉ có đôi mắt đượm buồn và tấm lưng đầy những vết thương rỉ máu. Đó là lần đầu tiên tôi thấy hung thần Biển đáng thương hơn là đáng hận.