Năm 854 - Marley
Trước khi lễ hội diễn ra, Zeke đã dẫn Dove đi dạo khắp phố phường. Trên đường đi, Dove bắt gặp lũ trẻ đội chiến binh đang ăn thỏa thích ở khu chợ. Thấy thế, Dove tiến đến xin phần:
- Cho tôi ăn ké với. - Dove nói - Tôi đói lắm rồi đây.
- Hừ, lại là cô à? - Porco - người đứng cạnh đám trẻ khó chịu lên tiếng - Sao lúc chúng tôi từ cuộc chiến trở về không thấy cô đâu mà hễ có đồ ăn là lại thấy cô nhỉ?
- Này! Đừng có mà gây chiến ở đây! - Dove cốc đầu Porco - Tôi có đến đón anh Zeke đấy nhé. Các người vừa vừa phải phải thôi.
- Rồi rồi, đừng cãi nhau nữa. - Reiner xen vào - Này, ăn đi. - Cậu đưa cho Dove miếng bánh thơm ngon mới lấy ra từ lò. Dove nhìn lũ trẻ ăn ngấu nghiến mà không kìm nổi liền cắn hẳn một miếng to.
- Ôi, ngon quá đi! - Dove reo lên.
- Không sao, anh Reiner thương chúng em mà. - Gabi vừa ăn vừa nói - Anh đâu có tiếc em cái gì đâu.
Thế là lũ trẻ lại kéo theo cả Dove đi đến hàng ăn tiếp theo và vòi Reiner trả tiền. Chẳng mấy chốc, túi tiền của cậu đã bù vào trong năm cái bụng đói của đám trẻ và cô bạn Dove, khiến Reiner hết cả tiền ăn của bữa tối. Cậu nhìn lũ trẻ, khẽ thở dài. Reiner có linh cảm sắp có chuyện không hay xảy ra tại Liberio, cụ thể là vào ngay ngày mai. Thế nhưng, cậu vẫn chưa biết điều đó là gì.
*
Sau khi nhận được thư của Eren, Trinh sát Đoàn lập tức lên đường đến Liberio ngay trong đêm. Nhờ có đội tình nguyện của Yelena mà các trinh sát đã củng cố được kĩ năng và cả các vũ khí hiện đại của mình. Họ nhanh chóng có mặt tại địa điểm và tiến hành kế hoạch của mình.
- Xem cho kĩ nhé Oyankopon. Tín hiệu đèn sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào! - Hanji nhắc - Chắc có lẽ Yelena đã dụ được Titan Hàm và Titan Ngựa đi rồi đấy.
- Trận chiến có lẽ sắp bắt đầu rồi. - Oyankopon đáp.
Vừa dứt lời, Titan Eren đã xuất hiện và bất ngờ tấn công Liberio từ dưới lòng đất. Cậu gầm lên rồi càn quét cả một khán đài toàn là những quan chức cao cấp của Marley. Lúc này, đội Trinh sát cũng xuất phát. Từ xa, Hanji chỉ nhìn thấy bóng hình Eren đang chiến đấu với Titan Búa Chiến. Chị tập trung cao độ vào cậu mà quên mất họ còn có nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm: Dò tìm tín hiệu.
- Armin sắp quay lại rồi! - Oyankopon lên tiếng khi để ý con thuyền nhỏ của cậu đang gần đến bến cảng. Armin định sẽ phá huỷ tàu chiến bằng sức nóng của Titan Đại Hình rồi sẽ trở về tàu. Không lâu sau, ánh sáng vĩ đại từ Titan Đại Hình xuất hiện kèm theo sự càn quét to lớn, làm nổ tung gần hết chiếm hạm của địch. Armin buồn bã nhìn những người đã chết dưới chân mình rồi thoát khỏi xác titan, bay về tàu bay.
- Armin. - Hanji đáp lại.
- Chúng ta cần phải đi theo dấu hiệu của nhóm Sasha. Em đã thấy ánh đèn của bọn họ. - Armin nói.
- Chị thấy rồi. - Hanji gật đầu - Oyan...
Chị chưa kịp gọi tên, một tiếng động lớn đã ngắt lời chị. Cả Armin và Hanji lập tức quay đầu nhìn lại và sửng sốt khi thấy người xuất hiện trong khoang là Dove Ackerman - Người đã mất tích gần bốn năm nay.
