Năm 845
Vào năm 845, nhân loại kinh hoàng khi phải hứng chịu sự tàn sát khủng khiếp đến từ những con titan bên ngoài tường thành. Bao nhiêu người dân vô tội đã đổ mạng vì sự thèm khát thịt người của đám titan vô tri. Ngay khi tường thành bị Titan Đại Hình và Titan Thiết Giáp phá hủy, các titan lớn nhỏ tràn vào như được thời, dã man ăn thịt người. Những con người may mắn sống sót đã được chuyển vào bên trong thành Rose để lánh nạn. Đến khi mọi chuyện lắng xuống, những nạn nhân có mặt trực tiếp trong quận Shiganshina và cả những người không chứng kiến thảm kịch cũng đều vẫn khiếp sợ lũ titan. Đó vẫn luôn là chủ đề bàn tán của bao nhiêu nhóm người trong tường thành. Tuy nhiên, đó chưa giờ là điều mà Dove quan tâm.
Chẳng một ai biết cô đến đây để làm gì, họ chỉ biết khi thấy sự có mặt của cô trong hàng ngũ binh lính tập sự. Và Dove cũng trở nên nổi tiếng với khóa 104 từ khi đó.
- Tên là gì?
Cũng nhờ ông quản giáo mà Dove trong hàng ngũ cũng biết được kha khá người. Đám Eren, Mikasa hay Armin thì cô không lạ, chỉ có vài cái tên là vẫn còn mới mẻ đối với Dove, như Connie chẳng hạn. Có lẽ nguyên nhân khiến cô nhớ tên cậu không phải là quả đầu đinh có một không hai mà là cách cậu ta chào. Ai trong đoàn đều biết phải đặt tay phải lên ngực trái, như sự dâng hiến con tim của mình cho nhân loại. Còn với Connie, cậu ta lại chào theo cách ngược lại. Đó cũng là lí do quản giáo Keith dùng hai cánh tay to lớn ép hai bên đầu và kéo Connie lên, lơ lửng trên không:
- Tim của mi nằm ở ngực phải à?
Cả đám đằng sau cứ rúc rích cười còn Dove thì không. Trước giờ, cô không có thói quen cười cợt người khác.
- Em vào đây chỉ để sau này sống yên ổn trong quân Cảnh vệ.
Tuy cậu ta có dáng vẻ hèn nhát nhưng đâu đó, Dove vẫn thấy cậu ta rất thông minh. Kể ra mà nói, Dove vẫn ưng cậu ta nhất đội.
Hết đến Jean thì lại đến Sasha. Thực ra, sẽ chẳng ai để ý đến cô bạn này nếu cô không lăm le củ khoai vừa luộc trên tay. Quản giáo tia thấy cô đã quay gót, bước chậm rãi đến chỗ Sasha.
- Sao mi lại ăn giờ này? - Keith chưng bộ mặt đáng sợ ra, hằm hằm nhìn cô.
- Vì nếu để sau ăn sẽ bị nguội. Để em chia cho một nửa.
Dove đã thầm mong, ông quản giáo hung hăng không hỏi thăm đến mình. Không ngờ trước khi giải tán, Keith vẫn còn cơ hội để dọa nạt Dove. Ông ta gào lên:
- Tên gì?
- Dove.
- Sao mi trả lời không rõ đầu đuôi? Thế họ của mi đâu?
- Tôi, không có họ. - Dove vẫn giữ tư thế nghiêm và vẻ mặt bình tĩnh để trả lời câu hỏi của Keith.
- Mi đến từ đâu?
- Thành phố ngầm. - Dove dứt khoát trả lời.
- Ra vậy. Nhưng mi có biết lỗi lớn nhất của mi là gì không? Đó là không biết chào. - Keith ghé sát mặt Dove rồi lớn tiếng đe dọa.
- Tôi nghĩ mình không có nghĩa vụ phải chào.
Khi nói ra câu ấy, Dove đã biết mình sẽ không được để yên nhưng cô đâu thể nào nói dối được. Mục đích cô có mặt ở đây đâu phải để chào và học cách gϊếŧ titan. Và dù có phải chạy bốn mươi vòng và cấm ăn như hôm nay Keith phạt cô thì cô vẫn không hề thay đổi suy nghĩ của mình.
*
Dove và Sasha bắt đầu chạy từ đầu giờ chiều. Sasha vui vẻ lên tiếng:
- Chào cậu, rất vui được làm bạn chạy của cậu. Tớ là Sasha.
