Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 310: Lợi thế




Thường Hy nhìn bộ dáng Dương Lạc Thanh, đảo mắt một chút liền hiểu được chắc chắn trong Cẩm Hoa hiên này có người đã bị nàng ta thu mua, nếu thật là như vậy thì có chút khó xử lý rồi. Đạo lý đã cắn cắn tận xương ba phần Thường Hy cũng hiểu, cắn người khác đau, người khác cũng cắn mình đau. Tối nay Dương Lạc Thanh là nhằm vào nàng mà đến. Mặc dù không biết giữa Dương Lạc Thanh và Chuyên Tôn Nhạc Đan là quan hệ gì nhưng nhìn địch ý của nàng ta đối với nàng thì Thường Hy to gan suy đoán, nữ nhân này có thể có ý tứ đối với Chuyên Tôn Nhạc Đan. Sau đó nghe tin Minh Khải quốc muốn cầu hôn mới không chịu đựng nổi, ba phen bốn bận muốn dồn nàng vào đường chết.

Nghĩ thông suốt điều này, Thường Hy ở trong lòng cũng chuẩn bị tốt tâm lý một chút, ánh mắt nhìn Dương Lạc Thanh nhiều thêm vài phần thương hại cùng khinh thường. Đã là nữ nhân của người khác lại còn có tình ý với nam tử khác, cái này nếu bị tra ra thì đúng là tội chết!

Mấy người Mị phi không nghĩ tới Dương Lạc Thanh sẽ nói như vậy. Mị phi kích động, nhìn Dương Lạc Thanh nói: “Người nào? Còn không mau dẫn ra đây?”

“Dương quý nhân thật là có bản lĩnh, chuyện như vậy ngươi cũng có thể biết. Bổn cung nán lại trong hậu cung nhiều năm như vậy lại không hề hay biết gì, hiện nay cũng chỉ có thể nói một câu bội phục!” Mẫn phi nhìn Dương Lạc Thanh cười nói, trong nụ cười thản nhiên kia lại xen lẫn châm chọc cùng nghi kỵ thật sâu.

Có thể sống sót trong hậu cung, ngoại trừ xinh đẹp và vận số tốt, quan trọng nhất chính là phải tinh thông tin tức, luôn luôn chiếm lấy tiên cơ mới có thể bất khả chiến bại. Nhưng là hôm nay họ không hề nghe được tin tức này, Dương Lạc Thanh lại nói trong tay nàng có nhân chứng vật chứng, đây không nghi ngờ gì chính là khiêu chiến đối với quyền uy của các nàng. Không có một hậu phi nào muốn thừa nhận được việc mình không bằng người khác, sinh tồn của họ căn bản cũng phụ thuộc vào điểm này.

Thường Hy cúi đầu, âm thầm bật cười trong lòng. Dương Lạc Thanh luôn luôn cẩn thận, hao tốn tâm cơ nhiều năm như vậy mới có thể leo lên được vị trí hôm nay, thế nhưng thời điểm này lại vì trừ đi nàng mà mắc phải một sai lầm nghiêm trọng, đó chính là nàng ta đã khiến cho đám nữ nhân trong hậu cung kia cảnh giác cao độ. Nếu nói như trước kia Dương Lạc Thanh chỉ là một nữ nhân được Hoàng đế sủng ái vài ba lần thì không nói làm gì, chư vị hoàng phi ở đây người nào không có thời gian huy hoàng trẻ tuổi được sủng ái? Một người thì không thể mãi mãi độc chiếm quân ân. Nhưng là Dương Lạc Thanh chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có thể bồi dưỡng thân tín của mình trong hậu cung, cũng nắm giữ một mạng tình báo lớn như vậy, đấy chính là điều khiến cho chư vị hoàng phi sợ hãi.

Không có ai thích một đối thủ cạnh tranh tài mạo song toàn, bản lĩnh to lớn cả!

Thường Hy cảm thấy không khí lúc này tương đối tốt, trong mắt mang theo nụ cười thản nhiên, nhìn Mẫn phi nói: “Mẫn phi nương nương nói rất đúng, Dương quý nhân thật có bản lĩnh lớn, người vừa trẻ tuổi, lại xinh đẹp, mặc dù hoàng tử trong bụng không giữ được nhưng lấy năng lực hiện tại muốn chiếm lấy quân tâm thì không phải là chuyện khó khăn gì. Quan trọng nhất là Dương quý nhân thật sự lợi hại, có thể biết được chuyện mà chư vị hoàng phi không biết, ngay cả Thái tử gia cũng không biết, nô tỳ ở trong phạm vi quản hạt của mình cũng chưa từng nghe nói, thật sự là làm người ta vô cùng bội phục!”

