Tiêu Vân Trác nói Thường Hy cũng hiểu được, Mạnh Điệp Vũ còn một món nợ cần phải thu đối với Dương Lạc Thanh. Chính là nàng không biết Mạnh Điệp Vũ làm sao để có thể tiếp cận được Dương Lạc Thanh, đúng là có điểm tò mò.
“Như vậy chuyện tổ chức sinh thần cho Dương Lạc Thanh thì sao?” Thường Hy nheo mắt như tên trộm hỏi.
“Ta sẽ nói với phụ hoàng, yến hội sẽ nhất định đúng hẹn mà cử hành.” Tiêu Vân Trác đáp ứng.
Thường Hy thỏa mãn gật gật đầu, nói: “Nhất định phải tổ chức thật to, quy mô thật lớn, mời thật nhiều người đến xem mới có khán giả thưởng thức kịch hay chứ!”
Tiêu Vân Trác bất đắc dĩ lắc đầu. Xem náo nhiệt… ừm, hắn cũng thích!
Tin tức Hoàng thượng tổ chức sinh thần cho Lạc phi nhanh chóng lan truyền khắp cả hậu cung, nhất lại còn long trọng tổ chức. Các phu nhân quan viên người nào có phong hào cáo mệnh phụ là có thể tham gia, đãi ngộ như vậy tương đương với cấp bậc Hoàng hậu. Vì vậy tin đồn Lạc phi thất sủng nhanh chóng bị thổi bay hoàn toàn, Hương Chỉ cung lại náo nhiệt hẳn lên.
Hương Chỉ cung. Nội điện.
Thẩm Phi Hà mới vừa từ bên Mẫn phi thỉnh an lại đây. Tin tức lớn như vậy đương nhiên nàng cũng biết, chẳng qua là bên trong có cạm bẫy gì không?
“… Ngươi thực sự cảm thấy không có vấn đề?” Thẩm Phi Hà bất an hỏi, nàng vẫn thấy có gì đó là lạ.
“Có thể có vấn đề gì? Mới vừa bắt đầu ta còn lo lắng thuốc của Tần Nguyệt Như đưa cho ta không hữu dụng, bây giờ nhìn lại cũng là phí tâm rồi. Trong lòng Hoàng thượng vẫn còn có ta, vì ta tổ chức tiệc sinh nhật như vậy chỉ sợ Hoàng quý phi cũng không bằng đâu!” Dương Lạc Thanh cười to nói. Hiện tại nàng chính là xuân phong đắc ý, lo lắng mấy ngày trước cũng nhanh chóng biến thành hư không.
Thẩm Phi Hà suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, tạm để xuống nghi ngờ trong lòng, thấp giọng hỏi: “Ngươi thật sự muốn đem những cung nữ xinh đẹp kia đưa cho Thái tử?”
“Trưởng bối ban thưởng không thể chối từ. Ta mặc dù không lớn tuổi nhưng cũng là sủng phi của Hoàng thượng, hắn phải nể bối phận của ta. Chân mệnh thiên nữ không thể bị phản bội, nếu như nàng ta bị Thái tử dứt tình, chẳng cần chúng ta động thủ nàng cũng sẽ không sống được.” Dương Lạc Thanh đắc ý nói.
“Thật sao?” Thẩm Phi Hà kinh ngạc, còn có chuyện như vậy? “Ta thế nào chưa có nghe nói qua?”
“Chuyện như vậy làm sao có thể lưu truyền ra ngoài? Năm đó thủy tổ Hoàng hậu qua đời, tuyên bố với người ngoài là nàng lâm trọng bệnh không qua khỏi, thật ra chính là vì thủy tổ Hoàng đế di tình biệt luyến. Đây chính là bí mật cung đình. Ngu Thường Hy mấy bận cùng ta đối kháng cũng đừng trách ta không khách khí.” Dương Lạc Thanh quả thật là hận thấu xương Thường Hy. Kể từ khi nàng ta hồi cung nàng không có lấy một ngày yên ổn.
“Ta thấy Thái tử đối với Thái tử phi là chung tình không đổi, ngươi cứng rắn đem người nhét đi vào liệu có hiệu quả không? Trước kia những nữ nhân của Đông cung còn không phải chỉ để bài biện? Nhưng ngay cả như thế, vì để cho Thường Hy thoải mái, Thái tử còn không phải đem phân phát hết đám nữ nhân đó đi? Thâm tình như vậy há dễ dàng đả động sao?” Thẩm Phi Hà cau mày nói.
“Người không làm gì được không phải còn có thuốc sao? Ta dĩ nhiên là biết được điều này nhưng ta không tin Thái tử gia có thể chống cự được tác dụng của thuốc!” Dương Lạc Thanh hung hãn nói, trong mắt lóe lên một tia oán giận.
Thẩm Phi Hà nghe được Dương Lạc Thanh nói như vậy liền yên lòng xuống. Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, bày mưu tính kế nhiều năm như vậy, mắt thấy thành công sắp đạt được, nàng không thể để xảy ra bất kỳ không may nào. Thời điểm vào cung biết được sẽ không lựa chọn Thái tử phi từ trong đám tú nữ lần này, loại thất vọng đó nàng khó nói lên lời. Cực khổ thời gian dài như vậy, quay đầu lại cái gì cũng không đạt được thì còn có ý nghĩa gì sao?
