Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 91: Chuyện cũ




Edit + Beta : Lan Hương

Sắc mặt Úy Trì Hòe Dương lạnh như băng, khóe miệng khẽ nhếch toát lên vẻ lãnh khốc vô tình, ánh mắt quét qua hai người ở trước mặt, hai người này cũng đã theo ông nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ đó là ý gì.

Sau khi Mã Thanh Thu lui ra, Phúc thúc nhịn không được lại nói thêm: “Lão gia, lời tiểu nhân nói khó nghe một chút, năm ấy khi tiểu nhân còn nhỏ, ngài tuổi trẻ chính trực, cũng từng cứu một người, nhưng sau cũng bị lão lão gia trách phạt ngài như vậy.”

Úy Trì Hòe Dương cứng người, sắc mặt ngày càng lạnh: “Không sai, sai lầm này ta cũng từng phạm phải, đáng tiếc lúc ấy cha ta bị mọi người cầu xin ngăn cản nên chỉ nhẹ nhàng trách mắng ta vài câu, thế nhưng về sau lại khiến ta phạm phải sai lầm lớn hơn, cho nên bây giờ những lỗi lầm này tuyệt đối không thể để cho Úy Trì Như Phong phạm phải, truyền lệnh xuống, đem hắn phơi nắng hết ba ngày, sau đó phạt đánh bốn mươi gậy!”

Phúc thúc cứng đờ, nhưng lại không để ý tới sắc mặt lạnh của Úy Trì Hòe Dương mà nói tiếp: “Lão gia, tiểu thiếu gia sẽ không chịu nổi đâu, hiện giờ trên người hắn còn đang bị thương, ba ngày sau có thể ngài chỉ còn nhìn thấy thi thể của hắn thôi.” Úy Trì Hòe Dương không nói lời nào nữa, Phúc thúc liền nhẹ nhàng lui xuống.

Không lâu sau thì các vị tướng quân cầu kiến.

Sau khi yên vị, mọi người lần lượt phân tích cái lợi và hại của trận chiến vừa rồi, cuối cùng phó nguyên soái Cao Uy hỏi thăm: “Đại soái, hôm nay ngài lại phạt cái tên tiểu tử kia như vậy, hạ nhân cho rằng nên bỏ qua cho hắn, hắn ta đúng là một người tài giỏi.”

“Đúng vậy, biểu hiện của các tân binh lần này cũng không tệ, có mấy người nổi bậc, hắn chính là một trong số đó.” Có người nói bổ sung.

Lời này vừa nói ra, các vị tướng quân cũng bàn luận thêm vào, có người thì cầu xin bỏ qua, có người thì đồng tình với việc xử phạt.

“Đừng nói cái gì nữa, ta đã định việc này rồi.” Úy Trì Hòe Dương vung tay lên cùng giọng điệu kiên quyết.

Mọi người cũng biết Úy Trì quân lệnh cực nghiêm, nếu muốn cầu xin, hầu như là chuyện không có khả năng, vì vậy cũng không hy vọng gì, chỉ mong tên tiểu tử kia có thể gắng gượng chịu đựng là tốt rồi.

***

Thời gian này nếu không khác thời hiện đại thì bây giờ đã là ba giờ chiều, Như Phong thở dài một hơi, miễn là qua được giữa trưa nắng chói chang là dễ chịu đôi chút rồi.

Nàng muốn nhắm mắt lại để nghỉ ngơi địa, nhưng cái nóng rực của mặt trời làm cho nàng mồ hôi đầm đìa, giọt mồ hôi nhỏ vào miệng vết thương làm đau đớn vô cùng, thế nhưng may mắn cho nàng là chiến y trên người nàng không bị chém rách nên không có người phát hiện ra nàng là thân nữ nhi. [haiz, tội nghiệp Như Phong quá, hu hu]

Bây giờ thể lực của nàng bị tiêu hao, cả người khó chịu vô cùng. Như Phong than khóc suy tưởng bây giờ mà có một ao nước mát trong thì nàng lập tức nhảy vào tắm rửa sạch sẽ, hoặc là có một cây kem hoặc một ly kem cũng tốt nữa, đương nhiên, chuyện sau chỉ là chuyện tưởng tượng, còn chuyện trước thì còn có thể xảy ra.

