Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 132




Thánh chỉ hạ xuống, Cẩm Hoa hiên lập tức náo nhiệt hẳn lên, cung nhân đi lại không ngừng, đem tất cả đồ vật đổi thành mới, lớn như gia cụ, nhỏ như ly trà. Điều này khiến tất cả mọi người đều suy nghĩ, vị Mạnh tiểu thư này rất được Hoàng thượng yêu thích a! Chưa đến công phu nửa ngày, cả hậu cung liền trở nên náo nhiệt, không ai không biết cháu gái tiên Hoàng hậu sắp chuyển đến.

“Thật quá phách lối! Thực khiến cho người ta cảm thấy mất hứng, phụ hoàng có phải cho nàng ta quá nhiều thể diện rồi không?” Sau một buổi sáng bận rộn, Lệ Bình cùng Thường Hy ngồi trong một tiểu thạch đình, thấp giọng mà nói ra.

Thường Hy cười nhạt, nhìn Lệ Bình nói: “Quản nhiều như vậy làm cái gì, Hoàng thượng thích người nào đó là chuyện của Hoàng thượng, lúc nào thì đến phiên chúng ta xen vào? Lời này về sau cũng không thể lại nói!” Thường Hy nói tới chỗ này hướng xung quanh nhìn một lần, lúc này mới dùng thanh âm rất nhỏ nói: “Mạnh Điệp Vũ là cháu gái tiên Hoàng hậu, Hoàng thượng cùng tiên Hoàng hậu phu thê tình thâm, coi như cất nhắc vị Mạnh tiểu thư này cũng là hợp tình hợp lý, ngươi cần gì oán hận như vậy, bị người ta nghe được lại lọt vào tai Hoàng thượng, đối với ngươi vô cùng bất lợi, biết không?”

Lệ Bình thầm than một tiếng, nhìn Thường Hy nói: “Ta làm sao không biết, chẳng qua là có chút lo lắng cho ngươi thôi…”

“Lo lắng cho ta cái gì?” Thường Hy nhìn nhìn lòng bàn tay mình, thấp giọng hỏi.

“Nghe nói Mạnh Điệp Vũ cùng Thái tử gia là thanh mai trúc mã, tiên Hoàng hậu khi còn sống thường đón nàng vào cung chơi. Hoàng thượng hôm nay nhân đêm thất tịch lại triệu kiến nàng, hơn nữa Đông cung không có Thái tử phi, ngươi không lo lắng chút gì sao?”

“Thanh mai trúc mã, trẻ nhỏ vô tư, vừa đúng là một đôi! Vậy thì tốt quá a, thương tâm cũng không phải là ta, phải là đám tần thiếp trong Đông cung chứ!” Thường Hy khép lại tay, lúc này mới nhìn Lệ Bình cười nhẹ nói, trên mặt không mang theo một chút thương cảm. Đây quả thật là chuyện không liên quan đến nàng, nàng lại không hi vọng trèo cành cao, chẳng qua là khi đến tuổi thì cho nàng được phép xuất cung thôi!

Lệ Bình cẩn thận nhìn Thường Hy, chau mày nói: “Hiện tại trong cung đồn đãi Thái tử gia với ngươi mối tình thắm thiết, ngươi chẳng lẽ không biết?”

Thường Hy đang uống nước, nghe được câu này trực tiếp phun ra ngoài, liên tiếp ho khan. Lệ Bình vừa thấy liền lấy khăn của mình ra đưa cho nàng nói: “Làm cái gì phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ là thật?”

Thường Hy kìm nén ho khan đến đỏ bừng, gò má hồng hồng nhìn Lệ Bình nói: “Người nào lưỡi dài nói huyên thuyên đấy? Căn bản không có chuyện này! Thái tử gia là ai? Một người quanh năm suốt tháng bay ra bản mặt băng sơn liền đối với ta mối tình thắm thiết? Quả thật chính là nói bừa! Ta là nô tỳ của hắn cũng không ít lần bị phạt, có mấy lần suýt chút nữa mạng cũng không gánh nổi, ngươi cũng đừng tin mấy người kia nói xằng nói bậy!”

“Không có là tốt nhất, ta xem chừng vị Mạnh tiểu thư này cũng không phải là người đơn giản. Nghe nói nàng đã mười lăm tuổi, đến tuổi cập kê rồi nhưng vẫn chưa có người nào đến nhà, ngươi nói điều này có nghĩa gì?”Lệ Bình hừ lạnh nói, biểu tình xem thường.

Thường Hy cảm thấy rất kỳ quái, nhìn nàng nói: “Ngươi tựa hồ đối với nàng có địch ý a, chẳng lẽ các ngươi đã gặp mặt!”

Lệ Bình thở dài một tiếng, vung khăn tay, châm chọc nói: “Đâu chỉ là gặp mặt, ta còn biết rõ thủ đoạn của vị này, kia thật sự là làm người ta thán phục a!”

