Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 358




Thường Hy nhẹ thở ra một hơi thật dài. Nữ nhân có thể thông minh, có thể văn võ song toàn nhưng tuyệt đối không thể tâm thuật bất chính. Tần Nguyệt Như chính là do tâm cơ quá nặng mà tự mình hại mình. Bà ta vẫn cho rằng quốc sư do chính tay bà ta mời về sẽ trung thành với mình, tuy nhiên lại không biết được rằng nam nhân kia chính là không xương sống. Hàng Nhạc Thủy chỉ cần dùng một chút thủ đoạn là có thể đem chuyện Tần Nguyệt Như dùng độc hãm hại quốc chủ và vương hậu toàn bộ phơi bày ra ngoài. Bà ta lại còn nói thêm cả chuyện hạ độc mấy vị hoàng tử, mặc dù không biết tại sao Chuyên Tôn Diệp Thành tránh được một kiếp nhưng đến nước này giữ được mạng của mình vẫn quan trọng hơn.

Tần Nguyệt Như nhìn thủ vệ hoàng thành đã bị Chuyên Tôn Diệp Thành bắt được, tất cả đổi thành thân vệ của hắn, đại điện cũng bị hắn khống chế. Bà ta quay đầu nhìn Chuyên Tôn Diệp Thành, hung hãn nói: “Nếu biết ngươi lòng lang dạ thú như vậy ta đã sớm giết ngươi!”

“Hôm nay bà đã là tù nhân còn không biết hối cải. Bà phải đền mạng cho mẫu hậu, phụ hoàng ta!” Chuyên Tôn Diệp Thành hận không thể tiến lên chém Tần Nguyệt Như thành trăm mảnh.

“Đền mạng? Ha ha… Chuyện nực cười! Những năm gần đây nữ nhân kia cưỡi lên đầu của ta, bắt ta phải quỳ gối hạ mình. Một chén rượu độc cho ả ta vẫn còn quá nhẹ!” Trạng thái của Tần Nguyệt Như giống như trở nên điên khùng. Tất cả mọi người xung quanh đều trở nên kinh ngạc trước biến đổi này.

Chuyên Tôn Nhạc Đan gấp gáp tiến lên lôi kéo tay áo của Tần Nguyệt Như, khẩn cầu nói: “Mẫu hậu, chúng ta đi thôi! Về sau không bao giờ dính vào chính sự, không bao giờ lây nhiễm trần tục có được không?”

“Ngươi là tên không có tiền đồ!!! Ta nuôi dưỡng ngươi bao nhiêu năm như vậy, ngươi hồi báo ta thế này có phải hay không?” Nói tới chỗ này liền chỉ tay vào Chuyên Tôn Diệp Thành quát: “Ngay cả hắn cũng biết ở trước mặt ta đòi báo thù cho cha mẹ, đủ lông đủ cánh muốn tạo phản. Còn ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi không thể đoạt lại từ trong tay hắn?”

Chuyên Tôn Nhạc Đan nghe đến đó thì hơi thở không yên, ho khan một hồi. Minh Sắt vừa thấy liền vội vàng tiến lên vỗ lưng cho hắn, vội vàng hỏi: “Ca, huynh làm sao vậy?”

“Không sao, không chết được. Bao nhiêu năm rồi còn không phải là như vậy!” Chuyên Tôn Nhạc Đan không hề để ý đến chuyện này, đợi hơi thở ổn định một chút rồi mới nói tiếp: “Mẫu hậu, trước kia quả thật nhi tử đã có ý định trở lại tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nhưng là bởi vì mẫu hậu cố ý truyền tin giả cho nhi tử, nói người ở chỗ này chịu khổ chịu nhục. Nhi tử chỉ không muốn để cho người sống cuộc sống khổ sở, con muốn bảo hộ người chu toàn. Nhưng sau khi trở lại nhi tử mới biết tất cả những điều đó là giả, những năm gần đây người một mực gạt con. Hiện tại nhi tử coi như là quốc chủ Minh Khải quốc nhưng cũng chỉ là hoàng đế bù nhìn. Trên đại điện này có chuyện nào là nhi tử có thể làm chủ? Nhi tử không thích chạy theo quyền thế, chỉ hi vọng một nhà ba người chúng ta có thể sống hòa thuận, vui vẻ. Chẳng nhẽ mẫu hậu không phát hiện ra quãng thời gian này Minh Sắt không có một ngày nào là vui vẻ sao? Chúng con chẳng qua chỉ cần một cuộc sống yên bình chứ không phải những thứ gông xiềng như thế này. Mẫu thân, chỉ cần người đồng ý, nhi tử sẽ cầu nhị ca để chúng ta rời khỏi nơi này.”

“Nương, ca ca nói rất đúng, con thật sự là không thích cuộc sống như vậy. Chúng ta trở về chốn cũ đi, nơi có ao sen xanh mát, chúng ta trèo thuyền trên mặt nước, đùa giỡn với trời xanh mây trắng không phải tốt sao? Vì sao nhất định phải chấp nhất những chuyện này?” Minh Sắt thật không muốn trải qua những ngày như thế này. Từ nhỏ đã bị ép buộc phải học võ rồi tiếp quản ngôi vị Trâm mẫu đơn nhưng đó tuyệt đối không phải là những điều nàng thích.

