Tiêu Vân Triệt lao như bay chạy tới đẩy ra Dương Lạc Thanh, đem Thẩm Phi Hà từ trong tay nàng ta đoạt lại, quát lớn: “Buông tay! Ai cho ngươi đụng vào nàng?”
Dương Lạc Thanh không kịp đề phòng bị Tiêu Vân Triệt đẩy một cái, thân thể lui về phía sau một bước. Cùng lúc đó Tiêu Vân Triệt cũng đỡ được Thẩm Phi Hà, nhìn nàng hỏi: “Nàng không sao chứ?”
Thẩm Phi Hà chưa bao giờ cảm thấy kích động như thời khắc này, chưa bao giờ hạnh phúc qua như vậy, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Không có sao.” Mặc dù nói như vậy nhưng thanh âm vẫn có chút khàn khàn, hiển nhiên do vừa rồi cổ mới bị xiết chặt.
Tiêu Vân Triệt híp mắt lại, mặc dù hắn không yêu Thẩm Phi Hà nhưng dù sao nàng cũng là thê tử của hắn. Người khác khi dễ thê tử của hắn chính là không để hắn vào trong mắt. Tiêu Vân Triệt nhìn Thẩm Phi Hà một cái, lại quay đầu nhìn về phía Dương Lạc Thanh quát: “Chính ngươi làm ra chuyện gì còn phải hỏi người khác sao?”
Vẻ mặt Thẩm Phi Hà từ từ an định, đại não cũng dần dần tỉnh táo lại. Ánh mắt nàng quét qua chư vị đại thần vẫn đang trong trạng thái khiếp sợ, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch, hoảng sợ nhìn Tiêu Vân Triệt. Không được… Không được để cho Tiêu Vân Triệt cuốn vào chuyện này. Những lời mới vừa rồi nàng cùng Dương Lạc Thanh nói chỉ sợ những người kia đều nghe rành mạch, nàng tự nhiên sống không được, nhưng… Nhưng Tiêu Vân Triệt không thể chết. Nàng yêu nam nhân này, nàng không muốn hắn theo nàng xuống địa ngục. Nàng làm nhiều như vậy cũng chỉ để hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đến bây giờ đế vị chắc chắn không lên được nhưng nàng cũng tuyệt đối không để cho hắn phải chết!
Nghĩ tới đây Thẩm Phi Hà không biết lấy được sức lực từ đâu đẩy Tiêu Vân Triệt ra, quát lên: “Chàng nói gì vậy? Đây là chuyện giữa thiếp thân và Lạc phi, không liên quan đến chàng! Chàng mau tránh ra!”
Tiêu Vân Triệt sửng sốt lắc đầu, muốn nói cái gì nhưng dưới chân không đứng vững, lảo đảo một cái liền ngã về phía sau. Tiêu Vân Trác liếc mắt một cái, Liệt Phong vội vàng một tay nắm tay Mạnh Điệp Vũ, một tay đỡ phía sau lưng Tiêu Vân Triệt, thấp giọng nói: “Đông Lăng vương, cẩn thận dưới chân.”
Dương Lạc Thanh hồ nghi nhìn Thẩm Phi Hà, chỉ thấy Thẩm Phi Hà sắc mặt kiên định đi về phía nàng, trong lúc bất chợt lòng nàng dâng lên từng trận bất an, chỉ nghe nàng ta nói: “Lạc phi nương nương, ngươi chủ động muốn mưu hại vương gia, mưu hại Thái tử, chứng cứ phạm tội xác thật, còn có gì có thể ngụy biện hay sao? Không sai, chuyện này ta cũng có tham dự, ta vàng đỏ nhọ lòng son, ta một lòng muốn đi lên hậu vị làm vinh dự gia tộc, ta một lòng mơ ước muốn làm mẫu nghi thiên hạ, ta bị dục vọng làm cho mù mắt mới cùng ngươi thông đồng làm bậy. Chứng cớ ngươi cho hoàng thượng hạ dược ta vẫn nắm trong tay, thư ngươi viết ta vẫn còn giữ. Ta đã sớm nói ngươi không nên tính kế ta, nếu không chúng ta ngọc đá đều nát! Ta không thể chịu được nhất chính là ngươi hạ dược đối với vương gia, ngươi đến tột cùng vì sao muốn làm như vậy?”
Sắc mặt Dương Lạc Thanh trắng bệch, hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Phi Hà, nói: “Bổn cung không biết ngươi đang nói cái gì!”
“Ha ha ha… Không biết? Từng câu từng chữ nương nương vừa nói chư vị đại nhân ở đây đều nghe được, ngươi còn muốn chối cãi hay sao? Coi như ngươi không nhận, nhưng chữ viết trong thư tín ngươi gửi cho ta chẳng lẽ là giả sao? Ta đã sớm phòng bị ngươi trở mặt cho nên thời điểm hợp tác liền yêu cầu ngươi dùng thư từ qua lại, ngươi mặc dù đã do dự qua nhưng cuối cùng vẫn bị lợi ích che mắt. Thư từ của ngươi một phong ta cũng không thiếu, đó chính là bằng chứng kết tội ngươi!” Thẩm Phi Hà cố ý đem mọi chuyện nói rõ ràng để cho những người ở đây đều nghe rõ chuyện này. Nàng không nhắc đến Tiêu Vân Triệt, nàng muốn phủi sạch quan hệ, hy vọng hắn có thể sống tốt.
