Dương Lạc Thanh không rét mà run. Nàng chỉ sợ người lạ mặt kia chính là đại phu… Nếu không phải vậy thì làm sao Hoàng thượng có thể đột nhiên gọi Mị phi thị tẩm? Nhưng nếu như đúng thế thì có phải đại phu kia đã giải được độc của nàng rồi hay không, cho nên Hoàng thượng mới triệu hạnh Mị phi?
Trong lúc nhất thời Dương Lạc Thanh giống như không thể suy nghĩ thêm được gì cả, ngơ ngác ngồi ở trên giường yên lặng không nói. Họa Sắc vừa thấy liền thấp giọng khuyên lơn: “Nương nương ngài không nên bận tâm, Hoàng thượng muốn sủng ái người nào chúng ta không quản được. Coi như Hoàng thượng có sủng ái Mị phi thì cũng chỉ là mới mẻ nhất thời, cuối cùng vẫn là nương nương quan trọng nhất. Ngài không nên vì vậy mà làm tổn hại đến thân thể.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Dương Lạc Thanh quát lên, chuyện nàng hạ độc dĩ nhiên bọn họ không biết. Bọn họ chẳng qua cũng chỉ nghĩ là nàng đang tranh ân sủng thôi mà không biết được lợi hại trong chuyện này.
Cả người Họa Sắc run lên, sắc mặt tái nhợt, nói cũng không dám nói nhiều một câu. Dương Lạc Thanh nhìn thấy vậy lại càng thêm phiền lòng, quát lên: “Còn chưa cút ra ngoài! Đồ vô dụng!”
Họa Sắc vội vàng lui xuống. Dương Lạc Thanh nhìn tấm rèm mành lay động mà âm tình bất định. Nàng nhất định không thể ngồi chờ chết, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp. Mị phi… Ngươi là chim đầu đàn cũng đừng trách ta không khách khí, ở trong hậu cung này ai có thể sống sót sau cùng mới là vương đạo!
***
Ở chốn hậu cung tường cao cửa rộng này thứ không thiếu nhất chính là những kẻ lưỡi dài hơn người, lại thêm Thường Hy cố ý đứng bên quạt gió, chuyện Mị phi được Hoàng thượng triệu hạnh nhanh chóng lan truyền khắp mọi ngóc ngách, trong lúc nhất thời trở thành đề tài cho mọi người thảo luận lúc trà dư tửu hậu. Lạc phi chuyên sủng đã thật lâu, không có người dám đắc tội với nàng, hiện tại Mị phi nhận được thánh sủng có phải nghĩa là thiên hạ nay chia hai hay không? Hoặc cũng có thể là chia ba? Lạc phi mặc dù được sủng ái, ở hậu cung tùy ý làm bậy nhưng quyền bính ước thúc hậu cung vẫn như cũ nằm trong tay Hoàng quý phi. Chỉ là thời gian này thân thể Hoàng quý phi có chút khó chịu nên không thèm quản thôi.
Nhưng bệnh của Hoàng quý phi đến đi cũng thật đúng lúc. Ngày thứ hai ngay sau khi tin tức Mị phi được thị tẩm truyền ra liền cũng xuất hiện người nói rằng bệnh của Hoàng quý phi đã hết, khỏe như vậy cũng quá nhanh thôi!
Lúc Thường Hy nghe được tin này thiếu chút nữa bật cười, nhìn Lệ Bình nói: “Mẹ chồng ngươi thật là lợi hại. Là người lợi hại nhất trong số những người ta đã gặp.”
Lệ Bình hừ lạnh một tiếng, nhìn Thường Hy nói: “Phi! Nếu không phải hôm qua ta nhận được tin của ngươi nói ta ra tay, không chừng đến hôm nay mẹ chồng của ta vẫn còn đang bệnh nặng không ngừng đấy. Mệt ngươi vẫn còn ngồi ở chỗ này cười, cũng không biết là ai giúp ngươi!”
“Dạ dạ dạ, đều là công lao của tiểu thư đây! Phần thưởng cho tiểu thư là một chén nước ô mai, thế nào?” Thường Hy cười nói. Hai ngày nay thật là thoải mái, nàng cứ ung dung nhìn cảnh Dương Lạc Thanh gấp đến rối tung rối mù.
“Ai thèm uống nước ô mai của ngươi, chua chết người! Lần trước uống một hớp ta liền một tháng không ăn giấm, nào có như ngươi vậy. Ta xem không cần nước ô mai, ngươi trực tiếp uống giấm đi thôi!” Lệ Bình nhớ tới lần trước mà vẫn còn sợ hãi, nghe được Thường Hy nói cho nàng uống nước ô mai liền trực tiếp xua tay, lập tức kéo lấy hộp gấm về phía mình, nói: “Không bằng ta ăn điểm tâm, ngươi tự mình uống đi.”
Thường Hy cũng không thèm ép, chỉ hé miệng cười cười, mình cầm lấy chén nước ô mai từng ngụm từng ngụm uống. Lệ Bình nhìn Thường Hy uống thong thả không ngại chua, ánh mắt sáng lên nhìn nàng nói: “Đều nói trai chua gái cay, ta xem ngươi nhất định là sẽ sinh một thằng nhóc mập mạp!”
