Năm 850 - Phòng Dove
- Vì đống hồ sơ mà cô tự đầu độc chính mình sao? - Levi tiếp tục hỏi.
- Phải. Cái ngày anh đến phiên tòa, tôi đã ở trụ sở và tìm hồ sơ nhưng không thấy. Chỉ có phòng hồ sơ mà Petra quản là tôi chưa vào được. Tuy nhiên, đám tân binh lại sắp đến nên chính tôi đã uống thuốc để dọa đám tân binh, cho chúng sợ mà không đến đây trong vài ngày, để tôi có thời gian tìm kiếm. Không ngờ, bà chị bốn mắt đã sớm phát hiện ra trò đùa này nên cố tình khóa cửa và không cho tôi uống thuốc giải. Đúng là tôi có thuốc giải trong tay nhưng nếu tôi uống thì khác nào buộc tội mình?
- Vì thế nên cô thà chết chứ không chịu lộ bộ mặt thật này?
- Anh nói chưa bao giờ sai. Tất cả là như vậy đấy. - Dove cười ngặt nghẽo - Giờ anh có thể báo cáo với Đoàn trưởng để xử tử tôi được rồi. Tôi hứa sẽ không lật lọng. Tôi sai nên tôi đáng chết. Anh cũng không cần bao che cho tôi.
- Không sao, cái mạng quèn của tôi thì có là gì? Không có tôi cũng sẽ có người khác làm điều đó.
- Nhưng họ không phải là cô. Cô là cô, không ai có thể điên rồ, máu lạnh và đáng thương như cô. Cô đã sống suốt trong thành phố ngầm, thành kẻ ăn bám may mắn được lên mặt đất bằng số tiền trộm được và tài phi dao của mình vậy còn cố tỏ ra mình đáng chết sao? Đây là cơ hội để cô sống cho tốt, vậy nên thôi ngay cái bộ mặt khinh khỉnh chết tiệt ấy đi. Chỉ cần sau này, cô không được gϊếŧ người vô tội thì bí mật này chỉ có tôi và cô biết. Nếu không, tôi sẽ kết liễu cuộc đời cô.
Nhìn Dove cứ khóc lóc sau một tràng cười như điên như dại, anh đánh vào đầu cô một cái rõ đau:
- Không phải cô đang mừng vì được thêm một cơ hội để sống à? Đừng có hỏi mấy thứ vớ vẩn nữa, nhức đầu.
Thực ra, có một điều mà anh vẫn luôn băn khoăn, đó là về quá khứ của Dove. Lí do anh biết rõ cô đến vậy chính là vì tối qua, anh đã đích thân xuống thành phố ngầm để tìm thông tin về cô gái tên Dove này. Có nhiều điều anh muốn nói cho cô về thân thế bí ẩn của Dove nhưng không phải hôm nay.
- Sao anh tốt quá vậy? - Dove vừa choàng một tay ôm đã đấm anh mấy cái vào lưng - Tôi không muốn được anh thương hại, tôi muốn được anh quan tâm.
- Ngốc. - Levi lắc đầu - Không phải thương hại, là đồng cảm. Tôi không muốn cô bỏ cuộc. Đi tìm mẹ đi, tôi sẽ giúp cô.
- Với điều kiện, cô phải kể cho tôi nghe về mẹ Kuchel.
- Như anh muốn, Levi. Mà anh biết không, anh tốt như một thiên thần vậy.
- Bỏ ra, cô làm bẩn áo tôi. - Anh gằn giọng.
- Không. Tôi cứ thích như thế này đấy.
- Cô bị cái chết tiệt gì vậy? - Levi tháo tay Dove ra và chuẩn bị bước ra ngoài - Nghỉ đi.
- Khoan đã. - Dove gọi giật giọng. Đợi Levi quay mặt lại, Dove chồm dậy hôn lên một bên má của anh.
Anh tặc lưỡi, mắt đảo một vòng như vê khó chịu lắm rồi rời khỏi chỗ của cô. Đợi anh đi khuất, Dove réo lên như thể vừa được người mình thích chấp nhận lời tỏ tình vậy (Dù Levi không có ý chấp nhận Dove). Tiếng kêu quãng bảy của Dove làm chấn động cả dãy nhà nữ kế đó. Christa còn tưởng có con mèo hoang đói mà ra kiểm tra.
- Nào có con mèo nào đâu? Sao lạ thế nhỉ?
- Không phải mèo đâu. Là Dove đấy. - Mikasa nói, miệng mỉm cười.
- Chắc lại phấn khích quá hóa điên đây mà. Không ngờ Dove của chúng ta có ngày vì chuyện tình cảm sến súa mà dại khờ đến thế. - Sasha lâu lâu bung ra câu chân lí khiến cả hội gật gù khen hay - Chả biết Đội trưởng Levi thế nào chứ là tớ thì tớ không chịu đâu. Nhìn bản mặt Dove là đã thấy khó ở rồi.
- Sao chứ? Trông họ thật dễ thương. - Christa khen lấy khen để - Nếu có cơ hội, tớ sẽ tác thành cho hai người họ. Nghĩ đến mà thấy vui quá đi.
