Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 340




Mùa xuân năm 641 sau công nguyên, quốc quân Minh Khải quốc qua đời, Minh vương Chuyên Tôn Nhạc Đan đăng cơ làm đế. Mẫu phi của hắn Hoàng phi Tần thị được phong làm Thái hậu, phụng chỉ tiên đế buông rèm chấp chính phụ tá tân đế lên ngôi, xuất binh công kích Đỉnh Nguyệt quốc, đoạt lấy thành Lư Giang. Trong thành, tướng quân Lệ Trung Dũng cùng với hơn hai vạn binh sĩ bị vây trong Phi Long trận, trận đầu đại thắng. Sau đó, Đỉnh Nguyệt quốc phản kích, đoạt lại thành Lư Giang, đại phá Phi Long trận, liên hoa ấn của thần nữ hộ quốc hiện thế. Đỉnh Nguyệt quốc có thần nữ hộ quốc che chở, tinh thần đại chấn, chiến đấu ba trận, cứu về Lệ Trung Dũng, Ngu Thụy Minh. Minh Khải quốc không địch lại được, gõ trống thu binh.

Tuy nhiên, Hải Hà vương của Đỉnh Nguyệt quốc kháng lệnh nguyên soái, dẫn binh truy sát quân sĩ Minh Khải, không ngờ lại trúng mai phục của Minh Khải quốc, tổn thất nặng nề. Hải Hà vương bị bắt.

Bên trong doanh trướng, không khí ngưng trọng, tất cả mọi người đều im lặng không nói. Hải Hà vương bị bắt đây là chuyện lớn, trở về ăn nói thế nào cùng Hoàng đế? Lục Phụng Thiên quả thật tức đến muốn nổ đầu, không nghe theo mệnh lệnh tự tiện truy kích, đây chính là phạm vào quân quy. Nhưng dù sao thân phận của Hải Hà vương bất đồng, không thể không để ý đến.

Tình hình bây giờ chia làm hai phe. Một phe chủ chiến, lấy công kích làm đầu, tiến đánh cứu về Hải Hà vương. Một phe lại chủ trương cử Mười tám cây trâm hoa âm thầm giải cứu, dù sao khai chiến đã lâu, quân nhu tổn hao đáng kể, tiến đánh lâu dài không phải là biện pháp tốt. Hơn nữa Minh Khải quốc đã thu binh, tiếp tục chiến tranh đối với Đỉnh Nguyệt quốc là vô cùng bất lợi.

Mấy phen thương nghị không xong, cuối cùng định chờ quyết định của Hoàng đế. Ba ngày sau, thánh chỉ tới, phê chuẩn cho Vân Thanh cầm đầu triển khai kế hoạch giải cứu. Hoàng đế cũng hiểu, cuộc chiến này không thể tiếp tục nữa, quốc gia không gánh nổi. Huống chi Hải Hà vương là vi phạm quân quy, coi như cứu được trở về cũng không tránh được trừng phạt.

Đại quân lục tục rút về thành Lư Giang, cùng lúc đó phương án giải cứu cũng được vạch ra. Trừ cứu Hải Hà vương, còn có một nhiệm vụ quan trọng khác chính là tìm kiếm thuốc giải cho Thường Hy. Gần đây thời gian ngủ của nàng càng ngày càng dài, thời hạn nửa năm cũng sắp đến. Tiêu Vân Trác cả ngày không chịu rời nàng nửa bước.

***

Tần Nguyệt Như cầm trong tay bức vẽ, nhớ tới hôm đó trên chiến trường một thân ảnh quen thuộc, nhất thời có chút thất thần. Hắn quả thật chưa chết sao?

“Nương, lại đang nhớ hắn phải không?” Minh Sắt bưng bát canh sâm đi vào, nhìn người trong bức họa mà cau mày.

(Sắt là một loại đàn, 25 dây hoặc 16 dây.)

“Sắt nhi, người nọ đến tột cùng có phải là hắn hay không?” Tần Nguyệt Như nhìn bức họa trong tay không chịu buông. Đã bao nhiêu năm bà vẫn không chịu tin tưởng hắn đã chết, cũng chỉ là mất tích, mất tích mà thôi. Hôm nay nhìn thấy người nọ, mặc dù không giống nhau, nhưng là cặp mắt kia lại không thể lẫn vào đâu được.

“Nữ nhi đã phái người đi thăm dò, ngài yên tâm, Hải Hà vương đang ở trong tay chúng ta. Nếu như lấy Hải Hà vương để trao đổi thì không thành vấn đề.” Minh Sắt để xuống bát cành, đưa tay cầm lấy bức họa của Tần Nguyệt Như chậm rãi cuộn vào, dùng tơ hồng buộc lại rồi đặt lên thư án.

“Ca ca ngươi đâu? Gần đây như thế nào?” Nói đến Chuyên Tôn Nhạc Đan, giọng điệu của Tần Nguyệt Như rõ ràng thay đổi, không còn nhu hòa như trước nữa, trong mắt cũng mất đi sự dịu dàng. Nụ cười lạnh như băng khiến người ta cách xa ngàn dặm.

“Không tốt lắm. Gần đây lo việc quốc gia đại sự, huynh ấy lại không ăn uống cẩn thận, cả ngày cứ như mất hồn. Có rảnh rỗi nương đi qua nhìn một chút thôi.” Minh Sắt dịu dàng khuyên nhủ. Hai mẹ con quật cường giống nhau, nàng làm thân nữ nhi phải ở giữa khuyên giải, thật là đau đầu!

