Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 93: Lập công




Edit: Nhoktho

Beta: Lan Hương

Các sư đệ và sư muội của nàng thật sự rất vui mừng với việc sư huynh được thăng chức, bởi vì điều này có nghĩa là Như Phong không cần phải ngủ cùng nhiều người trong một trướng, bọn họ đều biết rằng Như Phong thích sạch sẽ, không thích ở chung nhiều người.

Như Phong được chuyển đến một trướng có bốn người ở, bọn họ đều là cấp úy trong Hổ ký doanh, dĩ nhiên trong đó có giáo úy Chung Anh!

Thấy Chung Anh, Như Phong cũng gật đầu chào hắn, trên mặt có nét cười.

Đại hán đang lau cây đại đao bạc bên cạnh bỗng mở miệng nói: “Ngươi là Mộc Như Phong?” Thanh âm như sấm nổ, Như Phong thiếu chút nữa muốn che cái lỗ tai. Như Phong cười đáp lại: “Đúng vậy.”

“Nghe nói ngươi đánh trận rất dũng mãnh, xem ra võ nghệ rất cao siêu, hơn nữa cỡi ngựa cực kì tốt, mới đến Hổ ký doanh của chúng ta một tháng mà có thể nhậm chức lại còn lập được công, giết hai tên đại tướng của địch.” Người nọ cười nói, đứng lên vỗ vỗ vào vai Như Phong, thân thể cao tráng như một tòa tháp, cực kì uy vũ, mặc dù tướng mạo bình thường, nhưng ánh mắt rất chính khí, làm cho Như Phong rất có cảm tình.

“Ngươi là…” Như Phong sờ sờ đầu, cười nói, “Quá khen, là Chung giáo úy giết.”

“Ha ha, Chung Anh cũng nói như ta, người trong Hổ ký doanh chúng ta thân như huynh đệ, cho nên ngươi cứ trực tiếp gọi tên chúng ta là được rồi, ta là Dương Hổ, là đô úy bộ binh, ta có một đệ đệ tên Dương Báo, vẻ ngoài của hắn cũng khá giống ta, nhưng mà không nhiệt tình như ta, hắn là đô úy việt kỵ.”

Như Phong tròn mắt nhìn, bội phục mà gật đầu, việt kỵ đó nha, là quân lính đặc chủng đó, còn lợi hại hơn so với kỵ binh lần trước Như Phong ở.

Chung Anh cũng cười nói: “Đúng vậy, ngươi trực tiếp gọi ta Chung Anh là được, bọn ta đều là người trẻ tuổi, nhưng mà ngươi còn trẻ hơn nhiều, chúng ta cũng đã hai mươi mấy, ngươi bao nhiêu?”

Trong lòng Như Phong thầm nói, sao có thể hỏi tuổi tác ngay trước mặt người khác chứ? Mặc dù bây giờ mình không phải thục nữ.

Nhưng mà vẫn đáp: “Mười bảy tuổi.”

Dương Hổ kinh ngạc nói: “Lúc bọn ta mười bảy tuổi chỉ mới được vào Hổ ký doanh thôi, không ngờ ngươi lại lên tới chức đô úy.”

Như Phong gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng mà nói: “Là nhờ vào vận khí thôi.”

Chung Anh mỉm cười nói: “Ta không thấy vậy? Theo ta biết hình như ngươi rất có kinh nghiệm trong việc hành quân đánh trận, biết lúc nào nên làm cái gì.”

Như Phong cười khổ nói: “Sao có thể? Nếu như ta biết, thì lần đầu tiên đã không bị nguyên soái trách phạt ta rồi.”

Dương Hổ vỗ vỗ đầu Như Phong: “Đừng tức giận nữa, lần đầu tiên mà, ngươi cũng là vì nghĩa khí, nhưng mà ở trên chiến trường, loại tình cảm này tốt nhất là vứt bỏ, nghe theo lệnh quan lớn mới là chính đạo, nếu không e rằng ngươi sẽ bỏ mạng nơi chiến trường.”

