[Levi x Reader] Crimes Of Heart - Tội Ác Của Trái Tim

Chương 17: Cách Ly




Năm 850 - Trụ sở

...

Trong khi Dove mải mê suy nghĩ về cái ống sắt của mình và cách để chuồn khỏi căn phòng ngớ ngẩn của mình thì Hanji đã khóa căn phòng từ bên ngoài.

Chị nói với Levi với âm vực vừa đủ nghe:

- Anh không thấy có gì bất thường à?

- Cái gì? - Levi mải suy nghĩ nên chỉ đáp gỏn lọn.

- À, không có gì. - Hanji bật cười nhưng không hề vui vẻ trước câu trả lời của Levi.

- Sao cô khóa cửa phòng Dove? - Levi nhìn Hanji.

- Anh sợ cô bé sẽ chết sao? Ha, đừng lo. Bệnh sẽ sớm khỏi thôi, tin tôi đi. - Hanji khẳng định - Nếu cần một lời giải thích, có thể hỏi tôi. Tôi có thể kể chuyện về titan cho bất kì ai nhưng còn chuyện này, chỉ khi anh yêu cầu thôi.

*

Hanji khóa Dove trong phòng và điều đó khiến cô rất khó chịu. Cánh cửa phòng chỉ được mở ra khi có ai đó mang cho cô chút đồ ăn, còn lại cô chỉ có thể nhìn qua khung cửa sổ và xem mọi người trong đội uống trà ngoài sân như thế nào.


"Trông mọi người có vẻ vui". Dove bỗng thấy tủi thân. Miệng vẫn luôn một hai nói tìm được mẹ là hạnh phúc của cô nhưng thực ra, mẹ cô vẫn chưa trở lại còn cuộc sống của cô chỉ toàn là sự cô đơn và thù hằn. Vì cái tính bốc đồng của cô mà chẳng ai muốn làm bạn với cô ở khóa 104. Nếu có ai muốn bắt chuyện cô cũng chỉ toàn đuổi họ bằng thái độ khó chịu ra mặt. Có Mikasa, Christa và Sasha là những người cô thường xuyên nói chuyện thì lại chẳng ở bên cô lúc này. Eren thì đang bận cười đùa với đội của Levi bên ngoài rồi, làm gì có thời gian cho kẻ ích kỉ như Dove chứ?

Nhưng Dove cũng rất quan tâm đến Eren. Ngay lúc cô thấy cậu chợt hóa titan khi với lấy cái thìa trên mặt đất, cô sợ hãi trợn tròn mắt. Eld, Gunther, Oluo và cả Petra đã giơ kiếm ra đằng trước, họ có thể gϊếŧ Eren bất kì lúc nào. Dove muốn lao ra bằng đường cửa sổ để chắn cho Eren nhưng cánh tay yếu ớt không tài nào đập vỡ lớp kính dày của ô cửa được. May mắn thay, Levi đã kịp cản họ lại. Và chị Hanji cũng từ xa chạy tới.


Hanji thích thú chạm vào nửa thân titan của Eren và réo lên điều gì đó. Mãi một lúc, Eren mới tự rút tay ra khỏi thân titan. Khói bốc lên nghi ngút và che hết tầm nhìn của Dove. Dù sao mọi thứ cũng đã ổn cả, cô nhẹ nhõm nằm xuống giường và thả lỏng hai bên tay. Được một lúc, độc bắt đầu phát tác trở lại.

Rõ ràng chị Hanji không hề tiêm thuốc giải độc cho Dove và cô không thể nào trụ vững với chất độc này trong người. Cơ thể cô cứ dần héo mòn theo từng giờ và chẳng mấy chốc đã quay lại trạng thái ban đầu. Biểu hiện rõ nhất của việc này chính là nôn ra máu.

Máu trong miệng cô không ngừng tuôn ra như nước, chúng thấm hết vào cả cổ áo và cả mái tóc vàng hoe rối bời của Dove. Rất may, Eren vừa thấy tình trạng của Dove đã la toáng lên và cả đội đến dìu Dove dậy.


- Chị Hanji! Hai ngày rồi chị không hề tiêm thuốc cho Dove. - Eren lên tiếng một cách lo lắng quá độ - Cậu ấy sẽ chết mất.

Hanji tức giận bấm đầu ngón tay. Chị không nghĩ Dove có thể cứng đầu và liều lĩnh đến mức thà chịu chết chứ không để lộ sơ hở trong kế hoạch của mình như vậy. Chị muốn để những giây cuối cùng, Dove phải bỏ cái tật ương bướng của mình và thừa nhận việc làm xấu xa trước đó. Rốt cuộc, đích thân chị phải nhún nhường và cứu lấy mạng sống bé nhỏ của Dove. Vốn dĩ, Hanji đã có được thuốc giải độc từ một tay buôn hàng ở thành phố ngầm hai ngày trước.

- Em vẫn rất ngang bướng nhỉ? - Hanji cho Dove uống thuốc rồi đỡ cô lên giường.