Sasha ngỏ ý muốn làm quen Dove bằng cái bắt tay thân thiện nhưng cô bất lịch sự hất tay cô gái khoai tây kia ra. Dove vô cảm sải bước chạy, qua mặt cả Sasha. Giống như bị thất vọng và tức giận lấn át, Sasha chống nạnh lên tiếng:
- Này, cậu không vui vẻ hơn được một tí à?
Sasha nhìn Dove chạy miệt mài mà không khỏi thở dài. Dù sao để tránh cô đơn lạc lõng ở sân chạy, Sasha cũng phải nhanh chân thôi. Cô cũng đâu muốn bị con người kiêu ngạo kia vượt mặt.
Ánh nắng chiều dần phụt tắt, những cơn gió lạnh đầu lùa về chợt khiến Sasha đang chạy cũng phải rùng mình. Những ngọn đèn từ dãy nhà nam và nhà nữ dần dần được thắp lên và thoang thoảng xung quanh nhà bếp mùi bánh mì nóng. Dove vô tình chạy qua chỗ Sasha dừng chân và nghe thấy tiếng bụng cô gái khoai tây réo lên. Khi ấy, Dove cũng nhận ra bụng mình đã quặn lại từ khi nào. Trước giờ cô không phải người tham ăn nhưng hôm nay, cô cảm tưởng như mình phải ngấu nghiến hết cả giỏ bánh mì. Cô dừng lại, nghỉ lấy hơi một chút rồi lại co chân lên chạy tiếp.
Sasha đã gục từ khi nào rồi mà Dove vẫn còn rất hăng. Cô chạy hết sức mình và chỉ còn hai vòng nữa là kết thúc hình phạt. Cô cũng vui mừng mỉm cười khi nhìn lại quãng đường mình đã chạy. Vừa hay, Christa xuất hiện, đem theo cả hai chiếc bánh mì nóng hổi. Cô gái tóc vàng thánh thiện ấy thấy Sasha thì đã chạy lại đỡ Sasha đứng dậy.
Cũng phải công nhận là Sasha thính mũi thật, mới ngửi thấy mùi đồ ăn đã bật dậy, chộp ngay cái bánh mì. Sasha vì đói mà ăn không ngừng nghỉ làm Christa cũng phải bật cười:
- Ăn từ từ thôi, cậu sẽ bị nghẹn đấy.
Sasha bỏ ngoài tai lời dặn của Christa, nhồm nhoàm hết cả cái bánh. Cô gái tham ăn còn tính xơi tái cả cái bánh còn lại nếu như Christa không cản. Christa bảo:
- Không, Sasha. Cái bánh này không phải là của cậu. Nó là của cô ấy.
Cô nhẹ nhàng bảo vậy với Sasha rồi lại gần Dove, đưa cho cô miếng bánh mì. Dove còn chưa kịp nhận lấy thì Ymir từ đâu chạy tới bá cổ Christa. Ymir bảo:
- Chà, cậu tốt ghê.
Dove đảo mắt nhìn cả hai rồi tóm luôn cái bánh mì trên tay Christa, ung dung rời đi.
- Này, cậu không biết cám ơn à? - Ymir lớn tiếng.
- Cám ơn! - Dove xua tay rồi tiếp tục đi thẳng.
Ăn hết cái bánh trên tay, Dove đi nhận phòng ngủ. Chẳng biết ma xui quỷ khiến người xếp phòng thế nào mà gã đấy lại cho cô chung phòng với Sasha, Christa và Mikasa nữa. Chẳng phải không ưa gì họ mà bản tính cô không hợp để ở chung với họ. Nhưng làm sao được chứ? Cô vẫn phải chấp nhận ở lại đây suốt năm năm thôi.
Vừa dọn vào phòng, Dove đã chạm mặt Mikasa. Cô gái tóc đen mặt lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi mới nhường đường cho cô vào cửa. Chất hết đồ xuống dưới gầm rồi, Dove chọn ngay chiếc giường ở dưới vì cô không thích giường tầng hai và vô tư nhảy lên. Christa nằm bên trên mới ngó xuống trò chuyện:
- Ra là cậu cũng ở đây. Chào, tớ là Christa.
- Dove. - Cô đáp ngắn gọn.
- À, tớ nhớ cậu từng nói cậu ở thành phố ngầm. Vậy cậu có biết Binh trưởng Levi không? Nghe nói ngài ấy cũng đến từ đó đấy.
Vừa nghe đến cái tên mà Dove đã bật ngay dậy, mặt cau có:
- Tôi cảnh cáo cậu, đừng bao giờ nhắc tôi về cái tên ấy.
"Các cô thấy chương 1 thế nào?"