- Xin chào! - Cô lên tiếng - Vinh dự làm sao khi được gặp mọi người.
- Dove? - Armin sửng sốt - Làm sao cậu có thể...?
- Sao em lại ở đây? - Hanji kinh ngạc không kém, bắt đầu chạy đến bên cô gái trong bộ trang phục của Marley, bắt đầu xem xét cả thân hình nhỏ bé của cô - Em có phải ma không? Hay em có thuốc bất tử? Đừng nói em bỏ đi sang Marley suốt bốn năm nay đấy nhé?
- Rất tiếc, em phải nói rằng em đã ở đây bốn năm rồi. - Dove nhún vai.
- Kẻ... phản bội! - Armin thét lên, lấy hết sức đấm Dove một phát vào mặt. Cô ngã sõng soài ra khoang, hai tay ôm lấy bộ mặt sưng vù.
- Armin! - Hanji ngăn cậu - Bình tĩnh lại!
- Armin, đừng phản ứng như vậy! - Oyankopon vừa lái máy bay vừa gàn - Cô ấy là người của ta.
Armin kích động gào lên, đòi xông lên đánh Dove. Cô vừa nằm vừa bật cười đáp lại:
- Hài quá...
- Cậu nghĩ bỏ đi và khiến rất nhiều người lo lắng là hay sao? - Armin lớn tiếng - Chẳng có gì hay đâu!
- Em có thể xử lí Dove sau. Hãy chú ý vào nhiệm vụ đi! - Hanji nhắc lớn rồi trở về buồng lái. Armin nhìn Dove rồi đi theo Hanji.
Hanji hướng Oyankopon đi theo ánh đèn của đội Jean đã lắp. Bọn họ dần đến trung tâm của Liberio và chuẩn bị mở khoang. Cánh cửa vừa mở toang ra thì Levi đã phi ngay lên trên cùng với thân xác của Zeke cụt hai tay hai chân. Anh ném Zeke lên sàn, phủi tay thật mạnh. Levi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên và bắt gặp khuôn mặt quen mà cũng rất đỗi xa lạ của Dove. Anh ngạc nhiên thốt lên:
- Dove?
Cô nhìn anh đầy đau xót. Trong phút chốc, Levi đã tưởng ánh mắt ấy là dành cho mình cho đến khi Dove sà đến chỗ Zeke, lo lắng lay thân anh:
- Zeke... Anh có sao không? Trong kế hoạch làm gì có việc này? Levi, anh có thể nhẹ tay hơn với Zeke được không?
- Anh ổn. - Zeke vừa ho vừa nói.
Levi hướng đôi mắt đượm buồn sang Dove rồi ném thẳng cây kiếm xuống đất. Hành động của anh như lời nhắc nhở về thái độ của Dove nhưng Dove vẫn chỉ một mực quan tâm đến Zeke. Cô tận tình đưa Zeke ngồi lên ghế, lấy khăn lau mặt cho anh.
- Đỡ chưa?
- Ổn rồi. Mặt em bị sao thế? - Zeke hỏi.
- Chẳng sao cả, em bị ăn đấm. - Dove nhún vai - Cái đấm khiến em khá tỉnh ngộ.
- Levi. - Zeke nói - Hãy gặp phụ tá của tôi, Dove. Chắc anh không lạ gì nữa nhỉ?
- Là vợ tương lai nữa chứ! - Dove đùa cợt nhưng vẫn đưa mắt nhìn Levi, quan sát từng cử chỉ của anh.
- Im miệng. - Levi chĩa thanh kiếm còn lại về phía Zeke - Hãy biết vị trí của mình, Zeke Jaeger. Còn em, hãy nói xem vì sao em lại ở đây?
Trước cách ứng xử kì lạ của Dove, Levi đã phải kìm lại mong muốn được ôm chặt lấy cô sau rất nhiều tháng ngày không gặp để thốt ra những lời nói vô tình như vậy. Thế mà, Dove chỉ dửng dưng đáp lại:
- Em đã theo Zeke và định cư tại đây suốt năm năm.
- Và giờ, em là người của Zeke Jaeger?
- ... Đúng. - Dove khẳng định sau một hồi ngẫm nghĩ - Em là người của Zeke. Và anh ấy là người em yêu.