Như Phong gật đầu thụ giáo.

Không lâu, Dương Báo đã trở về, bề ngoài thật sự giống Dương Hổ như đúc, có điều nhìn hắn rất lạnh lùng, hắn chỉ gật đầu nhẹ với Như Phong, sau đó thì không nói nữa.

Như Phong cũng không để ý, hắn ta cũng không lạnh lùng bằng tảng băng Mộc Vấn Trần cùng Dung Ức Ảnh, cho nên đối với sự lãnh đạm của Dương Báo cũng không để nàng lưu tâm, có điều Như Phong rất tò mò: “Các ngươi là song sinh sao? Ha hả, vẻ ngoài rất giống nhau!”

Dương Hổ lại sờ sờ đầu mình, nói: “Đây là điều chúng ta nghi ngờ, chúng ta rõ ràng sinh cách nhau một năm, sao hắn lại giống ta như vậy chứ?”

Như Phong kinh ngạc lần nữa, cuối cùng không thể không nói: “Đúng là đại ngàn thế giới, vô kỳ bất hữu.” [thế giới rộng lớn không gì là không có]

“Hắc hắc, nói rất đúng, tiểu huynh đệ, ngươi có học văn thơ sao?” Dương Hổ hỏi.

Như Phong gật đầu: “Cũng được hơn một năm.”

Dương Hổ hưng phấn mà nói: “Học ở đâu? Ngươi biết không? Cháu của nguyên soái chúng ta Úy Trì Như Phong cũng đã đi học một năm, nhưng mà hắn rất lợi hại, mới hơn một năm đã kết thúc khóa học ở Phong Hiền viện, hơn nữa nghe nói vẻ ngoài của hắn vô cùng tuấn tú, ha hả, tiểu huynh đệ, tên của ngươi cũng rất giống hắn đấy, có điều mặt nhà ngươi đen quá.”

Như Phong âm thầm trợn mắt lên, nói: “Ờ ờ ờ, nghe qua rồi.” Lúc này mới mượn cớ đem hành lý của mình đi tới cái giường trống duy nhất trong trướng, hô —— cuối cùng cũng có chiếc giường sạch dành riêng ình.

Dương Hổ cũng không vì vậy mà buông tha: “Như Phong, ngươi biết Úy Trì Như Phong sao? Ngươi học ở đâu?”

Như Phong không muốn trả lời vấn đề này, bởi vì nàng không thích nói dối, cho nên nàng đành phải giả bộ như không thể chịu nổi, thở dài nói: “Ôi, một lời khó mà nói cho hết được!”

“Tiếc quá, chúng ta rất muốn biết Úy Trì Như Phong là một người như thế nào?” Dương Hổ cũng không ép nàng, chỉ tự mình nói.

Như Phong thấy kỳ lạ hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì chúng ta cùng là thân binh của nguyên soái, hơn nữa Úy Trì gia trước nay đều là cha truyền con nối, bây giờ nguyên soái đã niên lão rồi, cho nên sau này Úy Trì Như Phong có lẽ sẽ lãnh đạo chúng ta, vì vậy mới muốn hiểu rõ hắn như thế nào.” Dương Hổ giải thích, Chung Anh cũng gật đầu.

Như Phong à một tiếng rồi cũng không ý kiến nữa, chỉ là nói: “Đúng là nên tìm hiểu như vậy.”

Chung Anh lúc này quan tâm mà nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu luyện binh, thương thế của ngươi đỡ hơn chưa?”

“Cũng khá lên nhiều rồi.” Thuốc của Túy Nguyệt ình dùng đều là thuốc tốt nhất, cho nên vết thương của Như Phong cũng lành nhanh hơn người khác nhiều, đây là chỗ tốt khi có người nhà làm thầy thuốc a~.