Đang lúc đầu choáng váng mắt hoa thì có người đi tới, bởi vì tò mò xem coi còn có người nào đến nên Như Phong ngẩng đầu lên một chút thì nhìn thấy Dung Ức Ảnh, hắn mặc quân phục bình thường, nhưng ở tay và chân đều có vải băng vết thương.

“Ngươi bị thương?” Như Phong liếm liếm môi đang khô khốc, cố hết sức mà nói, thanh âm khàn khàn.

Dung Ức Ảnh gật đầu, chậm rãi, khập khiễng mà đi tới bên cạnh Như Phong.

Như Phong muốn cười nhưng cười không ra tiếng, chỉ có thể nhếch đôi môi khô khốc tượng trưng, nói: “Cám ơn ngươi giúp ta che ánh mặt trời, ta bây giờ khỏe một chút rồi, ngươi bị thương nên trở về đi, không cần đến xem ta đâu, ta bây giờ rất nhếch nhác.” Mệt mỏi nói một hơi dài.

Dung Ức Ảnh vẫn giữ phong cách bình thường của hắn, không thèm để ý tới Như Phong nói.

Như Phong trong lòng cảm động, người trước mắt này đến đây là vì mình.

“Được rồi, chúc mừng ngươi thăng quan rồi.” Như Phong lại nói.

Rốt cuộc thì Dung Ức Ảnh cũng mở miệng, hắn nói: “Ngươi cũng thành ra như vậy rồi, có thể không ồn ào như vậy nữa được hay không?”

Như Phong cứng người, không nói gì nữa…

Một lát sau, Như Phong lại không chịu nổi nữa, nàng nói: “Bây giờ chỉ có mình ngươi đến, lúc này chỉ có mình ngươi, hai tên lính kia cũng không đuổi ngươi đi, nhưng mà sao ngươi không cầm theo chút nước nào đến đây cho ta?”

“Ta tin rằng, ngươi nói như thế nãy giờ đã làm mất hết một chén nước rồi.” Dung Ức Ảnh mặt lạnh như băng mà nói.

Như Phong nhắm nghiền hai mắt lại, mặt tái đi một chút, ta không thèm để ý nữa!

“Ngươi có ngửi được mùi thơm của thịt nướng hay không?” Một lúc lâu, Như Phong đột nhiên hỏi.

“Ta chỉ ngửi được mùi hôi thối trên người của ngươi!” Dung Ức Ảnh không chút khách khí mà nói. [haiz, bạn Ảnh này thiệt là thú vị]

“Tiểu Ảnh, ngươi nói chuyện thật là độc địa.” Như Phong giọng điệu đầy ai oán, nói tiếp: “Ta cảm giác rằng thịt của ta đã bị nướng khét rồi, ngươi nên đi về nhanh đi, bây giờ ngươi còn đang bị thương nữa.”

Dung Ức Ảnh vẫn như trước không nhúc nhích, cứ như vậy mà đứng một canh giờ cho đến lúc ánh mặt trời dịu đi thì lúc này mới rời đi. [ôi, tiểu Ảnh đáng yêu]

Như Phong nhìn dáng hắn khập khiễng đi, hốc mắt đã có chút ươn ướt. Có phải những người lãnh đạm ngày thường, nhưng thật ra ở thời điểm mấu chốt đều có hành động nhiệt tình như vậy hay không? Như Phong nhớ tới Mộc Vấn Trần, hắn đối xử với mình cũng tốt lắm, mặc dù nói chuyện khô khan, là người lãnh đạm, nhưng gần đây lại đối xử với mình ấm như gió xuân, cho dù bình thường mình là người hồ đồ, rồi còn có Dục Tước và Dục Tuyên nữa, cũng đối xử với mình rất tốt…

Như Phong suy nghĩ từng chuyện của mình trong mười bảy năm qua, cuối cùng rút ra kết luận là tất cả mọi người đều đối tốt với mình, nhưng gia gia lại là một người lãnh khốc vô tình.

Màn đêm phủ xuống, sau khi Như Phong ngất đi thì được chuyển sang một gian lều tương đối sạch sẽ. Ở nơi này, có Túy Nguyệt và Túy Trúc chờ sẵn.

Như Phong cố hết sức mà tỏ vẻ mỉm cười, nói: “Các ngươi tới rồi.”

