Lại nói bên này Thường Hy rơi xuống nước cũng không để bị thua thiệt. Thường Hy bị Mạnh Điệp Vũ ngáng chân cho ngã xuống, đầu dưới chân trên rơi vào trong nước, lập tức lại dùng sức kéo lấy vạt áo Mạnh Điệp Vũ cho nên mới có chuyện Mạnh Điệp Vũ cũng rơi xuống ngay sau đó.
Thường Hy vốn biết bơi, sau khi rơi xuống nước liền cảm thấy cả người lạnh như băng, khua tay khua chân hướng mặt nước bơi lên. Cách bên người nàng không xa đó chính là Mạnh Điệp Vũ. Chuyện đầu tiên Thường Hy muốn làm sau khi nổi lên đó chính là tìm kiếm Mạnh Điệp Vũ, tiện nhân đáng chết này muốn hại nàng, nàng cũng không thể khách khí.
Mượn ánh sáng của đèn hoa đăng trên mặt hồ, Thường Hy ngay lập tức tìm được vị trí của Mạnh Điệp Vũ, liền hướng về phía nàng ta bơi tới. Thường Hy không nghĩ tới Mạnh Điệp Vũ này cư nhiên cũng biết bơi, suy nghĩ lại một chút thì cũng thấy đúng, nếu như không biết bơi thì mới vừa rồi cô ta cũng không dám dùng khổ nhục kế rồi.
Mạnh Điệp Vũ trông thấy Thường Hy đang hướng về phía mình bơi tới, sắc mặt tái đi, xoay người hướng về phía lầu trúc ra sức bơi. Nàng cũng không dám nói gì với Thường Hy, sợ nàng ta quan báo tư thù sẽ gây ra bất lợi cho bản thân mình.
Chỉ tiếc thể lực của Mạnh Điệp Vũ cũng không có tốt như Thường Hy, chỉ trong chốc lát Thường Hy liền đuổi kịp, lạnh lùng nói: “Biểu tiểu thư, cô chạy cái gì? Giữa chúng ta còn nhiều lời cần nói đấy!”
“Tôi với cô thì có gì để nói? Ngu Thường Hy, cô thức thời liền cách xa tôi ra một chút!” Mạnh Điệp Vũ sợ hãi lui về phía sau, vừa bơi vừa nói.
“Biểu tiểu thư, nô tỳ tự hỏi chưa từng đắc tội qua cô, cô tại sao lại muốn hãm hại tôi?” Thường Hy chợt bơi về phía trước chặn lại đường của Mạnh Điệp Vũ, chặt chẽ nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng ta.
“Tôi không biết cô nói cái gì! Mau tránh ra, tôi muốn lên bờ!” Mạnh Điệp Vũ rất mạnh miệng, đánh chết cũng không thừa nhận mới vừa rồi có ý hãm hại Thường Hy.
“Không biết?” Thường Hy nghiến răng hỏi, sau đó lạnh lùng cười nói: “Kia vậy nô tỳ sẽ giúp biểu tiểu thư nhớ lại thật tốt…”
Vừa nói Thường Hy vừa kéo mạnh áo lôi Mạnh Điệp Vũ kéo xuống dưới nước, hai người nhất thời vật lộn thành một đoàn, ở trong nước thỉnh thoảng lại bắn lên bọt nước tung tóe xen lẫn tiếng kinh hô của cả hai. Thường Hy dùng sức ấn mạnh đầu của Mạnh Điệp Vũ xuống dưới, chỉ tiếc lực của nàng không phải là quá lớn cộng thêm với Mạnh Điệp Vũ liều mạng giãy dụa, Thường Hy cũng không có cơ hội thật sự làm tổn thương nàng ta, nhưng là dọa đến Mạnh Điệp Vũ cũng không phải nhẹ, khiến nàng ta cố sức hướng bờ bên kia bơi tới. Thường Hy ở phía sau đuổi theo, đèn hoa đăng bị hai người làm đổ không ít, trên mặt hồ càng phát ra u ám.
Chung quanh liên tiếp truyền đến thanh âm gọi Mạnh Điệp Vũ, Thường Hy một câu cũng không đáp trả, chẳng qua là gắt gao đuổi theo sau nàng ta, thỉnh thoảng lại bắt được ống tay áo hoặc làn váy, kéo chìm nàng ta vào trong nước, hai người gắt gao tranh đấu.
“Cô đừng đuổi theo tôi, tôi biết tôi sai rồi! Tôi không cố ý, tôi thật sự là không cố ý, đây chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn mà thôi!” Mạnh Điệp Vũ ngay cả hơi sức bơi lội cũng không còn, cả người không có tí sức lực nào, nếu Thường Hy còn tiếp tục đuổi theo thì nàng nhất định sẽ chết chìm.
Thường Hy hừ lạnh một tiếng nói: “Thời điểm cô muốn hại tôi sao không nghĩ đến kết cục như thế này? Cô cho rằng chỉ bằng mấy lời này có thể lừa gạt được tôi sao? Tôi cho cô biết, cô đừng nằm mơ, vẫn là ngoan ngoãn tiếp nhận trừng phạt đi!”