Vì vậy Chung Anh gật đầu.

Ngày hôm sau, Như Phong chính thức đến báo danh tại xạ thanh bộ*, nàng thân là đô úy nên ở xạ thanh bộ, trừ Chung Anh ra, nàng chính là người đứng đầu.

[*Bộ Xạ Thanh.Xạ Thanh chỉ thiện xạ, dù trời tối không thấy gì nghe tiếng động cũng có thể bắn trúng.Quản lý bộ Xạ Thanh là Xạ Thanh giáo úy, chức quan do Hán Vũ đế đặt, lãnh binh bảy trăm người, lương 2000 thạch.(Thanks Myu nhiều nhé ^^)]

Tuy nhiên Như Phong có chút xấu hổ với vị trí này, bởi vì nàng vốn dĩ là kỵ binh, bây giờ giữ chức đô úy xạ thanh bộ, nên dù bọn lính không biểu hiện ra, nhưng trong lòng rất xem thường Như Phong.

Một tên kỵ binh, sao chạy tới xạ tiễn của chúng ta vậy? —— đây là tiếng lòng của đại đa số binh lính ở đây.

Như Phong không lưu tâm, đến xạ thanh bộ cũng tốt, chỗ nào ta không thể làm được chứ? Chỉ có điều bọn lính không phục nên khiến cho Như Phong có chút đau đầu.

Ở Hổ Ký doanh, quy củ từ trước đến nay đã đặt ra, chỉ cần công danh của ngươi không phải do chính ngươi lập được thì cho dù ngươi là đại tướng quân, cũng đừng mơ thuộc hạ tâm phục khẩu phục. Vì vậy Như Phong ở xạ thanh bộ, cuộc sống không được tốt lắm, bởi vì phó đô úy Cốc Triều ở xạ thanh bộ đã được xem như một nguyên lão, nhưng Như Phong lại còn đứng trên người ta, khó trách có người không phục.

Cuộc sống cứ như vậy qua vài ngày sau, Như Phong có chút buồn bực, bởi vì nàng nhận được rất nhiều phong thư gửi đến.

Lá thứ nhất là của cha mẹ, tàn nhẫn la mắng Như Phong tơi bời, nói nàng gạt bọn họ trốn đi, lại còn cùng một đám nam nhân lêu lổng. Dừng một chút, đây là từ nói cái gì vậy? Lêu lổng? Lúc Như Phong đọc, thiếu chút nữa té xỉu, nhưng mà nghĩ lại, cái từ này cũng có thể dùng để hình dung được cuộc sống lúc này.

Lá thứ hai là của Dục Tước và Dục Tuyên, bên trong thư bảo Như Phong phải cẩn thận một chút, phải cố gắng sống để quay về, làm cho Như Phong rất cảm động.

Lá thứ ba là nguyên nhân đầu sỏ làm cho Như Phong buồn bực, là do Mộc Vấn Trần viết. Không biết làm sao hắn biết tin quan trọng nhất của Như Phong, sau đó hắn liền mắng Như Phong te tua, nói nàng quá mức lỗ mãng, không phục tùng cấp trên, muốn Như Phong phải rút kinh nghiệm, cho nên Như Phong bị Úy Trì Hòe Dương trừng phạt là đúng.

Như Phong buồn bực mà cong miệng lên, sao lại không chịu khen một câu, nhưng cũng không tệ là Mộc Vấn Trần tặng thêm một lọ thuốc trị thương là trong lòng Như Phong được an ủi phần nào.

Nhưng Như Phong vẫn còn phiền muộn, bởi vì đám binh lính dưới trướng luôn không nghe theo mệnh lệnh của mình, nên Như Phong đang muốn mượn cơ hội giận cá chém thớt.

Sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng, khí trời trong xanh, làm cho tâm tình người ta cũng tốt hơn, giờ phút này, trên thao trường náo nhiệt cực kì, các loại binh lính binh chủng đang tiến hành thao luyện, trải qua trận đánh lần trước, mặc dù không hủy diệt hết lương thảo của địch nhân, nhưng vẫn coi như là một trận khiến người kinh sợ, cho nên bây giờ tạm thời chưa có chiến tranh.

Như Phong đột nhiên cảm thấy không làm nguyên soái tướng quân thật là sướng a, lúc không có chiến tranh, sẽ không phải phiền não, không giống nguyên soái tướng quân phải họp mỗi ngày.

Như Phong nhìn phó đô úy Cốc Triển dưới đài mới vừa đi khỏi, bọn lính liền làm hành vi muốn tạo phản, rốt cục không thể nhịn được nữa mà lớn tiếng hô lên: “Dừng lại!”

Mọi người dần dần an tĩnh lại, còn rỉ tai thì thầm với nhau. Như Phong cũng không để ý tới, vẫn như cũ nói: “Ta biết các ngươi không phục ta, không sao, bây giờ chúng ta sẽ đấu với nhau, xem là các ngươi lợi hại, hay là tên nửa đường nhảy ra như ta lợi hại, nếu như ta thua, ta sẽ tự động từ chức với nguyên soái, cái chức đô úy này ta cũng không làm.”

Bên dưới nhất thời liền yên tĩnh. Mấy tên binh lính kia mặc dù trong lòng trăm lần không phục, nhưng ngoài miệng vẫn không dám nói ra.

Như Phong cười lạnh nói: “Sao, không ai dám cùng ta so đấu sao? Vụng trộm nói ta không phải là hảo hán mà, chờ tới bây giờ cũng không dám ra đao thật chân thương sao? ! Các ngươi có còn là nam nhân không? Hơn nữa trách nhiệm việc này ta sẽ chịu, các ngươi sợ cái gì?” Ta khinh bỉ các ngươi, trong lòng Như Phong dựng ngón giữa lên, gần đây nàng thường xuyên bị xúc động đến mức chửi thề. [Minh họa a~: (╬ ̄皿 ̄)凸 ]

Lúc này thì rất nhiều người ầm ỹ reo hò lên, người Hổ ký doanh đúng là những người tràn đầy máu lửa, lúc này một tên lính có vẻ như là đội trưởng bước ra khỏi hàng nói: “Ngươi chắc chắn không?” “Đương nhiên, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.” Như Phong trấn định mà nói, vỗ vỗ ngực. Hồn nhiên quên mất thân phận nữ nhi của mình, nói lên lời này nhưng lo lắng vô cùng.

“Tốt lắm, hôm nay ta cả gan thỉnh giáo đại nhân một chút.” Người nọ bước ra khỏi nhóm người, trong tay cầm trường cung. (đại khái là cây cung dài ấy)

Các binh lính bên cạnh cũng từ từ vây quanh lại, Chung Anh quan sát nhìn, binh lính ở các bộ khác hình như cũng chú ý bên này, vì vậy bảo bọn lính dừng tay, tất cả mọi người đến xem, khó mà có được trò tiêu khiển để coi.

Như Phong cùng với tên đội trưởng nọ đi đến trường bắn cung.

Như Phong trấn định mà nói: “Đầu tiên chúng ta sẽ so bắn cung sau đó tới nỏ, thế nào?”

“Được.” Tiểu đội trưởng không có ý kiến, nhưng lại không nhịn được liếc nhìn thân thể nhỏ bé của Như Phong một cách khinh miệt.

Như Phong nén giận mà tiếp nhận ánh mắt của hắn, không nói nữa, md, nếu vóc người của ta mà cao lớn như các ngươi, ta còn là nữ sao? Gọi là một con tinh tinh cái thì đúng hơn.

