Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 332




Tiêu Vân Trác thấy được ánh mắt kinh ngạc của Thường Hy, hé miệng cười cười nhưng không nói gì. Thường Hy rất muốn hỏi nhưng có quân y ở đây không tiện nhiều lời nên chỉ có thể nghẹn vào trong lòng. Thái tử phi? Hắn nói thật hay là vẫn muốn hù dọa người? Trong lúc nhất thời không nghĩ ra cho nên càng cảm thấy trong lòng rối loạn.

Quân y nghe được lời nói của Tiêu Vân Trác thì run rẩy càng lợi hại, nâng tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán rồi mới lên tiếng: “Hồi bẩm Thái tử gia, thảo dân thật sự không biết. Mạch tượng của Thái tử phi rất kỳ quái. Thảo dân chẩn mạch hơn nửa đời rồi còn chưa gặp qua tạp chứng nghi nan như vậy, không bằng gọi thêm mấy vị quân y cùng tới. Thảo dân vô năng, xin Thái tử gia thứ tội!”

Thường Hy không nghĩ tới chuyện tình lại nghiêm trọng như vậy, không khỏi ngẩn ngơ. Thời điểm trước kia nào có cảm thấy thân thể có gì không thoải mái, thế nào trong thời gian nháy mắt loại xuất hiện tạp chứng nghi nan?

Tiêu Vân Trác giận dữ nhưng vẫn phải ẩn nhẫn, đem tất cả quân y gọi tới. Một lát sau mười mấy vị quân y vội vội vàng vàng chạy tới. Động tĩnh lớn như vậy kinh động tới rất nhiều người, Vân Thanh, Mạnh Điệp Vũ, Hàng Nhạc Thủy, Trường Tín vương, Hải Hà vương, còn có cả Đông Lăng vương. Ngay cả Lục Phụng Thiên cũng đến. Mọi người đều chờ ở bên ngoài, ai biết trong lúc mấu chốt thế này Thường Hy lại bị bệnh, còn là chẩn không ra được bệnh chứng.

Thường Hy không chỉ đơn giản là Thường Hy mà còn là Thái tử phi, thêm một thân phận khác nữa là thần nữ hộ quốc. Hai quân giao chiến, nếu thần nữ hộ quốc xảy ra chuyện gì không may thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến lòng quân. Cần biết rằng mấy trăm năm nay, truyền thuyết về thần nữ hộ quốc đã sớm ăn nhập lòng người, đã không chỉ đơn giản là mê tín mà là một loại tín ngưỡng. Nhất là sau năm đó, công tích vĩ đại của thủy tổ Hoàng đế lại được truyền lời rộng rãi say sưa như vậy.

Mọi người khẩn trương chờ đợi tin tức nhưng rất lâu không có người đi ra ngoài. Vân Thanh gấp gáp muốn vào xem một chút nhưng Mạnh Điệp Vũ lại vội vàng kéo lại, nói: “Chờ một chút, đừng có gấp, chuyện này nói không chừng biểu ca so với chúng ta còn gấp gáp hơn rồi. Chúng ta chớ đi vào thêm phiền.”

Hàng Nhạc Thủy tiến lên một bước, nói: “Đúng vậy, vẫn nên chờ bên ngoài, đừng để rối loạn trận cước.”

Vân Thanh không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng. Tiêu Vân Triệt nhìn mọi người nói: “Có phải là ăn phải thứ gì không sạch sẽ hoặc trúng độc hay không?”

Tiêu Vân Bác tiếp lời: “Không phải vậy đâu. Nếu đúng là vậy mà bọn đại phu không chẩn ra được mạch thì có thể trực tiếp mang đi đánh chết.”

“Có lý, nếu đúng là như vậy thì đại phu nên đoán ra.” Tiêu Vân Dật chen vào, hiển nhiên cũng vì việc này làm cho tâm phiền ý loạn.

Rất khó có được mấy vị hoàng tử cùng quan tâm đến thân thể Thường Hy. Trong hoàng cung tranh đấu cố nhiên là vì ngôi vị bảo tọa hấp dẫn kia, nhưng khi đến biên quan, mọi người đều mạng treo đầu giáo. Nếu như không giữ nổi quốc gia, bọn họ còn tranh cái rắm! Cho nên nói, trong những lúc thế này có được sự đoàn kết hiếm thấy, nhất là Hoàng đế đã hạ chỉ sắc phong Thường Hy là Thái tử phi. Danh phận đã định, bọn họ cũng không thể làm chuyện bất chấp thiên hạ mà tranh đoạt chị dâu.

Vậy mới nói giảo hoạt nhất chính là lão Hoàng đế. Đêm trước khi hai quân khai chiến đột nhiên sắc phong Thường Hy, sau đó lại đem đám con trai của mình đẩy lên tiền tuyến. Thứ nhất để cho bọn chúng chết tâm tranh đoạt Thường Hy. Thứ hai, dưới tuyệt cảnh như vậy bọn chúng mới có thể đồng tâm, để cho bọn hắn biết được huynh đệ một lòng thì mới có thể vượt qua nguy nan.

