[Levi x Reader] Crimes Of Heart - Tội Ác Của Trái Tim

Chương 21: Hung Thủ




- Không sao. Cậu ta có khả năng hồi phục nhanh. - Anh đáp.

- Thế anh có bị làm sao không? Ban nãy tôi thấy anh đi cà nhắc. - Dove ngó nghiêng đủ hướng.

- Trật chân. Sẽ khỏi sớm thôi. - Thêm một câu đáp ngắn gọn nữa từ anh.

- Vậy tôi yên tâm rồi. - Dove tựa đầu giường, thở phào nhẹ nhõm.

- Có một chuyện, tôi cần làm rõ với cô. - Không để chờ lâu, anh vào thẳng vấn đề mà anh đã suy nghĩ suốt bao lâu nay.

- Chuyện gì? - Dove ráo hoảnh.

- Tôi biết cô là... kẻ gϊếŧ người.

Hai bàn tay cô nắm chặt lấy tấm chăn, miệng lí nhí hỏi lại:

- Tôi, chưa hiểu.

- Cô là người đã gϊếŧ Thomas, Mina và Petra. - Đó không phải là câu hỏi, đó là một câu khẳng định. Cô biết một khi Levi nói như vậy có nghĩa là anh đã nắm chắc chứng cứ trong tay và cô không thể nào chối tội được nữa. Không đợi cô phản hồi, anh tiếp tục nói thêm - Thomas là kẻ hay đi dạo trong rừng và khi bắt gặp cô, cô đã có ý định gϊếŧ cậu ta. Cậu ta là con trai nhưng nể tình là người cùng khóa, cậu ta không hề chống cự mạnh mẽ. Khi sắp bị gϊếŧ, cậu ta vì bản năng mà cào hẳn một vết rất sâu ở sau lưng cô trước khi bị đâm mà chết. Sau đấy, cô giấu con dao vào một gốc cây và chạy đến bếp. Để tạo bằng chứng ngoại phạm, cô cố tình lấy hai ổ bánh mì để chứng tỏ rằng mình đã ở bếp vào buổi đêm, nhằm che mắt mọi người. Để không bị lộ vết cào trên vai, cô cố tình làm mình ngã khi đi thực tế cùng khóa 104. Cô nói bị ai đẩy nhưng vì trời tối quá nên không rõ mặt nhưng thực chất, chỉ có mình cô tự làm thương bản thân mình. Vài đêm sau, cô tạo ra một kế hoạch rất tỉ mỉ. Bằng chiếc ống sắt có thể tạo ra tiếng huýt sáo từ tiếng gió, thêm khả năng tết rơm thành người nộm, cô đã tự tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình. Những người cùng phòng với cô nói họ nghe thấy tiếng huýt sáo và thấy bóng dáng cô phía sau dãy nhà nữ nhưng đó không phải cô. Dove thật sự đã đi ra phía rừng để tìm con dao. Và khi Mina bắt gặp cô đang đào bới con dao, cô đã gϊếŧ cô ta ngay trước phòng của tôi và Hanji. Cách cô gϊếŧ Mina cũng giống hệt như cách cô gϊếŧ Petra, đâm vào động mạch khiến nạn nhân mất máu quá nhiều mà chết. Vậy hãy nói xem, tại sao cô lại làm như vậy?


- À... - Dove bật cười đến điên dại trước lời buộc tội không sai một chữ của Levi - Tại sao ư? Tôi vốn đến đây vì muốn tìm mẹ tôi. Nhưng các người cản trở nên tôi gϊếŧ các người, thế thôi. Thomas, người đầu tiên tôi gϊếŧ vì cậu ta cố ý trêu đùa về mẹ và sợi dây chuyền của tôi. Mina, vì cô ta thấy tôi cầm hung khí. Còn Petra, vì chị ta là người giữ chìa khóa phòng hồ sơ và tôi muốn tìm hồ sơ của mẹ tôi trong ấy nên đã vào phòng của chị ta để lấy cắp chìa khóa. Không ngờ bị phát hiện nên tôi đã gϊếŧ chị ta.

*

Năm 850 - Ngày xảy ra án mạng đầu tiên

Thomas có thói quen dạo đêm. Cậu ta luôn tranh thủ những buổi tối đẹp trời để đi bộ vòng quanh bìa rừng. Khung cảnh sáng mờ ảo dưới ánh trăng làm Thomas cảm giác cậu ta được sống trên thiên đàng với những thiên sứ với đôi cánh sải rộng của họ. Thomas thích vậy.


Không ai là tranh đi dạo với cậu ta vì thời điểm này thường đã rất muộn, tất cả bọn họ đều đã chìm vào giấc ngủ sâu. Chỉ có Thomas với một màn đêm tĩnh lặng...

