Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 45: Em Quả Nhiên Là Một Người Không Bình Thường




Xe chạy nhanh tới trường A.

An Hảo lẳng lặng ngước đầu, cho tới giờ, cô chưa từng nghĩ tới hỏi Dịch Trạch Dương một câu: Anh nghĩ kỹ chưa?

Không cần hỏi nữa, vì sau khi anh ta về nước liền âm thầm cho cô một đáp án.

Anh ta đính hôn, với một người phụ nữ khác.

Câu trả lời trực tiếp biết bao.

Thậm chỉ ngay cả danh sách khách mời tiệc đính hôn cũng không có tên cô.

Xe màu xám bạc ngừng trước cửa trường, Dịch Trạch Dương định đưa cô về phòng, lại bị An Hảo cự tuyệt.

An Hảo dùng câu nói đầu tiên hoàn toàn làm cho Dịch Trạch Dương không có cách nào ngăn cản cô tự do phóng khoáng.

“Em vẫn là câu nói kia, nếu anh có thể để cho em giữ lại chút tự ái cuối cùng của mình, sau khi em xuống xe đừng xen vào chuyện của em nữa, mặt em không sao, bắt đầu từ bây giờ, để em một mình đi, cảm ơn!”

Dứt lời, An Hảo trực tiếp đẩy cửa xe xuống xe.

Tay Dịch Trạch Dương đưa ra cứng đờ giữa không trung, nhìn bóng lưng cố chấp của cô, sau khi xuống xe mà vì say rượu mà lảo đảo, tay từ từ nắm thành quyền.

Gió lạnh thổi qua, An Hảo vốn đã say nghiêm trọng vừa rồi bị Dịch Trạch Dương tát một bạt tai đánh thức, gió thổi qua, trong đầu lại say.

Không muốn lát nữa mình chật vật ngã giữa sân bị người khác cười nhạo, cô tận lực duy trình tỉnh táo, lấy phương hướng thẳng tắp đi vào phòng.

Đến khi chiếc xe màu xám bạc rời đi, chiếc xe Bentley màu đen chìm ngập trong đêm đen đậu ở đối diện vẫn không ai phát hiện. 

Kỳ quái!

An Hảo đi một hồi, cúi đầu nhìn dưới chân mình.

Rõ ràng mình đi thẳng tắp, đi thế nào cũng không đến phòng ngủ, quay đầu nhìn, phát hiện mình sắp đi đến rừng cây nhỏ trong trường học rồi, cô nâng tay xoa xoa đầu, xoay người đi về phòng ngủ.

Vừa đi mấy bước, điện thoại trong túi vang lên, cô phiền não lấy điện thoại ra, nhìn tên cũng không nhìn, liền nhận, đặt điện thoại bên tai: “A lô!”

“Cho em hai phút, đi ra.” Thanh âm Tả Hàn Thành vang lên.

An Hảo trong nháy mắt kinh ngạc trợn to mắt, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, hơi ngẩn ra.

Đi ra? Ra đâu?

Cuối cùng nhìn về phía cửa trường học cách đó không xa, mới hiểu được Tả Hàn Thành muốn cô đi ra ngoài.

An Hảo càng ngày càng choáng váng, vì anh chỉ nói một câu liền cúp, giọng điệu lạnh lùng không cho phép người ta kháng cự làm cho cô quên mất kháng cự, theo bản năng tiếp tục đi dọc theo hướng cô cho là thẳng tắp ra cửa trường học.

Đi ra cửa trường, không nhìn thấy người nào, còn tưởng rằng mình uống say xuất hiện ảo giác, hoặc là bị Tả Hàn Thành gọi điện thoại tới lừa gạt.

An Hảo giơ ngón tay lên gãi trán, đang muốn xoay người đi về, nhưng bỗng nhiên dừng lại, xoay người, định thần lại nhìn cách đó không xa, lúc này mới nhìn thấy một chiếc xe Bentley hết sức quen thuộc đậu bên kia đường.

Mà bên ngoài chiếc xe, Tả Hàn Thành mặc áo khoác màu đen cắt may tinh tế nhìn giá trị không hề rẻ, đứng dưới gió đêm lạnh thấu xương sau cơn mưa, một tay đút vào túi quần, tùy ý dựa vào cửa xe.

Bởi vì chỗ anh đứng đưa lưng về phía đèn đường, cô không thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của anh.

Thật là! Người đàn ông này cho dù đẹp mắt ưu nhã đi nữa, chẳng lẽ anh không biết hơn nửa đêm, lại vừa tạnh mưa đêm đông, cửa trường học tối đen không một bóng người, anh đứng đó, đúng là vừa đột ngột vừa dọa người có được hay không!