Trường cung với mũi tên sắc nhọn và lực kéo dây cung, đủ để có thể bắn ra mũi tên xuyên qua những bộ giáp chất lượng kém, cho nên lực cánh tay của binh lính rất quan trọng. Nhưng mà ngươi càng dùng sức kéo, lại càng không dễ dàng nhắm trúng, cho nên lúc này, người trời sinh lực mạnh rất có ưu thế, nhìn cơ thể nở nang của người ở xạ thanh là biết.

Vị tiểu đội trưởng tứ chi phát triển trước mắt này có thể lực vượt xa người thường, Như Phong đã gặp qua, đúng là làm kẻ khác kinh ngạc, hắn có thể coi là xạ thủ tinh nhuệ nhất trong xạ thanh bộ, bởi vì hắn có thể kéo được cường cung nặng 10kg, tiếp đó, tâm bắn của người bình thường chỉ trong khoảng 50-70 thước, vậy mà, hắn bắn còn xa hơn gấp đôi!

Nếu không phải do đầu óc hắn hơi đơn giản, thì bây giờ hắn đã sớm lên chức đô úy rồi.

Cho nên hắn có lý do miệt thị Như Phong.

Tính ra, mặc dù Như Phong có nội lực rất cao, nhưng đối với việc kéo cung thì lại không có tác dụng gì lớn, dù sao ngươi có thể sử dụng nội lực đến giúp ngươi, nhưng có nhiều lúc, ngươi sẽ trở nên vô lực, vì vậy vẫn nên dùng thực lực chân thật của mình.

Tên đội trưởng bắn trước, hắn nhìn qua Như Phong, sau đó kéo cung, lấy ngón trỏ, ngón giữa cùng vô danh chỉ ôm lấy dây cung, tay phải nắm câu huyền, thì cái cán tại cung phụ bên trái, bắp thịt trên tay gồng lên, toàn thân chứa đầy sức mạnh, tiếp theo nhắm vào mục tiêu, bắn tên! Ở giữa hồng tâm!

Xôn xao một chút, mọi người chung quanh đều trềm trồ khen ngợi.

Đến phiên Như Phong, nàng cười cười, lấy cung tên của nàng ra, không giống như những cây cung đơn giản bình thường. Ngón tay cái của Như Phong vặn chỉ, lúc kéo cung lấy ngón cái câu huyền, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa ngăn chặn ngón cái, tay phải câu huyền, thì cái cán tại cung phụ phía bên phải.

Như Phong nheo lại hai mắt, nhắm bia, tiếng xé gió truyền đến, ‘phập’ một tiếng, mọi người đưa mắt nhìn theo.

Một mảnh an tĩnh.

Như Phong nở nụ cười, nhìn mũi tên đội trưởng mới vừa bắn ra, bây giờ đã rơi xuống mặt đất, nàng trấn định nói: “Không thể nghi ngờ, có đôi khi sức mạnh rất tốt, nhưng lại có đôi khi tri thức và khoa học kỹ thuật càng dễ dàng giành được thắng lợi trong trận đấu.”

Tiểu đội trưởng không nói gì, đôi mắt hắn gắng chặt vào mũi tên của mình đã bị bổ ra làm hai, sau đó mũi tên của Như Phong thỏa thỏa vững vàng mà cắm trên hồng tâm bia bắn.

Rất khó tin, lực đạo này bao nhiêu tuổi mới có thể làm được?

Chung Anh không nhịn được chạy tới, nhìn Như Phong nói: “Đây là cung gì vậy?”

Bởi vì hắn là cấp trên, cho nên Như Phong rất nghiêm chỉnh mà giải thích: “Đây là phục hợp cung, của mọi người là đơn thể cung, hơn nữa ta còn lắp ráp thêm hai cái ròng rọc, lại mang cho ban chỉ cho tay của ta, có thể tránh cho đau đớn mà làm chậm tốc độ bắn, nhờ cái này, nên ta có thể dùng ít sức hơn mọi người.”

