Năm 850 - Tại quận Trost
Sau chuyến ghé thăm ở quân khu, Levi đưa Dove đến gặp một người bạn của anh nằm bên Ban xét xử của chính quyền - Lyn. Cô gái nằm ở ngưỡng ba mươi tuổi, khuôn mặt tròn trịa trắng trẻo, dáng người cao ráo, trẻ trung và cực kì điềm tĩnh, trang trọng. Nhìn Lyn, Dove chợt thấy mình thật trẻ con: dáng người nhỏ con, tóc buộc đuôi ngựa, quần áo xộc xệch, bản tính nông nổi, bướng bỉnh. Nhưng dù Dove thua cô gái Lyn ở rất nhiều mặt thì Levi vẫn chẳng hề để ý đến Lyn mà chỉ quan tâm đến cô Trinh sát tập sự bé nhỏ của mình.
Thấy Levi đến, Lyn vô cùng vui vẻ đón tiếp và không quên mời Dove chút bánh cô vừa nướng từ lò. Levi không đợi Lyn hỏi đã vội vào thẳng vấn đề:
- Tôi muốn xem toàn bộ hồ sơ liên quan đến Kenny Ackerman.
Nhìn điệu bộ vội vàng của Levi, Lyn bật cười:
Levi quay sang nhìn Dove. Quả thật kiểu ăn bánh của Dove cũng thật kì quái, cô chất bánh đầy miệng rồi nhai nhồm nhoàm như thể anh đã bỏ đói cô suốt một tuần vậy. Thật ra đã từ lâu rồi, Dove chưa được ăn bánh. Mẹ cô từng làm rất nhiều bánh cho cô và để chúng trên đầu giường khi cô còn bé, bởi vậy trong trí nhớ của Dove, bánh xốp luôn ngon và đậm đà như tình cảm mẹ dành cho cô vậy. Nhưng cuộc sống ở quân đoàn không được dư dả nên chẳng ai dám làm những món bánh xa xỉ thế này cả. Sau rất nhiều năm lang thang ở thành phố ngầm và huấn luyện để trở thành trinh sát, đây là lần đầu tiên Dove được ăn món bánh xốp và nó ngon hơn bao giờ hết.
- Vậy anh muốn tìm hồ sơ về Kenny Ackerman? - Lyn lên tiếng. Cô không đợi lời phản hồi từ Dove và Levi mà chạy vào trong phòng tìm kiếm hồ sơ. Nhân lúc Lyn không có mặt ở đó, Levi mới nói nhỏ vào tai Dove:
- Món bánh làm em nhớ đến mẹ có phải không?
Dove ứa nước mắt gật đầu. Có lẽ ngay từ giây đầu tiên chạm môi vào miếng bánh, Dove đã muốn khóc rồi. Chỉ là khi anh lên tiếng, Dove mới thực sự không kìm nổi mà khóc nấc lên.
Lyn rất nhanh đã trở lại và nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Dove thì vội lau khuôn mặt cho cô. Lyn nói:
- Không... Nó ngon lắm! - Dove òa khóc, miệng vẫn còn một đống bánh chưa nuốt giống những đứa trẻ ba, bốn tuổi đang khóc vì nhớ mẹ.
- Vậy sao em khóc? - Lyn vén tóc cho Dove.
- Em... nhớ mẹ! - Dove không nín mà càng khóc to hơn làm Lyn chẳng còn cách nào khác mà ôm Dove vào lòng.
- Được rồi! Em có thể ôm chị nếu muốn. - Lyn vỗ về - Chị cũng rất nhớ mẹ. Chị đã mất cả bố mẹ từ khi chị mới mười tuổi...
Dỗ dành một hồi, Dove cuối cùng cũng chịu nín. Thế là, Lyn cùng Dove đi dạo ngoài sân và thăm thú những cây cảnh của chị còn Levi ngồi bên trong nhà nghiên cứu đống hồ sơ của Kenny. Quả là người có chiến công lẫy lừng! Danh sách tội trạng của Kenny còn dài hơn cả đống danh sách nhân sự của Trinh sát Đoàn. Anh lướt qua một hồi và dừng lại ở trang kế cuối, khi cái tên Ashley lần đầu tiên xuất hiện. Anh nhìn kĩ từng chữ một xuất hiện trên trang và không khỏi ngỡ ngàng khi sự thật được tiết lộ.
"Năm 841, Kenny đã vượt ngục. Với sự trợ giúp của đồng phạm Ashley Garcia, ông ta đã trốn thoát thành công. Tuy nhiên, khi điều tra, quân Cảnh vệ đã truy ra được dấu vết của Ashley Garcia. Cô ta là một trong những thành viên ưu tú của quân Cảnh vệ và lợi dụng danh tiếng của mình để giúp Kenny xóa tội danh của mình. Ngoài sửa hồ sơ, cô ta còn làm trái lệnh cấp trên, vi phạm nội quy và luật pháp của chính quyền. Chính quyền đã ra lệnh xử tử Ashley vì tội trạng của cô ta...."
Levi không ngờ đến việc này. Có lẽ qua lời kể của Dove, ai cũng mường tượng ra Ashley là một người mẹ hoàn hảo, chu đáo và nhân hậu. Chỉ khi nhìn qua lăng kính của sự thật, anh mới biết được Ashley là người như thế nào. Cô ấy không xấu xa, không ác độc, chỉ mê muội và cảm tính. Vì sự tin tưởng quá mức vào Kenny mà Ashley không ngại ngần làm những việc không thể tha thứ và tự đưa mình vào chỗ chết. Đến anh còn chẳng tin vào sự thật này thì làm sao Dove có thể chấp nhận được nó đây? Anh biết nói với Dove thế nào khi cô mới chỉ vượt qua được nỗi đau không lâu?