Thường Hy thiếu chút nữa thì bị sặc, nhìn Lệ Bình nói: “Con trai thì thế nào? Con gái thì thế nào? Ta lại cảm thấy con gái vẫn tốt hơn, thân thiết gần gũi.”
“Phi, lứa đầu sinh trai lứa sau sinh gái. Ngươi muốn sinh con gái, Thái tử gia cũng không thèm để ý nhưng triều đình lại không an ổn. Cho nên trước tiên cứ sinh con trai ngăn chặn miệng của bọn hắn, về sau sinh con gái cũng không có gì không ổn.” Lệ Bình bĩu môi nói ra, nàng cũng thừa biết mấy lão hủ kia lợi hại như thế nào rồi.
“Còn ngươi thì sao? Sao mãi chưa có tin tức? Ngươi vào cung cùng lúc với ta, lại còn sớm hơn ta vài bước tại sao lại chưa có gì?” Thường Hy quan tâm hỏi.
Lệ Bình vừa nghe nói đến điều này liền bày ra khuôn mặt bất đắc dĩ, nhìn Thường Hy nói: “Ngươi nói ta đây là đất không tốt hay mầm móng của hắn không tốt? Hai ta cũng rất nỗ lực, tại sao lại không có kết quả đây?”
Nghe thấy Lệ Bình nói như vậy, Thường Hy chỉ cảm thấy gương mặt nháy phát cháy bừng, phất tay một cái khiến cung nhân bên cạnh lui xuống rồi mới lên tiếng: “Cái người này đang nói gì đấy? Cũng may là bên cạnh không có người khác, nếu như truyền ra ngoài, thanh danh của ngươi còn không bị phá hủy? Mấy lời thô tục nơi phố phường mà ngươi cũng dám nói!”
Lệ Bình có chút ngượng ngùng nhìn Thường Hy, gương mặt lấy lòng nói: “Đây không phải là trước mặt ngươi sao? Nếu là người khác ta cũng không dám nói. Ngươi sẽ không nói cho người khác đúng không?”
Thường Hy bất đắc dĩ trợn mắt một cái, nói: “Không chỉ có mình ngươi, ngay cả Đỗ Đình Phương và La Thúy Yên, cả Thẩm Phi Hà cũng không thấy có tin tức gì? Thật là kỳ quái, cả ba người đều không có động tĩnh, ngươi nói có phải có vấn đề gì hay không?”
Lệ Bình nhìn Thường Hy, sắc mặt từ từ trở nên nghiêm trọng, lẳng lặng vừa nghĩ vừa nói: “Ngươi nói đúng, thật sự là có chút kỳ quái, tại sao cả bốn người đều im hơi lặng tiếng như thế?”
Từ trước đến giờ Thường Hy cũng không để ý đến chuyện này nhưng bây giờ nghĩ lại thì thật có chút không bình thường. Nàng nhìn bộ dáng Lệ Bình chau mày, vội cười nói: “Ngươi cũng đừng để trong lòng, ta cũng chỉ nói vậy thôi. Nghe người ta bảo bên cạnh Hải hà vương mỹ nữ như mây, một tháng cũng chưa đến lượt La Thúy Yên được lâm hạnh thì lấy đâu ra hài tử?”
Nghe được Thường Hy nói như thế thì Lệ Bình cũng thoáng thả lỏng, thở dài một tiếng nói: “Cũng phải, chỉ là nói Hải Hà vương phi cũng không phải là một món đồ, đây không phải là ái thiếp diệt thê hay sao? Ta nghe nói La Thúy Yên sống cũng không dễ dàng, ngay cả một thiết thất có hơi chút được sủng ái cũng có thể khi dễ nàng, đây là có chuyện gì?”
“Chính nàng ta không có tiền đồ mà thôi, thân phận chính thất cũng không biết lợi dụng. Bổn sự không có còn có thể trách ai đây?” Thường Hy lại nói cũng có chút tức giận, chuyện này nàng cũng nghe nói nhưng không thể can thiệp.
“Là nàng ta tự làm tự chịu thôi. Ai bảo năm đó nàng ta hại ngươi cho nên mới tự làm bị thương mặt mình!” Lệ Bình tức giận nói, nghĩ đến chuyện xưa mà nàng vẫn chưa hết hỏa khí.
Thường Hy nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn Lệ Bình trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, nói: “Tóm lại là người đáng trách tất cũng có chỗ đáng thương, khi nào các ngươi gặp nàng thì khuyên nàng đôi câu. Ta với nàng ta cũng không thường xuyên gặp mặt, hơn nữa quan hệ cũng có chỗ bất tiện, không có cơ hội nói cái gì. Trước kia không cảm thấy gì, bây giờ nghĩ lại cũng thấy nàng thật đáng thương.”
“Không nói nàng ta nữa, ta có chuyện muốn nói với ngươi. Ngày hôm qua Thẩm Phi Hà đến tìm gặp ta.” Lệ Bình nhìn Thường Hy, thần sắc có chút trở nên nghiêm túc.