Tuy vậy nàng cũng không cam lòng, nàng cũng không thể tùy tiện bị bất kỳ hoàng tử nào chọn phải. Trong các hoàng tử cũng có người là rồng phượng có người chỉ là giun đế. Trong năm hoàng tử nàng nhìn trúng Tiêu Vân Triệt, hắn lịch sự nho nhã, phong lưu phóng khoáng, quả thật chính là vị hôn phu trong mộng tốt nhất của các cô nương. Nàng trong lúc vô tình nhìn được mắt hắn lóe lên một tia không cam lòng, vì vậy nàng nghĩ có lẽ đời này nàng vẫn còn có cơ hội xoay người, ngồi lên chức vị Thái tử phi, làm rạng rỡ vinh dự cho gia tộc nhà nàng. Cho nên nàng gửi tin về cho người nhà, khiến phụ thân nàng dùng hết mọi thủ đoạn cuối cùng nàng cũng được gả cho hắn như ý nguyện.
Đúng như những gì nàng cảm nhận lúc đầu, hắn thật sự là một người rất dịu dàng, đối xử với ai cũng dịu dàng, thế nhưng đằng sau vẻ dịu dàng ấy chính là khoảng cách ngàn dặm khiến người ta không thể chạm tới được. Nàng đều muốn cố gắng đến gần hắn nhưng mỗi lần đều tơi tả mà về. Hắn nhìn tuy ôn hòa, lễ độ nhưng lại là người băng lãnh nhất, tim của hắn được bao bọc bởi một tầng băng tuyết không cách nào phá vỡ được.
Nàng cho là hắn đối đãi với tất cả mọi người đều như thế, cho nên nàng cũng không gấp gáp, nàng có thời gian cả đời đi hòa tan băng giá của hắn. Nhưng nàng lại không nghĩ đến, thì ra trong lòng của hắn đã sớm có người khác rồi.
Nhớ ngày đó lúc nàng còn chưa xuất cung ra phủ đệ riêng, hôm đó là một ngày rất ấm áp, nàng nhìn thấy hắn ra cửa cung. Nàng rất ngạc nhiên, thời điểm như vậy hắn còn đi nơi nào? Vì vậy nàng lẳng lặng đi theo hắn, xa xa nhìn thấy hắn đi về phía hồ Thiên Hà. Hồ Thiên Hà… Nghĩ tới đây trong lòng Thẩm Phi Hà căng thẳng, nàng biết Ngu Thường Hy và Vưu Lệ Bình đang chuẩn bị cho yến hội đêm thất tịch, họ xây dựng lầu trúc ở hồ Thiên Hà, hắn đi nơi đó làm cái gì?
Khoảng cách đến hồ Thiên Hà còn một đoạn ngắn hắn liền dừng lại, đứng ở sau bụi hoa lẳng lặng ngắm nhìn. Thẩm Phi Hà theo tầm mắt của hắn nhìn lại liền thấy Thường Hy đang ở một mình trong đình loay hoay làm cái gì đó, ánh mắt càng không ngừng hướng về phía hồ Thiên Hà quan sát. Lúc này Thẩm Phi Hà tựa hồ không thể tin vào chính mình nữa, Tiêu Vân Triệt đi tới nơi này chính là để nhìn nàng ta sao?
Nàng nhìn hắn cứ như vậy không nhúc nhích mà lặng ngắm Ngu Thường Hy, giống như vĩnh viễn cũng xem không đủ. Đôi tròng mắt của hắn dưới ánh mặt trời lộ ra một tầng sáng nhu hòa, nhu hòa như vậy so với đối đãi với nàng là hoàn toàn khác nhau.
Sau ngày hôm đó, nàng phái người đi thăm dò rất nhiều chuyện của hắn, nàng dần dần biết, thì ra ngày đầu tiên vào cung Tiêu Vân Triệt đã trông thấy Ngu Thường Hy. Thường Hy động thủ gây họa hắn vẫn ra mặt thay nàng nói chuyện. Nàng còn biết Thường Hy vào Đông cung không bao lâu liền mắc lỗi bị Thái tử phạt quỳ, hắn lại vì nàng mà cầu cạnh. Hôm Thường Hy ngã xuống bậc thang, nàng còn nhớ rõ vẻ mặt khẩn trương không chút nào che giấu của hắn, khoảnh khắc hắn cắn răng nhịn xuống xúc động muốn nhấc chân đi cứu Thường Hy. Mặc dù hắn đứng bên cạnh nàng nhưng ánh mắt lại không rời thân ảnh nhỏ bé đằng xa…
Thì ra trong lòng hắn quả thật có người, khó trách nàng dùng cách nào cũng không thể tiến vào được. Cho nên cả đời này, Ngu Thường Hy là kẻ địch lớn nhất của nàng. Mà đối với kẻ địch, nàng tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, bất kể là Mạnh Điệp Vũ hay Ngu Thường Hy. Chỉ cần cản bước chân của nàng, nàng sẽ làm cho bọn họ sống không bằng chết. Ẩn nhẫn lâu như vậy, cuối cùng đã đến ngày nàng giải hận rồi!