“Ngay cả ngươi cũng như vậy… Tức chết ta rồi!!! Ta làm sao lại sinh ra hai đứa con như các ngươi?” Tần Nguyệt Như nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan và Minh Sắt mà cảm thấy nản lòng thoái chí, tranh đoạt như vậy thì còn có ý nghĩa gì? Quay đầu lại bọn chúng đều dùng thái độ như vậy mà đối xử với mình, cả đời này thật đúng bi ai!

Đại điện trầm lặng im lìm. Tần Nguyệt Như lặng lẽ quét mắt nhìn từng người từng người một, nhất thời chỉ cảm thấy bi thương xông lên đầu. Quá mức cường thế, quyền lực khuynh thiên kết cục được gì đây?

Vân Thanh và Tần Nguyệt Như cũng coi như từng có một chút giao tình, lúc này mới tiến lên một bước, nói: “Nếu như vương gia còn sống nhất định sẽ không muốn ngươi tiếp tục như thế này. Năm đó ngươi quả quyết rời khỏi Mười tám cây trâm hoa, ta không ngờ tới sẽ có một ngày như thế này, nếu biết ta thực sự sẽ không để ngươi đi.”

Vân Thanh và Tần Nguyệt Như vẫn còn sót lại chút tình nghĩa tỷ muội. Nghe những lời ấy, Tần Nguyệt Như chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, cười khổ nói: “Ngươi nói xem đến tột cùng ta có nơi nào thua kém Mạnh Vân Ca? Tại sao trong lòng hắn vẫn chỉ có nữ nhân đó? Ta làm bao nhiêu việc vì hắn như vậy nhưng hắn lại một câu chưa nói đã biến mất. chỉ cần có thể ở cùng hắn một chỗ, cho dù là ở nhà tranh ăn rau cải ta cũng cam lòng. Nhưng hắn lại không bao giờ chịu cho ta một cơ hội.”

“Đều do chấp nhất của ngươi hại ngươi. Ngươi đối với vương gia cuồng dại cũng giống như vương gia đối với Mạnh Vân Ca cuồng dại. Ngươi nghĩ thử mà xem, loại cuồng dại này khiến ngươi ở nơi đất khách lẻ loi chịu khổ, vương gia khi còn sống cũng là gió đơn trăng bạc. Chỉ là vương gia nhìn mọi chuyện khác ngươi, không hề hại người vô tội, cho nên ngươi làm mọi chuyện đó chính là tự làm tự chịu.” Nói tới chỗ này Vân Thanh dừng lại, sau đó nhìn Tần Nguyệt Như nói: “Ngươi nhìn xem con của ngươi đi, đó là những đứa trẻ tốt như thế nào, tại sao ngươi lại nhẫn tâm hủy đi con đường tương lai của bọn chúng? Chính ngươi sai lầm thì thôi, tại sao còn liên lụy đến cả bọn chúng? Ngươi cả đời hồ đồ, chẳng nhẽ đến lúc này còn chưa tỉnh ngộ hay sao?”

“Để ta yên lặng một chút. Các ngươi đều ra ngoài đi.” Tần Nguyệt Như lạnh lùng nhìn tất cả một lượt, sau đó xoay người sang chỗ khác một câu cũng không nói, cự tuyệt cùng tất cả giao tiếp.

Chuyên Tôn Nhạc Đan và Minh Sắt liếc nhìn nhau một cái, hướng mọi người nói: “Làm phiền mọi người, huynh muội chúng ta trước cám ơn mọi người. Bây giờ để cho mẫu hậu ta thanh tịnh một lát có được hay không?”

Chuyên Tôn Diệp Thành nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan một cái, sau đó lạnh lùng bước ra ngoài. Bọn thị vệ cũng nhanh chóng tiến vào khiêng các vị đại thần đang nằm ngồi la liệt trên đại điện ra. Tiêu Vân Trác nhìn một màn này, ánh mắt dừng lại trên người Hàng Nhạc Thủy, nói: “Chúng ta trước tiên cứ đi ra ngoài đã.”

Hàng Nhạc Thủy gật đầu một cái, ánh mắt nhìn Tần Nguyệt Như lóe lên một tia tâm tình phức tạp rồi cũng xoay người đi ra.

“Ngươi lưu lại, ta có lời muốn hỏi ngươi.” Tần Nguyệt Như đột nhiên quay lại nhìn Hàng Nhạc Thủy, ánh mắt kiên định.

Tiêu Vân Trác vừa thấy thì cũng nhanh chóng giục mọi người đi ra ngoài. Có những việc trong nội tâm hiểu được là tốt rồi, không cần nói ra miệng, nhất là khi người đó còn chưa muốn bại lộ thân phận.