Hai mắt Túy Nguyệt đã đỏ lên, cùng lúc Túy Trúc nhanh tay lẹ chân đưa Như Phong đặt lên giường, sau đó Túy Nguyệt nói: “Ngươi nhanh đem một ít nước nóng tới, thức ăn nữa, nhớ kỹ phải cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy, còn nữa, lúc vào nhớ gõ cửa, để tránh nhìn cảnh không nên nhìn.”

Túy Trúc hờn dỗi liếc mắt nhìn Túy Nguyệt một cái: “Cảnh gì mà không nên xem chứ?”

Túy Nguyệt trừng mắt nhìn lại nàng: “Nhanh đi mà.”

Túy Trúc nhìn bộ dạng Như Phong lúc này cũng đành vội vàng rời đi.

Như Phong cầm tay Túy Nguyệt, nói: “Cẩn thận một chút.”

Túy Nguyệt hiểu ý: “Biết rồi, sư huynh, ta sẽ cẩn thận mà.”

Vì vậy cởi khôi giáp trên người Như Phong ra, trước tiên cho Như Phong uống một ít nước, sau đó cho nàng uống một viên dược hoàn.

Túy Nguyệt ngửi mùi máu trên người Như Phong, nhìn môi Như Phong khô khốc cùng khuôn mặt đen không có chút máu, nói: “Sư huynh, gia gia huynh thật là nhẫn tâm, nếu không phải chúng ta khẩn thiết van xin thì huynh bây giờ còn đang quỳ gối ngoài sân đó.”

Nhìn lại vết sưng đỏ ở đầu gối, nhíu mày suy nghĩ.

Như Phong uống nước xong, thân thể liền thư thái một ít, nói: “Cũng là do ta không đúng, gia gia muốn phục chúng thì tất nhiên phải phạt ta. Tuy nhiên, hắc hắc, Túy Nguyệt, lúc ta vừa bị lôi ra sân huấn luyện, vì không để bản thân ngã xuống liền đem nội lực luyện lại, hôm nay sử dụng chân khí quá nhiều, thân thể không thoải mái, bây giờ tốt hơn nhiều, hơn nữa ta cảm thấy nội lực của ta lại cao hơn một tầng rồi, có lẽ đây là nhân họa đắc phúc rồi.”

Túy Nguyệt không nói gì, không ngờ sư huynh tới lúc này còn nghĩ đến chuyện luyện công.

“Sư huynh, ta chỉ cầu mong cho huynh bình an.” Lên tiếng gọi sư huynh xong, Túy Nguyệt mới cúi đầu mà nói.

Như Phong im lặng, nàng biết mình đã làm cho bọn họ lo lắng.

Túy Trúc rất nhanh sau cũng trở về, còn cầm theo rất nhiều đồ nữa, sau đó liền yên lặng mà lui xuống, thân thể của sư huynh luôn luôn không cho người khác nhìn, trừ phi là đại phu Túy Nguyệt, aiz, phải chi lúc đầu mình cũng theo học y thuật thì tốt rồi.

Đem cây nến lại gần một chút, nhanh chóng cởi bỏ y phục của Như Phong ra hết, sau đó dùng khăn lau không ngừng. Bởi vì gần đây Như Phong thường xuyên bị thương, cho nên Như Phong cũng không ngại để cho Túy Nguyệt chứng kiến cảnh mình khỏa thân.

Túy Nguyệt lau sạch thân thể cho Như Phong, lau đến miệng vết thương lại càng đặc biệt cẩn thận, nàng nhìn bộ ngực của Như Phong rồi nhẹ giọng cười nói: “Sư huynh, ha ha, vóc người của huynh cũng không tệ đâu.”

Như Phong trừng mắt nhìn nàng rồi liếc nhìn ngoài cửa, Túy Nguyệt hiểu ý biết Túy Trúc hiên tại đang ở bên ngoài, hơn nữa võ công của Túy Trúc cũng không kém, nếu bị nàng nghe trộm được thì sẽ không tốt , không phải Như Phong không muốn cho Túy Trúc biết rõ thân phận của mình nhưng Túy Trúc thật sự là người có tính ngay thẳng, có chuyện gì cũng đều nói ra hết, bởi vậy để ngừa vạn nhất, Túy Nguyệt và Như Phong không tiết lộ cho nàng.