Lúc này đưa bọn chúng ra chiến trường cố nhiên có nguy hiểm, nhưng là có Lục Phụng Thiên trấn giữ, lão Hoàng đế vẫn có thể an tâm.

Lục Phụng Thiên nhìn mấy vị quân y gấp gáp đi đi lại lại, nhìn thần sắc Thường Hy đã hòa hoãn trở lại nhưng vẫn như cũ không yên lòng, gấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là có bệnh gì? Các ngươi lập tức nói mau! Bất kể cần thuốc chữa gì ta đều có thể tìm được!”

Một vị quân y dẫn đầu run run rẩy rẩy nói: “Hồi bẩm nguyên soái, bệnh của Thái tử phi thật sự là rất kỳ quặc, chúng thảo dân bắt mạch không cảm thấy có gì không ổn, chẳng qua là mạch bác lúc dồn dập lúc thong thả, có lúc dường như lại bất động. Mạch tượng kỳ quái như vậy thật sự là chưa thấy qua bao giờ. Nhưng vi thần có thể đảm bảo không cần lo lắng tính mạng của Thái tử phi, chỉ sợ triệu chứng ngũ tạng nóng như lửa, trán lạnh như băng còn kéo dài mấy ngày, thảo dân trước hết đi bốc một phương thuốc đã!”

Tiêu Vân Trác vừa nghe vậy liền nổi giận, quát lên: “Đây là chuyện hoang đường gì? Chẳng lẽ ngươi muốn Thái tử phi ra cửa vẫn phải chịu đựng như vậy? Đều là một đám phế vật! Các ngươi còn có tác dụng gì?”

Quân y vừa nghe thấy vậy liền đồng loạt quỳ xuống, thở cũng không dám thở mạnh. Thường Hy không đành lòng, thở dài nói: “Chàng cần gì làm khó bọn họ? Thật ra thì ta cảm thấy tốt lắm, vừa rồi chỉ hơi mệt một chút thôi, hiện tại thì đỡ hơn nhiều rồi, chàng không cần phải lo lắng.”

Tiêu Vân Trác đau lòng nhìn Thường Hy, mặc dù sắc mặt đã hồng nhuận hơn một chút nhưng mới vừa rồi thật dọa người.

Vị quân y ban nãy do dự, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bẩm Thái tử gia, mạch tượng của Thái tử phi còn có chút giống mạch hoạt sác, chỉ là thời gian quá sớm, trong lúc nhất thời vẫn chưa thể xác định được, cho nên vi thần mới không dám kê cho Thái tử phi thuốc tác dụng mạnh, chỉ sợ thân thể bị ảnh hưởng.”

Mạch hoạt sác? Thường Hy sửng sốt? Tiêu Vân Trác tựa hồ cũng có chút không hiểu. Riêng Lục Phụng Thiên đã sớm có hài tử, thê thiếp mang thai không ít, tự nhiên hiểu được đây là ý tứ gì, nhìn Tiêu Vân Trác và Thường Hy nói: “Chúc mừng Thái tử gia, chúc mừng Thái tử phi!”

Tiêu Vân Trác theo bản năng đứng dậy, nhìn Lục Phụng Thiên hỏi: “Ngài nói là…”

Lục Phụng Thiên gật đầu một cái. Tiêu Vân Trác mừng rỡ khôn xiết, xoay người nhìn Thường Hy, trong lúc nhất thời không biết nên đặt tay chân vào chỗ nào, há hốc miệng cũng không biết nên nói cái gì. Tình cảm vui sướng không nói thành lời ngập tràn trong ánh mắt, nhưng phút chốc mắt phượng lại trở nên ảm đạm, sâu bên trong là lo lắng trùng trùng. Thường Hy ở một bên không giải thích được, mở miệng hỏi: “Chàng làm sao vậy?”

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, cầm tay của nàng, ngay sau đó nói: “Nàng mang thai cố nhiên là chuyện tốt, nhưng hiện tại lại mắc chứng bệnh kỳ quái, vậy phải làm sao đây?”

“Hồi bẩm Thái tử gia, mạch tượng của Thái tử phi tuy kỳ quái, nhưng có điểm thảo dân vẫn không dám nói.” Vị quân y kia đã giăng đầy mồ hôi trên mặt, đến nước này thì đành phải nói hết, mặc dù không dám xác định nhưng cũng không thể không để ý mà bỏ qua.

“Ngươi nói! Ngay lập tức!” Thân thể Tiêu Vân Trác khẽ run, bàn tay nắm tay Thường Hy cũng xiết lại thật chặt. Cả đời này lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi như vậy.