“Nhìn có gì tốt mà nhìn? Đúng là đồ vô dụng!” Tần Nguyệt Như hừ lạnh, nhìn Minh Sắt nói: “Nếu không phải không có tiền lệ nữ hoàng, ta đã đi lên ngôi vị hoàng đế này rồi!”

“Nương! Lời này cũng có thể nói sao?” Minh Sắt gấp gáp nói, đưa tay kéo lấy tay áo của Tần Nguyệt Như: “Ca ca đã làm rất khá, nương còn có cái gì không hài lòng sao?”

“Vì một nữ nhân lại dám phá hư đại sự của ta, ăn cây táo rào cây sung. Phi Long trận mà quốc sư hao hết tâm lực bày ra lại bị hủy trong tay hắn, ta làm sao lại không tức?” Tần Nguyệt Như nhắc đến chuyện này sắc mặt lại tái xanh.

Minh Sắt sâu kín thở dài, nhìn Tần Nguyệt Như nói: “Nương, lúc trước vì Tấn vương ngài cũng không phải là từ bỏ tất cả hay sao? Ca ca là thật sự thích Ngu Thường Hy, không bằng con trực tiếp bắt nàng ta đến làm phi tử của ca ca? Huống chi nương cũng hy vọng thần nữ hộ quốc đến chỗ chúng ta không phải hay sao?”

Sắc mặt Tần Nguyệt Như biến hóa, nhìn Minh Sắt nói: “Muốn đem Ngu Thường Hy đến đây không cần phải lén bắt người, không lâu nữa nàng ta sẽ phải ngoan ngoãn tự mình dâng tới cửa.”

Minh Sắt sửng sốt hỏi: “Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ nương có diệu kế gì hay sao?”

“Châu bích la cùng với mộc kha, tính toán ngày thì cũng sắp đến thời gian rồi. Tiêu Vân Trác nếu như không muốn để Ngu Thường Hy chết thì tự nhiên sẽ phải mang người tới đây.” Tần Nguyệt Như hừ lạnh một tiếng: “Mạnh Vân Ca làm sao có thể ngờ được, sau nhiều năm như vậy tính mạng nhi tử của cô ta lại nằm trong tay ta!!!”

Minh Sắt bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Khó trách nương muốn thu binh, thì ra sớm đã có diệu kế. Chẳng qua là Tiêu Vân Trác có chịu hay không?”

“Chỉ cần trong lòng hắn có người kia thì đương nhiên sẽ chịu. Ca ca của ngươi sẽ không vì nàng mà phá hỏng mưu kế của ta chứ?”

Ánh mắt Minh Sắt chợt lóe, lại hỏi: “Nương, người nói cho con biết cách hạ độc Ngu Thường Hy đi, con thật sự là vô cùng tò mò!”

Tần Nguyệt Như đối với câu hỏi của Minh Sắt cũng không có giấu diếm, thản nhiên nói: “Châu bích la là do Dương Lạc Thanh động thủ. Về phần mộc kha… Ngươi còn nhớ lần trước bắt cóc nàng ta không? Mỗi ngày một chút xíu thêm vào trong thức ăn, không nghĩ tới nàng ta rất giảo hoạt, cư nhiên đào thoát. Nhưng vậy thì thế nào? Hôm nay còn không phải nằm trong lòng bàn tay của ta hay sao?”

“Đúng vậy, nương là lợi hại nhất. Đừng nóng giận, trước tiên uống bát canh sâm này đã.” Minh Sắt ân cần đưa lên chén canh, chờ Tần Nguyệt Như uống xong mới đem chén không đi ra.

Ra khỏi tẩm cung của Tần Nguyệt Như, vẻ mặt Minh Sắt từ từ trở nên ngưng trọng, tiện tay chuyển cái khay cho cung nữ vừa đi qua còn mình thì hướng về phía khác đi tới.

Chuyên Tôn Nhạc Đan xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Minh Sắt đi tới, sắc mặt mừng rỡ, vội vàng nghênh đón rồi kéo Minh Sắt vào trong phòng, hỏi: “Nghe được không? Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?”

Minh Sắt liếc hắn một cái, tự mình ngồi xuống ghế sau đó mới lên tiếng: “Trong mắt của huynh, trong lòng của huynh cũng chỉ có Ngu Thường Hy. Huynh thật sự vì nàng mà đối nghịch với mẫu hậu sao?”

“Muội không hiểu đâu. Người ta không muốn tổn thương nhất chính là nàng, nhưng nàng lại vì chính ta mà bị thương. Đến lúc nào đó muội yêu một người, tự nhiên sẽ hiểu được thôi.” Chuyên Tôn Nhạc Đan cô đơn đứng dựa khung cửa, nhìn muội tử của mình nói.

“Muội mới không cần tình yêu. Nhìn nương một chút, lại xem huynh một chút, muội tình nguyện cả đời một thân một mình.” Minh Sắt khẽ thở dài một cái, rõ ràng là mẹ con mà lại vì một nam nhân, một nữ tử mà xảy ra đến tình trạng ngày hôm nay. Nàng thở dài nói: “Muội thử hỏi rồi, huynh đoán không sai, Ngu Thường Hy chính xác là trúng độc, nhưng thuốc giải chỉ nương mới có. Huynh nên chết tâm đi.”