Sau khi rửa sạch vết thương rồi bôi thuốc trị thương tốt nhất, Như Phong liền mặc vào một kiện y phục sạch sẽ, đeo một trái cổ giả khác do Túy Nguyệt đưa cho, mới vừa rồi thì Như Phong mới biết được là trái cổ giả của nàng không biết đã rớt từ khi nào, may mắn là đa phần thời gian hôm nay nàng đều cúi đầu nên chắc là không ai nhìn thấy, bằng không đã gây ra chuyện sóng to gió lớn rồi.

“Để muội bôi thuốc cho huynh.” Túy Nguyệt vừa nói liền giúp Như Phong bôi một lớp thuốc lên phần da lộ ra bên ngoài, mới vừa bôi lên không lâu thì Như Phong liền trở thành tên tiểu tử mặt đen thui.

Sau khi xong xui hết mọi chuyện thì Như Phong mới dùng cơm, nhìn thức ăn ở đây thì nàng biết là do Nam Sơn làm cho nàng, vì hắn mới biết khẩu vị của chính nàng, nhìn lại Túy Nguyệt thì đang sắp xếp thu dọn đồ đạc cho nàng, Như Phong cảm thấy rất ấm lòng vì có các sư đệ sư muội như vậy, thật sự là ba đời mới gặp được.

Sau khi ăn uống no đủ, Như Phong thấy tinh thần đã tốt hơn phân nửa, Túy Nguyệt và Túy Trúc cũng vội vã rời đi.

Như Phong thổi tắt nến để chuẩn bị nằm xuống ngủ một giấc, thở ra —— chịu phạt, nhưng thật ra còn có may mắn là có thể có giường để ngủ.

Trong lúc ngủ, nàng có cảm giác có người khác vào phòng, Như Phong liền mở mắt bừng tỉnh trong lúc mơ màng ngủ, toàn thân cứng đơ đề phòng cảnh giác.

Lúc này, thật ra Như Phong cũng chưa ngủ, trong bóng đêm, chỉ cần nàng nhắm mắt thì lại nhớ ánh mắt trợn trừng nhìn nàng của tên lính vào ban ngày lúc đó, âm u tâm tối, hết sức khiếp sợ, cái cổ của hắn lại bị cắt rời một nửa, còn một nửa còn giữ lại, lại càng thêm khiếp sợ, rồi còn có tầng tầng lớp lớp thi thể ở Thiên Sơn cốc nữa, Như Phong liền cảm thấy không rét mà run, nên cách gì ngủ cũng ngủ không được. Vì vậy khi có người tiến vào thì nàng liền lập tức phát giác nhận ra.

“Là ta!” Thanh âm trầm thấp vang lên.

“Nguyên soái!” Như Phong thấp giọng kêu một câu, ngồi dậy đứng thẳng.

“Ngươi rất không hài lòng vì ta hôm nay xử phạt ngươi?”

“Không dám, ngài vốn là nguyên soái, dĩ nhiên là ngài có đạo lý, ta vốn chỉ là một tên binh lính bình thường.” Như Phong bình tĩnh đáp.

“Ta biết trong lòng ngươi bất mãn, ngươi không cần gạt ta, nhưng ta là nguyên soái, ngươi là binh lính, mặc kệ thân phận của ngươi như thế nào, mặc kệ ngươi và ta có quan hệ như thế nào thì khi ra chiến trường rồi, chúng ta cũng chỉ có quan hệ trên dưới, đối với mệnh lệnh của ta, ngươi phải tuyệt đối phục tùng! Quân lệnh như núi, hành vi của ngươi ngày hôm nay cũng đủ cho ngươi chết một trăm lần rồi!”

Như Phong im lặng.

Úy Trì Hòe Dương tiếp tục nói: “Ngươi trách ta nhẫn tâm, nói ta thấy chết mà không cứu, nhưng trên chiến trường từ trước đến nay luôn tàn khốc, những chuyện như vậy đều không có biện pháp cứu vãn, ngươi không biết hành vi của ngươi ngày hôm nay thiếu chút nữa khiến cho chúng ta phải tổn thất lớn sao?”

Như Phong vẫn lặng lẽ, chỉ im lặng lắng nghe.