[Ban chỉ: đơn giải là cái nhẫn mấy ông vua hay đeo ở ngón tay cái ó. Chi tiết mời xuống dưới]

“Chế tạo cái này cần bao lâu?” Chung Anh lập tức nhạy bén hỏi, hai mắt loe lóe sáng.

Như Phong quơ quơ cung trong tay, nói: “Cung này ở Tử La quốc chỉ có ta có, là do ta thiết kế ra từ nhỏ, từ lúc ta sáu tuổi đến lúc mười bảy tuổi, mất thời gian mười năm mới hoàn thành một cây cung này, cho dù bây giờ ta đã biết cách làm, nhưng muốn làm ra một cây cung có chất lượng tốt, cần thời gian là khoảng ba năm.” Như Phong thành thật hồi đáp.

Sau khi nàng lên núi, cũng chưa có ý định chế tạo cung dùng ít sức, nhưng bởi vì Vô Tình kiếm mỗi lần bắt nàng luyện cung tên, mỗi ngón tay đều rất đau, cánh tay cũng đau, cho nên nàng mới có thể hăng hái, cố gắng dựa theo tư liệu vô tình đọc được ở kiếp trước để nghiên cứu, lại còn bắt Nam Sơn chế tác, cuối cùng rốt cục lúc nàng mười bảy tuổi, Nam Sơn mới có thể chế tạo xong cái cung này.

Không dễ dàng gì, bây giờ Như Phong thật muốn giang tay ôm hôn Nam Sơn một cái, sư đệ của mình thật sự là lợi hại quá đi!

Hai mắt Chung Anh tối sầm lại, nhưng vẫn là nói: “Sau sẽ bàn lại.”

Như Phong gật đầu.

Trải qua trận đấu này, tiểu đội trưởng rất nhanh liền bình tĩnh lại, hắn nhìn Như Phong nói: “Bây giờ đấu nỏ đi, ta cũng không tin ngươi còn có thể bay ra thêm cái phương pháp tỉnh lực nào nữa đây?”

[Tỉnh lực: Tỉnh: bỏ bớt giảm bớt. Lực: sức lực]

Như Phong tủm tỉm cười, không trả lời.

Nỏ, xác suất trúng mục tiêu so với cung lớn hơn nhiều, tầm bắn cũng xa, đến bốn năm trăm thước, có thể đâm xuyên khôi giáp và thuẫn giáp kiên cố [chắc là cái khiên] , nhưng nỏ thượng huyền khá hao công tốn của, cho nên bình thường cường nỏ được dùng cho phòng ngự và phục kích, là lúc người khác công thành dùng để phòng ngự, nhưng không thể sử dụng lúc chiến đấu trên chiến trường, bởi vì ở trên chiến trường, nguy hiểm đến cực điểm, chờ ngươi thật vất vả cài tên, còn chưa kịp nhắm vào người khác, ngươi đã bị người ta ột đao chém chết, đây chính là nguyên nhân vì sao trên chiến trường người ta chỉ mang theo cung tên.

Sau khi có người đưa nỏ đến, tiểu đội trưởng bắt đầu giương nỏ tra tên, tay hắn chỉnh vọng sơn, kéo nha lên, móc câm tâm vào phía dưới nha có huyền đao chặn lại, như vậy, có thể móc dây cung vào nha, đem tiễn đặt trong thân nỏ, khiến tiễn nhô lên giữa hai cánh cung, sau khi đã nhắm mục tiêu thông qua vọng sơn, bóp huyền đao, nha hạ xuống, tiễn nương theo đàn hồi dây cung bắn ra!

Nha: Thứ để giữa dây cung

Huyền đao: cò súng

Vọng sơn: ống ngắm

Như Phong sợ hãi than, nói: “Ngươi thật lợi hại! Sức lực thật sự rất khỏe!”

Tiểu đội trưởng kiêu ngạo cười, ở xạ thanh bộ cái này mình đương nhiên lợi hại nhất.