Ánh mắt Dương Lạc Thanh lộ ra hung quang, thân mình vừa động hướng Thẩm Phi Hà đánh tới. Nữ nhân đáng chết này… Mạnh Điệp Vũ vừa thấy liền hô to chuyện không tốt, Thẩm Phi Hà không thể bị diệt khẩu, xông lên muốn ngăn trở ai ngờ cánh tay của nàng lại bị Liệt Phong mạnh mẽ chế trụ, căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy không còn kịp, đám người Thường Hy cũng vội vàng kích động. Tiêu Vân Triệt hô to: “Ngăn lại nàng ta!”
Tiêu Vân Triệt mặt xám như tro tàn dùng giằng muốn xông về phía trước liền bị Liệt Phong gắt gao níu lại không thể động đậy. Tiêu Vân Triệt hung hăng nhìn chằm chằm Liệt Phong nhưng Liệt Phong vẫn làm như không thấy. Nhiệm vụ của hắn chính là canh giữ người này, khác không cần để ý, những người muốn hại Thái tử gia tốt nhất nên chết. Cho nên hắn mới một tay túm chặt Mạnh Điệp Vũ, một tay giữ Tiêu Vân Triệt, chết cũng không buông!
Minh Sắt cách Dương Lạc Thanh khá xa, cho dù chạy tới cũng tốn thời gian. Mọi người bị biến cố bất thình lình mà dọa cho sợ ngây người, đang lúc này chỉ nghe được một tiếng hét lên kêu đau. Dương Lạc Thanh đột nhiên ôm tay ngồi xổm xuống, Thường Hy nhìn lại chỉ thấy từ trong kẽ ngón tay của nàng rỉ ra từng trận máu tươi. Tiêu Vân Trác theo bản năng hướng về phía cửa sổ nhìn lại quả nhiên thấy động một bóng người vụt qua. Trong lòng hắn hiểu rõ, hắn ta đã tới.
Thường Hy nghi ngờ nhìn Tiêu Vân Trác, thấp giọng hỏi: “Người nào?”
Thần sắc Tiêu Vân Trác có chút cổ quái, nhìn Thường Hy một cái, buồn buồn nói: “Không có người nào!” Lại thêm một nam nhân mơ ước vợ của hắn, hắn mới không để cho nàng biết!
Thường Hy tràn đầy hoài nghi trong lòng nhưng cũng biết thời điểm này không phải là lúc để hỏi, chỉ đành phải nhịn xuống. Lúc này Thẩm Phi Hà lại đột nhiên cười nói: “Dương Lạc Thanh, ngươi không phải là muốn giết ta diệt khẩu sao? Ông trời có mắt, ngươi ra tay đi? Ngươi sợ ta đem tất cả mọi chuyện công bố cho thiên hạ, ngươi sợ vinh hoa phú quý ngươi tâm tâm niệm niệm chạy mất, nhưng ngươi nhìn xem một chút trong phòng này có những người nào?”
Dương Lạc Thanh mới vừa rồi giống như một cơn gió mà xông vào, căn bản quên mất quan sát tình hình xung quanh, lúc này chịu đựng đau đớn ngẩng đầu nhìn qua, trong lúc bất chợt mặt xám như tro tàn, thân thể mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Mạnh Điệp Vũ cười lạnh một tiếng, nhìn hai người nói: “Thật ra mới vừa rồi ta chưa nói hết, Thái tử và Đông Lăng vương cũng chưa uống rượu do Lạc phi đưa tới. Thời điểm cung nữ của Lạc phi vừa mới động thủ liền bị chư vị đại nhân ra tay ngăn cản.” Nói tới chỗ này liền dừng lại, nhìn Dương Lạc Thanh nói: “Thẩm Phi Hà cũng không mật báo. Hoàng thượng còn chưa có tới, nàng tìm ai mật báo đây?”
Dương Lạc Thanh và Thẩm Phi Hà nghe vậy thì đều nhìn về phía Mạnh Điệp Vũ, căm hận trong mắt có thể hủy thiên diệt địa. Mạnh Điệp Vũ không sợ hãi chút nào, thích ý nhìn hai người nói: “Ta đã sớm nói qua, chỗ này chỉ có cường giả mới sinh tồn. Các ngươi chẳng qua chỉ là hai kẻ thất bại.”
“Hoàng thượng giá lâm! ! !” Thanh âm của Vạn Thịnh ở cửa vang lên. Mọi người vội vàng quỳ xuống nghênh giá. Thường Hy âm thầm ai oán, thật là lão nhân giảo hoạt, đợi tất cả đều kết thúc lão hoàng đế ngài mới khoan thai đến chậm.