Lệnh Tôi Em Dám Không Nghe

Chương 45




Sau khi cậu nhóc chạy lon ton vào nhà....! Cô cùng Lâm Kỳ đi dạo một vòng trên bãi biển

Nhìn họ vẫn ngại ngùng như xưa...! Đi được một lúc anh cất giọng nói

"Em...! Vẫn không muốn bắt đầu với một người đàn ông khác sao...?" giọng anh rất nhẹ hỏi cô

Cô quay qua cười một cái

"Không...! Em đã có Nhược Phong rồi con em nó là một báu vật vô giá nên giờ em cũng không muốn bắt đầu với ai nữa...!" cô nói với giọng buồn, canh bản cô không thể quen hắn bởi vì cô còn yêu hắn rất nhiều

"Nhưng em cũng nên tìm một người cha cho Nhược Phong chứ...! Cũng như cho em một điểm tựa những lúc cô đơn...!" anh cố nói để thuyết phục cô

"Lâm Kỳ...! Em hiểu ý anh...! Nhưng em không thể dành tình cảm cho ai khác nữa, em còn yêu anh ấy rất nhiều...! Em xin lỗi anh..." cô cúi gầm mặt xuống nói

Anh nghe cô nói vậy không muốn làm cho cô khó xử hơn nữa... Nên chỉ cười nhẹ

"Hôm trước anh có đi dự hội thảo của một người bạn... Anh có biết tin tức của Nhược Quân đấy...!" Lâm kỳ nói

Cô im lặng không nói gì khi nghe nhắc đến hắn, tim cô thắt lại...! Cũng đã rất lâu cô không sử dụng mạng internet kể từ khi cô bỏ đi...! Ngay cả điện thoại cô cũng không dùng đến bởi vì cô sợ bản thân mình sẽ không tìm chế được cảm xúc mỗi khi nhớ hắn rồi lại phát điên lên gọi cho hắn mất, Cô chuyển đến đây ở nơi này thanh bình không nhộn nhịp không có các báo trí đưa tin và cũng không có điện thoại hầu hết người ta chỉ gủi thư là nhiều cư dân cũng ít ỏi cắt thành phố cũng 7 tiếng đồng hồ...

"Em...! Không muốn biết anh ta sống như thế nào hả..?"

Cô cúi gầm mặt hỏi...

"Vậy anh ấy thế nào rồi...! Cuộc sống anh ấy có tốt không và có gì thay đổi không..?" giọng cô nghẹn lại khi hỏi Lâm Kỳ

"Rất tốt..! Anh ta giờ cũng thay đổi rất nhiều đã là một người kinh doanh nỗi tiếng cả trong nước lẫn ngoài nước cái tên Bạch Nhược Quân giờ cũng được biết đến rộng rãi nữa...! Hơn nữa....? "Lâm Kỳ nói đến đây ngưng lại

"Hơn nữa gì....?" giọng cô nôn nóng muốn biết hết thông tin về hắn

"Hơn nữa anh có nghe báo trí đưa tin anh ta sắp kết hôn với con gái duy nhất của gia đình Châu gia là Châu Ngọc đấy..." Lâm Kỳ nhìn cô nói

Cô nghe hắn sắp kết hôn mà hai hàng lệ tự nhiên rơi xuống...! Tim cô rất đâu... Cô nhanh chóng gạt đi hai hàng lệ ngước mặt lên nhìn Lâm Kỳ nói với giọng cứng rắn

"Vậy thì tốt...! Em cũng hi vọng anh ấy tìm được một người con gái biết lo lắng yêu thương và chăm sóc anh ấy cả đời....!"

"Em thật không sao chứ..!" Lâm kỳ vừa nói vừa tay đặt lên vai cô

Cô lắc đầu lia lịa....

"Không Sao...!Em chúc phúc cho anh ấy....! dù gì bây giờ hai đứa tụi em đã có một cuộc sống riêng cho bản thân mình...! Em không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng của anh ấy nữa bởi vì em và anh ấy đã không còn là gì của nhau....!"

Lâm kỳ nghe cô nói vậy chỉ biết gật đầu không nói gì....

"Thôi chúng ta mau vào nhà đi....! Chắc giờ Nhược Phong nó đang chờ em...! Anh cũng ở lại ăn cơm với hai mẹ con em rồi về nha..." cô vui cười nói

Anh cười rồi gật đầu đi cùng cô vào nhà....

Vài tuần sau...

Tại một buổi lễ của một khán phòng lớn nơi hội tụ nhiều máy quay nhà báo nỗi tiếng và các nhà làm ăn lớn đến dự buổi lễ hắn nhận giải thưởng nhà kinh doanh trẻ tuổi và tài giỏi nhất....

Hắn được nhiều nhà đầu tư cũng như những người làm trong ngành hết sức khen ngợi và chúc mừng hắn....

Buổi tiệc đó còn có sự hiện diện của Châu Ngọc và Bà hắn...

"Nhược Quân chúc mừng cháu....!" bà hắn nói

"Em cũng chúc mừng anh....! Ba em khen anh nhiều lắm đó...!" Châu Ngọc vừa nói vừa ôm hắn một cái

Hắn cười nhẹ rồi cũng lịch sự đáp lại cái ôm của Châu Ngọc...

"Ôi trời..! Đúng là quá xứng đôi..! Hai đứa nhanh chóng kết hôn đi để bà già này mau có cháu ẳm bồng... Dù sao đã ở bên cạnh 5 năm rồi "bà hắn cười rạng rỡ nói

Ả Châu Ngọc cười thẹn thùng e thẹn khi nghe bà hắn nói vậy....! Còn hắn thì chẳng hề có cảm xúc gì

"Reng...! Reng...!" tiếng chuông điện thoại của hắn reo

"Xin phép cháu đi nghe điện ngoại...!" Nói xong hắn đi ra một góc nghe

"Tôi nghe... Có chuyện gì!"

"Anh ơi...! Em tìm được tin Hàm Nhi rồi"

HẾT PHẦN 46:

Truyện có gì sai sót mong các bạn thông cảm...