Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 298: Mấy phần ân oán, mấy phần tình?




Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ, theo bản năng hỏi: “Là ai?”

“Biểu tỷ của ta.”

Thường Hy hoàn toàn bị chấn kinh rồi, một lúc lâu sau cũng không nói lên lời, ngơ ngác nhìn Mạnh Điệp Vũ ngẩn người. Này thật không tưởng tượng nổi, nàng vẫn cho rằng Dương Lạc Thanh cùng Chuyên Tôn Nhạc Đan có quan hệ gì đó, lại vạn vạn không nghĩ tới là biểu tỷ của Mạnh Điệp Vũ… Đây quả thực làm người ta không thể tưởng tượng nổi! Ông trời ơi, trong hậu cung này không biết ẩn núp bao nhiêu ân oán tình thù đây?

Thấy được bộ dáng khiếp sợ của Thường Hy, Mạnh Điệp Vũ nhàn nhạt cười, nói: “Ta đã từng hại cô, tính toán với cô, cho cô dạo vòng quanh tử môn quan, thậm chí có lần nghĩ muốn cô chết…”

Thường Hy nghe mấy lời này của Mạnh Điệp Vũ mà nội tâm run lên, cảm thấy nàng ta thật sự có gì đó không bình thường. Mấy cái này cần gì nói, nàng đều đã biết hết! Mấy lần trước nàng ta cũng “thẳng thắn” qua, nhưng lần nào cũng là tiền đề cho một vụ khó khăn của nàng, chẳng biết lần này nàng ta lại mưu tính quỷ kế gì?

“… Ta biết ta hại cô nhiều lần như vậy, cô hận ta đến tận xương, hận không thể khiến ta biến mất. Nhưng nếu cô không phải là thần nữ hộ quốc, có lẽ giờ phút này cô đã chết!”

Thanh âm của Mạnh Điệp Vũ rất nhẹ, nhưng sát ý lãnh đạm cất giấu bên trong lại làm người ta run lên. Thường Hy không nhịn được mà hỏi lại: “Vậy cô nên giết chết ta rồi, không phải sao?”

“Đúng vậy, nếu chỉ là nữ tử bình thường ta chắc chắn sẽ làm như vậy. Nhưng phá hủy cô thì đồng nghĩa với phá hủy biểu ca. Nếu như cô thật sự là thần nữ hộ quốc, nếu cô thật sự thích biểu ca, vậy thì cô hãy thay ta bảo vệ ngôi vị Hoàng đế của huynh ấy, quần lâm thiên hạ. Chỉ cần cô đáp ứng ta thì trên thế gian này sẽ không tồn tại Mạnh Điệp Vũ nữa, cô sẽ không bao giờ cần phòng bị ta nữa!”

“…” Thường Hy trợn to hai mắt nhìn Mạnh Điệp Vũ, hồi lâu mới lên tiếng: “Cô không phải bị nước vào não đấy chứ?”

Mạnh Điệp Vũ quay đầu nhìn Thường Hy, trên mặt một mảnh bình tĩnh, không có oán hận tình thù, đôi mắt phủ một tầng sương mù, nói: “Từ lúc rất nhỏ ta đã biết ta có một người dì. Dì ấy quốc sắc thiên hương, xinh đẹp như hoa, thuở nhỏ có không biết bao nhiêu vương công quý tộc đến cửa cầu hôn, nhưng là dì ta nhìn tất cả đều không thuận mắt. Mọi người không hề ngờ tới, khi cha và mẹ ta đính ước với nhau, dì trong lúc vô tình gặp được cha ta, thế nhưng trúng phải tiếng sét ái tình, phi quân không gả. Ngoại tổ mẫu của ta lúc ấy không còn cách nào, cố gắng cùng mẫu thân ta thương nghị. Nữ tử thoái hôn, muội thay tỷ gả là có bao nhiêu gièm pha? Nếu thực sự như vậy thì về sau mẫu thân của ta cũng không còn biện pháp đặt chân ở Vân Đô nữa.

Mẹ ta không có xinh đẹp vô song như dì, nhưng lại có được vẻ huệ chất lan tâm, cuối cùng cũng không đành lòng dì lấy cái chết uy hiếp, chỉ nói, nếu như phụ thân ta đồng ý thì nàng liền đồng ý. Lúc ấy mẫu thân ta tâm như tro tàn. Vân Đô không người nào không biết dì ta xinh đẹp như hoa, chỉ sợ vừa đề cập đến chuyện này Mạnh gia liền đáp ứng. Nếu như phụ thân thực sự đáp ứng, mẫu thân ta liền âm thầm quyết định sẽ lập tức vào am ni cô nương nhờ cửa phật, không bao giờ chọc đến chuyện hồng trần nữa.