Thường Hy cảm thấy có chút ý tứ, có thể để cho Lệ Bình nói ra những lời này khẳng định đã bị thua thiệt trên tay Mạnh Điệp Vũ, vì vậy cười hì hì hỏi: “Này, ngươi có phải hay không ăn thua thiệt trên tay nàng?”

Lệ Bình thở dài một tiếng, nhìn Thường Hy nói: “Không phải là ta bị nàng khi dễ, là ta nhìn tận mắt người khác bị nàng tính kế, nếu không ta làm sao biết được nữ nhân này lại ác độc như vậy!”

Thường Hy đã có điểm tò mò, thúc giục Lệ Bình kể: “Ngươi nói ta nghe một chút a, người nào ăn thua thiệt trên tay nàng?”

Nghe đến đó Lệ Bình lại không nhịn được cười, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng lóe sáng lóng lánh, đắc ý nói: “Người này ở trong hậu cung, ngươi cũng biết đấy thôi!”

Thường Hy gật gật đầu nói: “Vân Đô lớn như vậy nhưng thiên kim tiểu thư cũng chỉ có bằng ấy, trước khi xuất giá tự nhiên tất cả mọi người đều gặp mặt, điều này cũng không có gì là lạ. Chỉ là nếu ngươi bắt ta đoán người kia là ai thì ta thật không đoán ra đấy!”

Khóe miệng Lệ Bình khẽ nhếch, nói: “Là Thẩm Phi Hà!”

Thường Hy ngây ngẩn cả người, thế nào cũng không nghĩ đến cư nhiên là nàng ta! Phải nói Đỗ Đình Phương cũng tốt, La Thúy Yên cũng tốt, nàng đều tin tưởng, nhưng là dịu dàng hào phóng như Thẩm Phi Hà thì Thường Hy có điểm không tin nổi, nghĩ rồi nói ra: “Ngươi không có nhớ nhầm chứ? Nhị hoàng tử phi là người biết tiến biết lùi, làm gì cùng Mạnh Điệp Vũ kết thù?”

Ở trong ấn tượng của Thường Hy, Thẩm Phi Hà đó chính là một hoàng hoa khuê nữ điển hình, thiếu ngôn quả ngữ lại vĩnh viễn mang theo nụ cười thỏa đáng, làm việc đúng theo khuôn phép nhưng cũng không cổ hủ, cứng nhắc. Thời điểm ở Vĩnh Hạng cung, Thẩm Phi Hà đã từng khiến Thường Hy chú ý, Vương mama vô cùng yêu thích nàng, ngay cả Thường Hy đối với nàng cũng là có hảo cảm. Hơn nữa kể từ khi gả cho Tiêu Vân Triệt, một chút chuyện linh tinh cũng không thấy truyền đến, đương kim Hoàng thượng đối với nàng thập phần hài lòng, một nữ nhân như thế làm sao có thể cùng Mạnh Điệp Vũ kết thù?

“Người a, không thể quá hoàn mỹ, quá hoàn mỹ cũng là một loại lỗi. Nhị tẩu cũng là vì quá hoàn mỹ, ở yến hội thưởng hoa năm đó đoạt đi danh tiếng của Mạnh Điệp Vũ cho nên mới chịu khổ bị hãm hại!” Lệ Bình lạnh nhạt nói, sắc mặt mang theo nồng đậm châm chọc, giống như chỉ cần nhắc đến cái tên Mạnh Điệp Vũ cũng sẽ làm dơ bẩn miệng nàng.

“Nàng kia như thế nào hãm hại Nhị hoàng tử phi?” Thường Hy cũng thật có điểm tò mò, có thể khiến cho Thẩm Phi Hà thông minh như vậy bị hãm hại mà không thể thanh minh, có thể thấy được Mạnh Điệp Vũ quả thật không tầm thường a!

“Nhị hoàng tẩu có tiếng là tài nữ, làm việc tuân theo quy tắc đạo đức. Một lần yến hội thường hoa kia, nàng lấn át Mạnh Điệp Vũ, sau đó thời điểm yến tiệc gần kết thúc, Mạnh Điệp Vũ tìm Nhị hoàng tẩu nói chuyện. Nhắc tới cũng khéo lúc ấy bọn họ vừa ở trên cầu chín khúc, mà ta lại ở sâu trong đình bát giác cạnh hồ sen, từ chỗ ta có thể nhìn thấy bọn họ rõ ràng nhưng bọn họ lại không thể phát hiện ra ta.” Nói tới chỗ này, Lệ Bình hừ lạnh một tiếng, lại tiếp: “Vừa mới bắt đầu ta cũng không có tính ở lại, cho là hai người chỉ nói chuyện phiếm, bởi vì Mạnh Điệp Vũ lưu lại cho ta ấn tượng rất tốt, tiểu nữ tử yếu ớt mềm mại, chỉ cần một trận gió mạnh là có thể thổi đi, nói chuyện cũng không lớn tiếng, toàn thân mang theo phong vị vừa thấy đã thương. Nhưng ta nào có nghĩ đến một cô nương mảnh mai như vậy lại làm ra chuyện tình vô cùng ác độc!”