Úy Trì Hòe Dương cũng không mong chờ Như Phong nói ra cái gì, mà nói tiếp: “Lúc ta lớn như ngươi bây giờ thì cũng trải qua những chuyện tình như vậy, lúc đó ta vô cùng huênh hoang, cũng cứu một người về, cha của ta lúc ấy cũng là nguyên soái, ông cũng chỉ trách phạt ta nhẹ nhàng, ông chỉ giáo huấn ta, rồi có một ngày ông lại hối hận vì hôm đó không phạt nặng ta. Ta không rõ, ngược lại trách cứ ông là người vô tình.

Sau này, có một lần ta theo cha ta, xuất binh xâm nhập vào trận địch, vì chiến tuyến quá xa nên hậu cần không cách nào có thể tiếp viện cho chúng ta, vì vậy chúng ta không thể làm gì khác hơn là cướp đoạt lương thực của thôn làng phe địch, để không bị bại lộ hành tung của chúng ta, cha hạ đã ra lệnh giết sạch cả làng, đây là chuyện thường thấy trong chiến tranh nhưng ta lại không đành lòng, không tự mình thi hành, điều các binh lính khác thực hiện, ta chỉ muốn cướp đoạt lương thực thôi.

Sau đó, có một lần lúc phải giết sạch một thôn làng, mọi người bị giết chết rồi. Nhưng ta phát hiện ra còn một đứa nhỏ ước chừng khoảng năm sáu tuổi, bộ dạng gầy teo, hai tròng mắt thật to, nhìn bộ dáng sợ hãi rưng rưng nước mắt, thật vô cùng đáng thương, ta không thể nhịn được mà nhớ tới đứa con của mình. Lúc ấy, cha của ngươi cũng lớn như vậy, hai mắt cũng to tròn như thế. Lúc đó, ta lại muốn tha cho hắn nhưng cha ta xuất hiện rồi bắt ta phải giết chết nó.

Ta đồng ý nhưng khi cha rời đi thì liền thả nó đi, sau đó chúng ta tiếp tục đi tiếp. Không lâu sau, có quân địch đuổi theo, nhân số nhiều lắm, chúng ta thì nhân số quá ít, cuối cùng chỉ trốn thoát được mấy chục người, cha ta cùng ta cũng thoát được, nhưng cha ta, cũng là thái gia gia của ngươi, bị chặt đứt một chân, từ đó về sau phải rời khỏi chiến trường, cuối cùng buồn bực mà qua đời.”

Úy Trì Hòe Dương nhìn chằm chằm vào Như Phong, cho dù trong bóng đêm, cũng làm Như Phong cảm nhận được sứ ép nặng nè: “Ngươi đoán xem, đó, chính là cái tên nhóc năm sáu tuổi kia đi báo tin, cho nên hành tung của chúng ta mới bị tiết lộ, làm cho hơn mấy ngàn nhân sĩ phải bỏ mạng, đó toàn là đội quân tinh nhuệ nhất của chúng ta, sau trận chiến đó thì quân đội của chúng suýt chút nữa không thể gượng dậy nổi, nếu không phải lúc sau có người tương trợ thì có lẽ hôm nay sẽ không có ta đứng ở chỗ này rồi.

Như Phong im lặng, thanh âm của gia gia mang theo nỗi đau xót vô cùng. Như Phong vô cùng thông minh đương nhiên biết ý tứ của ông, vì vậy trầm giọng nói: “Gia gia, con đã rõ, người yên tâm đi.” Thanh âm Như Phong rất có lực, tựa hồ như xuyên thấu trời đêm.

Hai ngày kế tiếp, Như Phong ngoan ngoãn chịu phạt, không kêu ca một tiếng nào.

Sau hai ngày, nàng bị phạt đánh bốn mươi côn, Như Phong đau chết khiếp thế nhưng không tan vãn một lời mà bắt đầu dưỡng thương, lúc thương tổn tốt hơn thì mọi người liền suy đoán xem nguyên soái sẽ an bài Như Phong như thế nào, đại đa số mọi người cũng tưởng rằng Như Phong có thể được phong cấp Đô úy hay gì đó.

Nhưng ngoài suy đoán của mọi người, Như Phong bị xếp vào hổ ký doanh, đó là đội quân tinh nhuệ nhất trong toàn quân.

—Hết chương 92—