Chuyện phát triển ra thế nhưng không như người ta dự liệu. Phụ thân ta cự tuyệt, ông ấy nói mẫu thân ta cũng không phạm sai lầm, trời sinh tính tình dịu dàng, huệ chất lan tâm, là thê tử lý tưởng nhất trong suy nghĩ của ông ấy, kiên quyết không chịu tỷ muội thế gả. Ta nghe nói sau khi dì ta đại náo một cuộc, mẫu thân ta cho rằng tất cả đã kết thúc rồi. Nhưng là từ đó trở đi, dì ta liền hận mẫu thân, phụ thân ta.

Sau khi cha mẹ ta thành thân, dì ta nóng giận mà gả cho Dương Tuyển làm vợ. Dương Tuyển chính là kẻ thù chính trị của phụ thân ta, nàng gả cho người này, mục đích không cần phải nói cũng biết. Sau lại xảy ra rất nhiều chuyện, cuối cùng dẫn đến Dương Tuyển đầu thân hai nơi, cha mẹ ta chết thảm, dì cũng trượt chân rơi xuống nước mà bỏ mạng, Tấn vương mất tích, cô cô bệnh qua đời, Tần Nguyệt Như cũng rời xa cố thổ mà đến Minh Khải quốc làm phi tử.”

“Tần Nguyệt Như là ai?” Trong lòng Thường Hy dâng lên bất an nhàn nhạt, hỏi.

“Mẫu thân của Chuyên Tôn Nhạc Đan, chính là nữ nhân đón cô đi trong tay ta. Nói vậy các người cũng đã từng gặp mặt đúng không?”

“Nguyên lai là bà ta. Bà ta lại là mẫu thân của Chuyên Tôn Nhạc Đan sao?” Thường Hy lại bị giật mình, đây đến tột cùng là mớ dây nhợ rối ren gì a? Chuyện tình liên quan đến nhau quá nhiều, nhiều đến mức nàng không thể tưởng tượng nổi.

“Đúng vậy. Nữ nhân Tần Nguyệt Như này, ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho bà ta.” Mạnh Điệp Vũ cắn răng nói, “Những năm gần đây bà ta mai danh ẩn tích, ta vẫn cho rằng bà ta đã chết rồi. Nhưng là thời điểm ta gặp được Chuyên Tôn Nhạc Đan liền hiểu, bà ta không chết, bà ta đã trốn đi, cho nên lần này ta lợi dụng cô để dẫn dụ bà ta ra ngoài. Nữ nhân này vẫn còn có dã tâm bừng bừng, ta chỉ ném một mồi câu mà bà ta đã cắn, có thể thấy được những năm gần đây bà ta đã sống rất ẩn nhẫn, một khi cơ hội tới là quyết nắm lấy không buông tay.” Mạnh Điệp Vũ nói tới chỗ này thì cười lớn, lệ trong mắt rơi ra không ngừng, đến cuối cùng thì thút thít khóc.

Thường Hy có chút không biết phải làm sao, có nên tiến lên an ủi nàng ta hay không? Nhưng là nghĩ nghĩ lại thôi, nàng ta cũng không phải người yếu đuối. Trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn có thể kiên cường sống tiếp, nàng ta sẽ không vì chút chuyện này mà gục ngã. Huống chi Mạnh Điệp Vũ đã mấy lần lừa gạt nàng, cẩn thận một chút vẫn là tốt hơn.

Chỉ là, những chuyện này cùng nàng có quan hệ gì?

“Cô nói cho tôi biết những chuyện này làm gì? Điều này cùng tôi không quan hệ, đây là ân oán tình thù của các người!”

“Làm sao không quan hệ? Nếu cô không thích biểu ca thì khác. Nhưng cô lại thích biểu ca, cô là thần nữ hộ quốc, cô muốn né tránh những chuyện này sao? Đừng có nằm mơ!” Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy nói, thần thái nguội lạnh của ban nãy so với lúc này tưởng như hai người.

“Tại sao?” Thường Hy không hiểu, nàng không chọc tới những người này, làm sao cùng nàng có quan hệ?

“Bởi vì Tần Nguyệt Như muốn làm nữ hoàng, muốn nhất thống thiên hạ, muốn tìm ra Tấn vương đã mất tích. Cô là thần nữ hộ quốc, có được cô đồng nghĩa với việc có được thiên hạ, bà ta sẽ bỏ qua cho cô sao? Thứ bà ta không có được thì bà ta sẽ phá hủy, không để cho bất luận kẻ nào lấy được. Lần này cô có thể trốn thoát ra ngoài, đoán chừng bà ta tức giận đến điên rồi, nữ nhân này còn chưa có chịu qua uất khí như vậy.” Mạnh Điệp Vũ nói xong liền nở nụ cười, chẳng qua nụ cười ấy có chút đắc ý lại mang theo khổ sở, khiến lòng Thường Hy bất giác cũng không thoải mái.

“Ta nói điều kiện cho cô, chỉ cần cô đáp ứng ta, ta nhất định sẽ liều chết vì cô chu toàn. Trừ phi ta chết, ai cũng không thể đụng đến một cọng tóc của cô, như thế nào?” Mạnh Điệp Vũ nói tới chỗ này liền ho khan không ngừng, thần sắc tái nhợt, tựa hồ tùy thời cũng có thể biến mất.