Đương nhiên Dove không nghe được điều đó vì cô còn miên man do tác dụng của độc. Đợi Dove khỏe hơn một chút, hầu hết mọi người đều ra khỏi phòng, trừ Levi.
Anh cảm thấy mình cần có trách nhiệm lo cho tính mạng của Dove bởi cô là do anh phụ trách. Tuy chẳng ưa cô bé này cho lắm nhưng anh vẫn thừa nhận rằng Dove không phải là người có tâm địa xấu xa. Và anh chắc chắn một điều rằng bất cứ ai cản đường hay động chạm đến người cô yêu thương thì Dove sẽ làm tất cả để thoát khỏi vật cản trước mặt, kể cả là gϊếŧ người. Trước khi cuộc viễn chinh diễn ra, anh phải tìm ra được sự thật về thân phận của Dove và cả những vụ gϊếŧ người trước đó.

Anh đứng trước giường của cô gái trinh sát tập sự một hồi lâu rồi giúp Dove lau sạch khuôn mặt lấm đầy máu.

- Tch... - Levi tặc lưỡi - Thật quá bẩn.

Anh dấp chiếc khăn trắng cho thấm đều nước ấm rồi nhẹ nhàng lau sạch khuôn mặt cho cô bé. Đã có lúc anh tưởng rằng Dove là mẹ mình vì chính cô đã ngân khúc hát ru mà mẹ thường hát cho anh nghe. Nhưng hóa ra, cô không hề giống gì với mẹ anh cả. Mẹ anh nhân hậu, dịu dàng và chắc chắn chứ không ngông cuồng, mạnh bạo giống như Dove. Cũng chính vì sự khác biệt quá lớn đến vậy mà Levi có ấn tượng mạnh với cô gái cá tính trước mặt mình.
Giúp cô rửa mặt sạch sẽ rồi, anh đâm ra thấy khó chịu vì căn phòng bừa bộn của Dove nên đích thân xắn tay áo và dọn dẹp. Sự cẩn thận và tỉ mỉ đến từng chi tiết của Levi đã giúp phòng nhỏ của Dove sạch bóng. Anh rời phòng cô với vẻ mặt hài lòng lắm vì tất cả mọi thứ bây giờ đều đã sạch sẽ.

*

Cuối cùng, Dove cũng tỉnh dậy vào buổi tối. Cơ thể cô cuối cùng cũng khỏe lại một chút sau rất nhiều ngày sống dở chết dở và cái bụng cô bắt đầu lôi cô dậy khỏi chiếc giường nhỏ rồi bắt cô lò mò trong phòng ăn. Ngay lập tức, cô gặp Hanji và Eren đang mải mê kể chuyện dưới ánh đèn dầu mờ ảo.

"Nghe nói bà chị kể chuyện dài lắm. Chuồn ngay mới được". Dove chắc mẩm mình sẽ thoát được nhưng không ngờ, chị Hanji đã kịp kéo cánh tay yếu ớt của Dove lại:

- Ngồi đây nào! Câu chuyện về Beane và Sawney sắp bắt đầu rồi.
- À, thôi. Em xin phép... - Dove trốn tránh.

- Không sao đâu, chỉ mất vài phút thôi.

Thực ra câu chuyện của Hanji kéo dài hết một đêm. Mặt của Eren và Dove trông chẳng khác gì bị bệnh mất ngủ kinh niên: quầng thâm xuất hiện bên dưới mắt, má hóp lại, miệng khô khốc như thiếu nước trầm trọng. Chỉ khi Moblit xông vào cửa đột ngột, câu chuyện về đám titan mới được dừng lại. Tiếc là tin mà Moblit thông báo về cho Hanji cũng liên quan đến hai con titan xấu số:

- Thưa đội trưởng, hai con titan ta bắt được đã bị gϊếŧ.

Và thế là Dove cùng Eren bị Hanji kéo đến chỗ của titan. Chị vừa thấy bộ xương trơ trọi của chúng thì lao đến khóc lóc đủ kiểu, kêu than trời đất đến nẫu ruột. Dove thực ra chẳng quan tâm đến hai thứ titan gớm ghiếc ấy, cô chỉ để ý xem liệu trong đám đông có bóng hình của Levi không. "Không biết mấy ngày nay anh ấy có đến thăm mình không?". Dove mong chờ Levi sẽ đến chăm sóc và hỏi han cô sau trận ốm nặng vừa qua nhưng chợt nhận ra ý nghĩ của mình có vẻ hơi lố lăng. Làm sao anh có thể quan tâm đến kẻ điên rồ và từng muốn gϊếŧ anh như cô? Chắc chỉ có những câu chuyện cổ tích mới xảy ra kì tích lạ lùng đến vậy. Còn đây chỉ là thế giới man rợ với đám titan ăn thịt người thì làm sao có thể mơ đến những chuyện tình ảo diệu đến vậy? Nhưng có sao đi chăng nữa, Dove vẫn muốn bắt chuyện với Levi vì cô đã thấy anh giữa đám đông phía trước kia.