Trong lúc vô tình hai người thế nhưng đã bơi đến phía dưới sân khấu , Mạnh Điệp Vũ đang muốn nói thêm mấy câu lại cảm thấy cổ chân căng thẳng, nhất thời hoảng sợ kêu to lên: “Đừng túm chân tôi!… Đừng túm chân tôi, cứu mạng a… Cứu mạng a!…”
Thường Hy vừa thấy còn tưởng Mạnh Điệp Vũ lại giở thủ đoạn gì, đang không muốn để ý đến cô ta lại đột nhiên phát hiện thân thể Mạnh Điệp Vũ chìm xuống, nhất thời cả kinh! Mới vừa rồi Thường Hy sửa trị cô ta cũng chỉ vì muốn xả giận chứ không muốn lấy mạng của cô ta, dù sao nàng cũng không phải là người lòng dạ độc ác như vậy. Thấy thân hình Mạnh Điệp Vũ đang chìm xuống, nàng vội lao đến hỏi: “Cô làm sao vậy?”
“Mau… Mau cứu tôi!…” Mạnh Điệp Vũ không ngừng vùng vẫy làm bắn lên bọt nước thật lớn. Thường Hy nhanh chóng bơi qua, kéo lại tay nàng nói: “Đi theo tôi!”
Nhưng là Thường Hy dùng sức lôi Mạnh Điệp Vũ bơi về phía trước lại một bước cũng không nhúc nhích được, lập tức bị hù dọa đến rùng mình: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chân của tôi…” Vừa mới nói xong câu này, cả người liền bị chìm xuống. Thường Hy lập tức đưa tay kéo lấy tay của nàng ta, vừa kéo vừa hô lớn: “Cứu mạng a… Cứu mạng a!…”
“Bên kia, ở bên kia! Nhanh lên một chút!” Thường Hy nghe được tiếng người, tinh thần đại chấn, hô càng lớn tiếng: “Cứu mạng a!… Cứu mạng a!…”
Một câu cuối cùng còn chưa có nói xong, Thường Hy chỉ cảm thấy mắt cá chân căng thẳng, thân thể trầm xuống tựa như bị cái gì lôi kéo, nhất thời sợ đến nỗi mặt trắng bệch, đưa tay bám chặt lấy cọc trúc không để mình bị chìm xuống.
“Ngu Thường Hy, là cô sao?”
Thanh âm Tiêu Vân Triệt! Thường Hy cảm thấy mừng rỡ, lập tức nói: “Nhị hoàng tử, tôi ở chỗ này, tôi ở chỗ này!”
Cùng lúc đó Tiêu Vân Bác bơi tới, lặn sâu vào trong nước, ngay sau đó Mạnh Điệp Vũ được nâng lên. Thường Hy một tay vịn lấy nàng, một bên hỏi: “Biểu tiểu thư… Biểu tiểu thư, cô làm sao vậy hả?”
“Nàng không có sao, chỉ ngất đi một chút thôi! Trước tiên phải đưa nàng lên bờ đã!” Tiêu Vân Bác thầm nghĩ thật nguy hiểm, nếu như hắn tới chậm một bước thì chuyện này không biết còn kéo ra đến mức nào, sau đó lại bảo Tiêu Vân Triệt đem mấy người đang lặn xuống đi trở về.
“Ngũ đệ, đệ làm sao lại cũng xuống đây?” Tiêu Vân Trác lúc này mới bơi tới, nhìn Tiêu Vân Bác nghi ngờ hỏi.
“Phụ hoàng lo lắng đến an nguy của huynh cho nên đệ xuống xem Nhị ca thế nào? Nhị ca, thân thể của huynh có ổn không, nước dưới này lạnh quá, chúng lên bờ rồi nói tiếp!”
“Thuyền tới rồi!” Tiêu Vân Triệt chỉ vào chiếc thuyền xa xa đang chèo tới, nói.
Đợi đến thời điểm mấy người an toàn lên bờ, Mạnh Điệp Vũ đã bất tỉnh nhân sự, Thường Hy lạnh đến cả người phát run. May là đám cung tỳ trên bờ đã chuẩn bị thảm nhung thật dày, đem bọn họ bao bọc thật chặt.
Đêm thất tịch lại xảy ra chuyện như vậy khiến người ta cảm thấy cực kỳ tức giận. Hoàng thượng hạ chỉ đem mấy người về thay quần áo sau đó lập tức đến Minh Tín điện.
Thường Hy cùng Mạnh Điệp Vũ nhanh chóng được đưa về Đông cung cùng Cẩm Hoa hiên. Tiêu Vân Trác vẫy tay gọi Ngũ Hải dặn dò hắn mấy câu sau đó mới theo sau Hoàng đế hướng Minh Tín điện đi tới. Trước khi đi còn khẽ nhìn về phía Thường Hy ở xa xa, chỉ thấy nàng sắc mặt trắng nhợt, đôi môi tím lại, cả người run rẩy không dứt, lòng hắn không khỏi thắt lại, tim thoáng qua một tia đau đớn, nhưng là hắn không thể đưa nàng trở về cho nên mới phân phó Ngũ Hải. Bên kia Mạnh Điệp Vũ trực tiếp hôn mê, hắn cho Trịnh Thuận về gọi Vân Thanh, để Vân Thanh qua bên này chiếu cố Mạnh Điệp Vũ!
Chuyện đêm nay thật sự cổ quái, làm sao đang êm đẹp lại rơi xuống nước đây? Khi đó hắn rõ ràng thấy được tay của Thường Hy đặt trên ngực của Mạnh Điệp Vũ, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?