An Hảo liếc mắt, cố gắng ổn định bước chân đi tới anh.

Thẳng tắp, Cố An Hảo giữ đường thẳng, ổn định! Trước mặt Tả Hàn Thành càng không thể mất mặt!

Thật vất vả đi tới, vừa thấy rõ mặt Tả Hàn Thành, chạm phải tia cao thâm khó lường và lãnh đạm trong mắt anh, cô miễn cưỡng đứng vững, khống chế choáng váng và cảm giác đau đớn trong đầu, đè nén khó chịu hỏi: “Sao? Hơn nửa đêm chạy tới cửa trường học tôi làm gì?”

Tả Hàn Thành nhìn bộ dáng say rượu của cô, lướt qua dấu đỏ trên má trái cô, gió lạnh thổi qua, An Hảo không khỏi rùng mình, đầu bị gió thổi càng hôn mê.

Tả Hàn Thành nhíu mày, kịp thời vươn tay đỡ tiểu nha đầu say đến bất tỉnh nhân sự, thấy thân thể cô mềm nhũn vô lực ngã về phía mình, dấu đỏ trên mặt ở dưới ánh đèn càng rõ hơn.

“Em đã không phải lần đầu tiên ném lời nói của tôi ra sau ót, còn dám uống rượu?”

Tả Hàn Thành ôm cô vô lực vòng qua xe, mở cửa xe nhét cô vào.

Anh không chút lưu tình ném cô vào xe như Dịch Trạch Dương, đầu An Hảo đụng phải một cái hộp cứng rắn bên trong, đau hét lên một tiếng, nhe răng toét miệng giơ tay che đầu: “Thật là đau…”

Tả Hàn Thành xem nhẹ biểu tình ủy khuất kêu đau kia của cô, mạnh tay đóng cửa xe lại. Lúc anh ngồi vào xe, phát hiện cả người cô sắp nằm qua chỗ tài xế, đưa tay đẩy cô lại: “Ngồi cho vững.”

“Làm gì nha.” An Hảo bị buộc ngồi dậy, che đầu, mơ mơ màng màng đảo mắt trừng anh, tựa như chợt nhớ tới cái gì.

“Anh không ở quán bar Đế Uy Tư uống rượu cùng bạn gái vừa bị đưa ra ánh sáng của anh, lại chạy tới chỗ tôi làm gì? Có phải anh đặc biệt thích ngược đãi tôi không? Khi dễ tôi đến ghiền rồi?”

Nhìn thấy cô ủy khuất xoa đầu, trên mặt còn sưng đỏ, thậm chí khóe miệng còn có vết máu.

Tả Hàn Thành nhíu mày, bỗng nhiên đưa tay phủ lên mặt cô: “Bị đánh thành như vậy còn có thể uống rượu, Cố An Hảo em quả nhiên không phải người bình thường.”

“A!” An Hảo đau kêu lên, giơ tay quơ loạn đẩy anh ta: “Đau nha! Anh đừng đụng!”

“Biết đau còn uống rượu? Khuôn mặt này cũng không cần nữa?” Tả Hàn Thành lạnh lùng liếc cô, trực tiếp lái xe rời đi.

An Hảo nghiêng đầu dựa vào cửa xe, nhỏ giọng thầm thì: “Tối nay tôi thiếu chút nữa không biết xấu hổ…”

Vừa nói, cô bỗng nhiên cười hì hì ngẩng đầu lên nói: “Hắc hắc, cảm giác giống như nằm mơ vậy, có điều là một cơn ác mộng, ha ha…”

“…”

Tả Hàn Thành không để ý tới vẻ mặt cười ngây ngô kia của cô, chuyên tâm lái xe về Lưu Cảnh Viên.

Lúc xuống xe, An Hảo hoàn toàn treo trên người anh, ôm anh như con gấu koala đi vào nhà.

Vào cửa liền ném An Hảo mùi rượu khắp người lên sofa, An Hảo mơ màng hí mắt, cười hì hì đưa tay về phía anh: “Cưng! Tới đây tới đây! Mau tới nhảy thoát y! Chị cho cưng tiền típ!”

Tả Hàn Thành vừa cởi áo khoác ra, nghe cô nói, quay đầu nhìn cô.

Thấy anh không động đậy, An Hảo rất khó chịu sờ túi mình nửa ngày, lấy ra một tờ 5 đồng, rất là phách lối vỗ lên bàn tràn nhỏ: “Đây! Tiền cho cưng! Bắt đầu đi!”

Nhìn thấy tờ 5 đồng nhăn nhúm trên bàn trà, lông mày Tả Hàn Thành giật giật.