Lệnh Tôi Em Dám Không Nghe

Chương 42




"Rốt cuộc là vì thứ gì chứ...! Cô ấy đã nói sẽ kết hôn với tôi mà...!" Hắn vừa rơi nước mắt vừa nói

"Anh à....! Em xin lỗi...!" Thư kí hắn nói

"Cậu...! Cậu nói cái gì vậy...?" Hắn nhìn người thư kí đó nói

"Hôm trước bà anh và Châu Ngọc có đến tìm em hỏi lấy số của Hàm Nhi...! Em chỉ là nhân viên nên không dám cãi đã đưa số cho bà anh rồi...! Em xin lỗi anh...!" Thư kí hắn giọng có lỗi nói

"Gì chứ...! Tại sao cậu không nói với tôi...!" Hắn trợn mắt hét lớn

"Bà anh không cho em nói...! Nếu em nói bà anh sẽ đuổi việc em...! Em xin lỗi anh...!" Cậu thư kí đó cúi đầu nói

"Bà tôi đang ở đâu...!" Hắn hét lên

"Dạ....! Đang ở biệt thự lớn ạ"

Hắn nghe xong chạy nhanh lại xe mở cửa phóng đi...

"Anh...! Anh...!" Thư kí hắn nhìn theo gọi tên hắn rồi cũng nhanh chóng chạy lại xe đi theo hắn để phòng trừ có chuyện chẳng lành rẩy ra lúc hắn về nhà trong tâm trạng này...

Hắn như một người điên chạy hết tốc độ trên đường cao tốc mà không suy nghĩ gì... Các xe khác thấy vậy chỉ biết nhường đường cho hắn đi vì không muốn gây ra tai nạn

[•••]

Về đến nhà... Hắn mở cửa xe... xông thẳng vào,không cần quan tâm người làm trong nhà đang cúi chào...

"Bà...! Bà à..!" Hắn lớn tiếng gọi

Bà hắn đang vui vẻ ngồi nói chuyện với Châu Ngọc vừa nghe tiếng hắn gọi bà hắn đã vội nhìn ra...

"Cháu còn nhớ người bà này nữa hả...! Sao giờ mới chịu về thăm bà...! Mau ngồi xuống đi cháu...! Có Châu Ngọc đến thăm bà nữa này con bé công nhận là hiểu tâm lí của người già lắm đấy...!" Bà hắn vừa nói vừa khen hết lời ả

Mặt hắn hằm hằm không chịu ngồi xuống ghế nói thẳng vào mặt bà hắn bằng giọng lạnh lùng...

"Rốt cuộc bà đã làm gì Hàm Nhi rồi ạ...!"

Bà hắn nghe từ Hàm Nhi sát mặt chuyển qua khó chịu lườm hắn nói

"Cháu về đây chỉ muốn hỏi bà về con bé đó thôi hả...! Con bé đó ở đâu sao bà biết được...!"

"Bà đã đến tìm Hàm Nhi mà...! Giờ cô ấy bỏ đi rồi cháu không hỏi bà vậy cháu hỏi ai...!" Hắn nói

Bà hắn cười khi nghe từ Hàm Nhi bỏ đi nói...

"Cuối cùng thì nó cũng chịu đi..! Nó nghỉ vậy là đúng đấy cháu cũng nên từ bỏ đi...! Dù sao nó làm vậy là nghỉ cho cháu mà"

"Choảng...!"

"Cháu không muốn từ bỏ người con gái cháu yêu hơn cả mạng sống...! Bà không có quyền ngăn cản chúng cháu...!" Hắn vươn tay đập bể chiếc bình hoa quý đang được trưng bày ở gần đó xuống sàn nhà hét...

Tiếng vỡ của chiếc bình làm bà hắn và ả Châu Ngọc giật mình...

"Cháu...! Sao cháu dám đập đồ còn dám lớn tiếng với bà của cháu chứ hả...!" Bà hắn tức giận nói

"Nhược...! Nhược Quân tay anh đang chảy máu kìa...!" Ả Châu Ngọc giọng hốt hoảng nói

Bà hắn thấy mà giật mình vội lớn giọng gọi người làm

"Người đâu mau gọi bác sĩ đến đây...!"

Hắn không thèm quan tâm hay để ý một cánh tay của hắn đang không ngừng chảy máu cứ thế nói tiếp..

"Bà đừng làm tôn thương Hàm Nhi nếu không cháu và bà sẽ cắt đứt tình bà cháu..."

"Có phải cháu điên rồi đúng không...?" Bà hắn nói

"Đúng vậy cháu điên rồi...!" Nói xong hắn quay lưng bỏ đi

"Nhược...! Nhược Quân cháu mau quay lại đây...!" Bà hắn hét lên còn hắn thì cứ bình thãn bước đi ra khỏi nhà

"Cháu...! (Bà ơi...! Bà ơi...)! Tiếng ả Châu Ngọc nói... Bà hắn vì tức mà ngất xỉu... Hắn cũng không quan tâm bỏ đi thẳng

Ả Châu Ngọc cuống cuồng gọi người làm...

"Người đâu...! Mau gọi xe cấp cứu...!"

HẾT PHÂN43:

● Truyện có sai sót gì mong bạn thông cảm