Nhìn Dove vui cười bên Lyn khiến anh không nỡ nói ra sự thật. Anh chỉ có thể lẳng lặng cầm bộ hồ sơ mà ra về. Suốt trên đường, anh không nói với Dove một lời. Điều này làm Dove bối rối vô cùng, sợ vì mình khiến anh phật ý nên cứ xin lỗi anh từ chỗ nhà của Lyn cho đến tận khi về đến trụ sở.
- Anh, xin lỗi. Em không cố ý ăn nhiều bánh thế đâu, chỉ tại em nhớ mẹ quá...
- Dove. - Anh ngắt lời cô - Em có muốn biết về mẹ không?
- Có chứ! - Dove nói. Vì vẻ mặt trầm lặng của anh, Dove cũng chẳng dám hỏi về bộ hồ sơ. Nay được anh đề xuất, cô như mở cờ trong bụng liền đồng ý không do dự. Nhưng lần này, Dove có linh cảm không lành.
Levi chầm chậm đưa cho Dove bộ hồ sơ trên tay, từ từ nhìn biểu cảm của cô. Từ khuôn mặt rạng rỡ như lúc còn ở nhà Lyn, Dove dần xụ mặt xuống và cuối cùng là gào lớn lên.
Lại một lần nữa, số phận đã làm cô gục ngã. Sự thật về thân phận của mình chưa qua bao lâu, tin dữ lại ập đến. Dove không nghĩ con tim bé bỏng này có thể chịu nổi thêm nữa. Cô cảm tưởng mình có thể lấy dao ra và cắm vào cổ, chết ngay tại chỗ bởi những điều này quá phũ phàng và đau lòng. Cô đã từng đi ăn cắp, bị đánh đập dã man chỉ để kiếm đủ tiền lên trên mặt đất. Cô đã chịu sự huấn luyện khắc nghiệt, gϊếŧ đến ba mạng người và hãm hại rất nhiều đồng đội chỉ để tìm được đến Trinh sát Đoàn. Cô đã sắp sửa gϊếŧ chết cha của mình và chứng kiến ông ấy chết chỉ để một lần được gặp mẹ. Một lần thôi nhưng cũng không được. Vì mẹ cô đã chết rồi và không còn cách nào để hồi sinh bà ấy nữa.
- Tại sao... TẠI SAO? - Dove thét lên, mắt ứa nước - Tại sao lại đối xử với em như vậy? Tại sao không ai nói với em rằng mẹ em đã chết rồi? Em đã mất bao nhiêu lâu mới đến được đây chỉ để biết được rằng mẹ em đã không còn trên đời nữa. Tại sao không cho em gặp mẹ? Em còn thiết gì sống nữa?
Levi chưa từng thấy Dove tuyệt vọng đến vậy. Hóa ra đằng sau bộ mặt tươi cười và bất cần ấy luôn là một cô gái yếu đuối và tuyệt vọng. Dove có lẽ đã suy nghĩ rất nhiều về những gì cô đã làm nên mới trở nên kích động đến vậy. Chỉ vì suy nghĩ được gặp mẹ, Dove đã gạt đi mọi cảm giác tội lỗi trong lòng mà tiếp tục sống. Nay khi biết được về mẹ, cô chẳng còn lí do nào để tồn tại. Mọi nỗ lực, phấn đấu của Dove bỗng chốc tan thành mây khói. Sự thất vọng đã khiến cô dùng dao cắt vào cổ tay. Máu tràn ngập khắp phòng, nhuốm đỏ những tập hồ sơ trên sàn và thấm vào chiếc áo choàng Trinh sát Đoàn Levi từng quàng cho Dove.
Hành động quá nhanh của Dove làm anh không kịp trở tay. Anh vội vã quỳ xuống sát bên cô, bóp chặt cổ tay bị cắt để cầm máu, miệng không ngừng gọi:
- Dove! Em làm cái trò điên rồ gì đây? DOVE!
- Em... xin lỗi. - Dove ho sặc sụa - Em hết mục đích để sống rồi. Tạm biệt anh ở đây.
- EM ĐIÊN HẢ? Em còn có đồng đội, bạn bè và còn tôi ở bên cạnh...
- Em yêu anh. Nhưng giá như.... em không phải em gái anh... có lẽ mọi chuyện... sẽ khác.
Lần đầu tiên, Levi nhận ra mình là một trong những lí do dẫn đến cái hành động bồng bột của Dove. Cô không nói nhưng chính mối ràng buộc giữa họ là nguyên nhân cô tự kết liễu mình. Cô thầm mong Mikasa, Historia và Sasha - những người bạn cùng phòng - sẽ sống tiếp cuộc sống này mà không có cô, mong linh hồn của Mina, Petra và Thomas sẽ tha thứ cho tội ác của cô, mong tất cả đồng đội đừng vì cô mà rơi nước mắt và mong Levi sau này đừng nhớ về cô.
- Tôi... cũng yêu em. - Levi thì thầm vào tai cô nhưng cô đã không còn nghe thấy nữa. Và có lẽ cô cũng không biết dáng vẻ vội vã của anh khi đưa cô vào trạm xá trông đáng thương thế nào.
"Đây có lẽ lần đầu tiên Levi thừa nhận tình cảm của mình với Dove nhưng Dove đã quá mệt mỏi để nghe được lời ấy của anh. Sau cùng, một người luôn ngang ngược, vui vẻ như Dove cũng cần được nghỉ ngơi. Trong thời gian như thế, hãy cùng khám phá quá khứ của Ashley trong chương 40: Quá Khứ Của Mẹ".