Cậu ta tiến sâu vào khu rừng và chẳng mấy chốc bắt gặp bóng đen thấp bé vụt qua trước mặt mình. Cậu vốn không thuộc tuýp người yếu bóng vía nên bước lại gần bóng đen và túm tà áo lại, giật mũ trùm đen trên đầu và lên tiếng hỏi:

- Cậu ở đây làm gì?

Khuôn mặt Dove lộ ra trước ánh sáng ít ỏi của màn đêm, bắt đầu căng thẳng do sự nhanh đến kì lạ của Thomas.

- Tôi...

Dove do dự.

Ánh mắt nghi hoặc của Thomas dần chuyển sang tò mò khi liếc qua ngực của Dove. Cậu ta vừa cảm thấy cô gái này thật thích hợp với cậu, vừa thấy ấn tượng với sợi dây chuyền ngọc lục bảo giấu kín đáo dưới lớp áo mỏng kia. Với sức mạnh của một cậu trai trẻ, Thomas đè Dove vào bụi cây to, ra sức kéo tấm áo choàng ra khỏi người cô, đôi bàn tay ấy lần mò đến lồng ngực cô.


Cậu ta sờ soạng, chèn ép, hôn hít và làm đủ mọi thứ mà cậu ta thích đối với Dove trong sự giãy giụa kịch liệt củ cô mà không một chút day dứt. Rồi cậu ta giật lấy sợi dây chuyền trên cổ Dove và ngâm nghía kĩ càng:

- Đẹp đấy. Mẹ cậu cho à? Bà già quá cố ấy có gì khiến cậu tôn thờ đến vậy?

Điệu cười khả ố của cậu ta làm Dove như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Cô đang làm gì thế này? Chịu để một gã điên dẫm đạp lên thân xác và niềm tin của cô, làm đủ mọi trò đùa đối với cô bằng giọng điệu kinh tởm ấy sao? Liệu có phải cô đã quá dễ dãi với mọi người để họ đối xử với cô như vậy? Có thể, đám đông cười nhạo, phỉ báng, đạp cô xuống bùn sâu nước bẩn nhưng không một ai được phép nhắc đến mẹ cô với giọng điệu như vậy...

Không một ai...
Dove cảm thấy luồng sức mạnh dâng trào trong con tim cô, bùng cháy lên một lực đẩy, thúc giục cô vùng lên và lật người Thomas lại. Tình thế bất ngờ làm cậu ta không kịp trở tay: hai thân ngã nhào xuống mặt đất, lưng đập mạnh xuống, hai chân và tay giơ lên trời như phản xạ tự nhiên. Được thời, Dove ngồi lên người cậu ta, cầm lấy con dao trong túi và giơ lên.

Tay cô đang run. Cậu ta biết cô không dám gϊếŧ người liền lấy hai tay ôm lấy cô thật chặt vào ngực mình, dùng hai bên tay cào cấu bả vai như hành hạ thể xác héo mòn của Dove.

- Cậu không dám gϊếŧ tôi đâu, phải không? - Cậu ta cười, móng tay ghì chặt vào da thịt của cô - Thật thảm hại. Nghe nói mẹ cậu cũng là điếm ở nhà thổ đấy, tôi đã từng gặp rồi. Thật thú vị khi biết cậu là con gái bà ta.

- Không ai...

- Cái gì cơ? - Cậu ta hỏi lại Dove.
- Không ai... - Tiếng nói lí nhí của cô xen lẫn với tiếng thở hồng hộc đến khó nghe bắt đầu to dần - KHÔNG AI ĐƯỢC NÓI VỀ MẸ NHƯ VẬY!

Dove điên cuồng giằng co và kéo hai cánh tay của cậu ta ra, dùng dao đâm một nhát chí mạng vào giữa tim làm cậu ta tắt thở đột ngột.

Cái chết đến với cậu ta nhanh và mạnh bạo. Thomas trút hơi thở cuối cùng mà không hề có lời trăng trối nào. Đôi mắt của cậu ta vẫn cứ nhìn Dove chằm chằm, hai tay vẫn nắm chặt hình nắm đấm và miệng vẫn cứ há ra rất ghê rợn. Dove nhảy bật về phía sau, hốt hoảng nhìn xác Thomas trước mặt rồi lại giật mình khi thấy trên tay dính toàn những máu.

Đó cũng là lần đầu tiên Dove gϊếŧ người.

Con dao cô dùng để tự vệ chính là thứ mà bố đã để lại cho cô. Chỉ vì an toàn của chính mình mà cô đã làm nó nhuốm máu người, Dove chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi đến vậy. Linh cảm cái chết bất thình lình của Thomas sẽ làm kinh động cả chính quyền nên Dove đã rửa hết vết máu trên mặt, tay, chân và cả dao rồi đào đất sâu chôn con dao xuống. Cô đào rất kĩ, phủ đất và cỏ như ban đầu để che đậy tội ác của mình. Trước khi về, Dove có lén lút vào bếp và trộm hai ổ bánh mì để tạo bằng chứng ngoại phạm cho chính mình.