- Chập này còn yêu đương gì? - Sasha gặm khoai phán - Lo việc còn chẳng hết. Ban nãy nghe Đoàn trưởng kể vụ của Annie mà bàng hoàng dã man. Giờ muốn kết thân với cậu ta cũng khó, không...
- Thôi ngủ đi. - Mikasa giục cả hai - Mai phải dậy sớm để lo nhiệm vụ nữa. Không có thời gian tám chuyện đâu.
*
Năm 850
Trong thâm tâm Dove, cô thực sự chỉ muốn tìm mẹ. Không dùng dao, không gϊếŧ người, không bắt người khác phải liên lụy đến mình. Nhưng tình thế đã bắt tay cô phải nhúng chàm. Giờ đây, cả đầu óc và tâm trí cô chỉ toàn là máu của đồng đội và tiền bối. Nhiều người trong khóa nói rằng hung thủ có lẽ là kẻ rất khát máu, sẵn sàng gϊếŧ tất cả mọi người nhưng không một ai hiểu và thông cảm cho sự thật phía sau nó. Dove không muốn gϊếŧ người, cô chỉ mơ tưởng về những ngày sống yên ổn với mẹ mình. Có lẽ vì mong muốn ấy mà Levi đã không tố cáo cô.
Anh đã rất hiểu cuộc sống ra sao nếu không có mẹ. Anh đã từng là kẻ đầu đường xó chợ, nay đây mai đó không hề có chỗ ở cố định. Và khi biết thân thế của Dove như vậy, anh không nỡ khiến cô bị xử tử. Cô cũng đã thiếu vắng bóng hình của mẹ trong suốt bao nhiêu năm, và giờ cô chỉ ước ao được gặp mẹ một lần. Ít ra cô còn biết mẹ cô vẫn còn sống, không như anh. Bởi lẽ anh đã chứng kiến mẹ chết ngay trước mặt mình và đó là điều mãi mãi khắc sâu trong tâm trí anh. Điều gì đó thôi thúc anh phải giúp cô gái này, để cô tìm lại được người mẹ thân yêu của cô. Anh không trông mong sẽ được biết gì thêm về mẹ Kuchel nhưng anh sẽ cố không để bi kịch cuộc đời mình lặp lại thêm lần nữa.
*
Dove không được tham gia vào chiến dịch tiếp theo, một phần vì cô chẳng nắm rõ được kế hoạch, một phần vì trông cô tàn tạ đến độ không ai muốn cho đi. Tay thì gãy, người cũng chẳng ra sao, mặt mày thì xây xát. Hôm qua, Dove ráng lắm mới vòng tay ôm được Levi. Cơ hội ngàn năm có một không thể bỏ lỡ được.
Thế là cô phải bất chấp đau để ra ngoài hóng chuyện. Trụ sở cách nơi diễn ra chiến dịch khá xa nên Dove phải trèo lên tận mái nhà để bắt tín hiệu. Đợi từ sáng đến trưa mà chưa thấy chút gì, Dove đâm lo. Không biết ngoài kia mọi chuyện thế nào rồi. Được một lúc thì Dove nhìn thấy tia sét lóe lên và vội vàng đứng dậy. Chắc chắn có ai hóa titan rồi, Annie hay Eren đây? Phía xa kia quá nhiều vật cản, thêm cả bức tường cao lớn, Dove chịu chết không nhìn thấy được thứ gì. Thêm một khoảng thời gian dài nữa, Dove mới thấy tia sét lóe lên lần thứ hai và lần này cô chắc chắn là Eren. Tiếng rống trong bộ dạng titan của cậu không thể nhầm đi đâu được. Nhưng mà chỉ có thế, tình hình như thế nào cô cũng chưa hiểu. Mãi đến chiều, lúc Dove suýt ngủ gật trên mái nhà thì bên Trinh sát đã về đến trụ sở, cụ thể là Levi, Jean và Mikasa. Eren vì vừa chiến đấu nên đã lịm đi và cần Armin bên cạnh chăm sóc. Ở dưới không làm cách nào để gọi Dove dậy được nên đành phải phi vài cục đá lên, thế mà Dove vẫn không tỉnh. Jean tức lắm đành dùng bộ cơ động phóng lên lay Dove dậy.
- Hả, cái gì cơ? - Cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy - Sao cậu lại ở đây?
- Sao lại không? Cậu ngủ quên trên này đến khi chúng tôi về rồi chưa chịu dậy. - Jean xách cổ áo Dove như mèo rồi lôi cô xuống.
- Này, tôi đang đau đấy. - Cô nhăn nhó - Nhẹ tay thôi.
- Được rồi. - Jean thả cô xuống rồi phủi tay vài ba cái.
- Mà sao mọi người ở hết đây rồi? - Dove ngỡ ngàng nhìn cả đội - Mới nãy còn chiến đấu ghê lắm cơ mà.
- Xong hết rồi bà cô ạ. - Jean nói.
- Thế Sasha, Reiner, Connie đâu? - Dove thêm phần ngạc nhiên.
- Bị giam lỏng rồi.
...