Như Phong ngược lại nói: “Ta không cùng ngươi so cái này, bởi vì sức lực của ngươi thật sự rất lớn, nhưng mà nỏ của ngươi chỉ có thể bắn ra một mũi tên, nỏ của ta thì có thể liên tiếp mười phát, uy lực không giảm, hơn nữa cách nhắm bắn của ta cũng dễ dàng hơn ngươi nhiều.

“Sao có thể?” Tiểu đội trưởng thất thanh nói, “Vậy nỏ ngươi đâu?”

Như Phong nhún nhún vai, nói: “Còn chưa chế tạo xong, chờ lúc hoàn thành, ta sẽ thi với ngươi.”

Tiểu đội trưởng không biết nên dùng vẻ mặt gì để tiếp nhận đây, bởi vì vừa rồi Như Phong biểu diễn cung của mình, cho nên nàng nói có thể chế ra nỏ cải tiến, mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Kế tiếp là đấu bằng cung tên giống nhau, mọi người cưỡi lên ngựa, sau đó bắn con thỏ đặt ở giáo trận. [*rùng mình*]

Như Phong đối với chuyện này rất có kinh nghiệm, lúc ở trên núi cùng sư phụ hay trên đường đến Phong Hiền viện, Như Phong đều rất giỏi săn bắn thú. Cho nên khi mũi tên của tiểu đội trưởng cắm vào thân con thỏ, thì tên của Như Phong bắn xuyên qua hai mắt của con thỏ, lập tức phân thắng bại.

Mọi người reo hò ầm ỹ, trầm trồ khen ngợi.

Như Phong nhảy xuống, cười nói: “Ta biết người ở binh chủng khác cũng không phục ta, như vậy đi, chúng ta bây giờ liền một đấu một, sao?”

Đám người vây xem cũng an tĩnh lại, mọi người không nói, đều nhìn Chung Anh, nóng lòng muốn thử, đều muốn cùng Như Phong đấu một phen, đánh bại oai phong của hắn.

Có lẽ, biểu hiện hôm nay của Như Phong đã đè bẹp tinh thần những người khác, một người nhỏ bé như vậy, tài bắn cung của hắn lợi hại nhưng bọn ta không tin ngươi cũng lợi hại những cái khác.

Chung Anh im lặng quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng nhìn hai mắt đang sáng rực của Như Phong, trầm tư không nói. Nhưng khi hắn nhìn thấy Úy Trì Hòe Dương đang mỉm cười trong góc khuất, liền hạ quyết tâm.

“Được rồi, chúng ta cùng tỷ thí một phen!”

Vừa dứt lời, bọn lính liền lập tức đánh trống reo hò, tiếng hoan hô, ồn ào không dứt bên tai. Tình cảm quần chúng sục sôi, thật sự là hận không thể hợp lại một ngươi chết một ta sống mới thôi.

Như Phong nhìn qua bọn họ, cũng nóng lòng muốn thử, nàng đã muốn đánh nhau một trận lâu rồi, gần đây rất phiền muộn.

Đều là do Mộc Vấn Trần kích thích, một câu quan tâm nói cũng không nói, mỗi câu đều là mắng mình. Cho nên Như Phong bây giờ rất muốn phát tiết một chút.

Vốn đã sớm có nhưng tới thời Mãn Thanh mọi người mới biết rõ. Ban chỉ của người tộc Mãn làm bằng xương nai, mang ở ngón tay cái phải , lúc bắn cung có thể ngừa đuôi của mũi tên làm bị thương ngón tay, sau này ở thời bình lại được làm bằng ngọc thạch hoặc vàng bạc quý giá, biểu thị cho quyện lực và địa vị, cũng thể hiên tinh thần thượng võ của quý tộc Mãn Châu. Sau dùng làm trang sức cho hoàng đế, có đôi khi ban thưởng cho võ tướng có công, được làm bằng đồng nguyên chất, nhưng thần không được đeo.