Phen thêm dầu thêm củi này càng khiến dấy lên nghi kỵ trong lòng các vị nương nương ngồi đây. Thường Hy hiện tại cảm thấy chuyện ngược lại dễ xử lý hơn rồi. Dương Lạc Thanh khiến mọi người nổi giận, còn uy hiếp của nàng đối với bọn họ thì tạm thời không lớn lắm. Nữ nhân nha, coi trọng nhất chính là trước mắt, còn phần về sau, dĩ nhiên chính là đi một bước tính một bước, người có thể nhẫn nhịn tính kế lâu dài không nhiều lắm. Cho nên Thường Hy nói mấy câu kia thực sự đã đẩy Dương Lạc Thanh vào hiểm cảnh, để cho nàng có miệng mà khó trả lời, muốn nói gì cũng không được.

Mị phi hung hăng nhìn chằm chằm Dương Lạc Thanh. Bà ta có thể dung chứa Dương Lạc Thanh đó chính là vì nàng ta còn có chỗ lợi dụng, nhưng là hiện tại lại cảm thấy Dương Lạc Thanh này làm cho người ta khó lòng phòng bị, chỉ sợ chính mình cũng bị lợi dụng. Con người, thường thường chính là như vậy, thời điểm tư tưởng của ngươi chệch góc, hiểu sai chuyện nọ chuyện kia sẽ càng nghĩ càng lệch. Nữ nhân lại là loại người dễ dàng xử trí theo cảm tính nhất, mà Mị phi từ xưa đến nay lại là người như vậy, cho nên lời nói của Thường Hy sẽ khiến cho bà ta ăn không ngon ngủ không yên.

Tiêu Vân Trác mặc dù mặt không chút thay đổi nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào, không khỏi bội phục Thường Hy chỉ cần dùng vài ba lời là có thể khiến mọi người dời đi mũi nhọn, đem bất lợi chuyển biến thành lợi thế. Lúc này thừa dịp bọn họ tranh đấu nội bộ Tiêu Vân Trác liền đi ra ngoài, hắn muốn dọn sạch chướng ngại vật cho Thường Hy, một chút xíu uy hiếp tiền đồ của nàng cũng không thể để lại.

Thường Hy nhìn thấy Tiêu Vân Trác đi ra ngoài cửa dặn dò Trịnh Thuận mấy câu rồi lộn trở về, tảng đá lớn trong lòng Thường Hy nhất thời được buông xuống, nụ cười trên mặt càng trở nên kiều diễm. Nàng hiện tại chỉ muốn trì hoãn thời gian, đợi Hoàng thượng đến, tất cả sẽ đâu vào đấy.

Dương Lạc Thanh đối mặt với thế công của ba vị nương nương, cộng thêm việc thân phận có phần chênh lệch nên trong lúc nhất thời không biết nên giải quyết thế nào, rất có bộ dạng bể đầu sứt trán. Mấy vị hoàng phi cũng không chỉ giảng đạo lý suông, trước khi Hoàng thượng tới lại càng không cần phải khách khí.

Trịnh Thuận rất nhanh đã trở lại, hướng về phía Tiêu Vân Trác gật đầu một cái. Thường Hy và Tiêu Vân Trác liếc mắt nhìn nhau khẽ cười, trong lòng đều hiểu sự tình đã làm xong. Trịnh Thuận quả nhiên không phải là một quả hồng mềm, ngay lập tức đã làm xong việc, Thường Hy đều muốn giơ ngón tay cái lên mà khen một tiếng giỏi lắm!

Nhìn mọi người liến thoắng không ngừng, Thường Hy thức thời tiến lên một bước mà xen vào nói: “Chư vị nương nương, nô tỳ có điều muốn nói.”

Kính phi nhìn Thường Hy một cái, nói: “Nói đi. Lại nói Ngu thượng nghi cũng có phần, nếu không bất cẩn thì cũng không bị úp một cái sọt lớn như vậy rồi!”

Thường Hy mượn lời nói của Kính phi, thuận miệng đáp lời: “Nương nương nói phải lắm, trước đó vài ngày nô tỳ theo Thái tử gia xuất cung, gặp nạn ở hành cung lưng chừng núi nương nương cũng biết. Nay nô tỳ mới trở về một ngày liền gặp chuyện như vậy thật khiến người ta không thể hiểu được. Biểu tiểu thư có bệnh trong lúc nô tỳ không hề ở trong cung, cho nên nô tỳ không có gì phải sợ hãi. Ngược lại Dương quý nhân nhất định lại muốn đổ một cái tội danh lên đầu nô tỳ, cái này nô tỳ không dám nhận. Nếu như Dương quý nhân đã có lòng tin như vậy thì xin chư vị nương nương khai ân để cho Dương quý nhân gọi người làm chứng ra ngoài, chúng ta cùng đối chất. Nô tỳ không thể vô duyên vô cớ mà gánh một cái tội danh!”