Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 81: Bình phục




Edit: Cẩn

Beta: Lan Hương

Ngày Dục Tước và Dục Tuyên rời đi, Như Phong nhìn theo bóng họ, đương nhiên nàng không thể tự bước ra ngoài, là do Mộc Vấn Trần ôm nàng đến lương đình, đứng ở đó mà dõi theo. [lương đình: chòi/đình nghỉ mát]

Tại lương đình có thể quan sát được cả học viện, vì vậy có thể nhìn thấy hết toàn bộ quá trình Dục Tước và Dục Tuyên rời khỏi ký túc xá đi tới cổng trường.

Nhìn bóng dáng họ rời đi, trong mắt Như Phong có điểm chua xót, thật sự là không nỡ a, giống như lúc tốt nghiệp cùng bạn bè chia tay, quan trọng nhất chính là thân phận hai vị bạn học này lại cao quý đến vậy, sau này muốn đi thăm bọn hắn có thể cũng không được, người ta không thể giống như a miêu a cẩu muốn gặp là gặp, còn đâu thân phận tôn quý chứ. [thế ai có thể tùy thời gặp đều là a miêu a cẩu hết ạ?=”=]

Cho đến đi bọn họ xuống núi, bóng dáng gì cũng không còn nhìn rõ, Như Phong cũng không thu lại ánh nhìn, vẫn cứ ngơ ngẩn nhìn theo.

Mộc Vấn Trần thấp giọng hỏi: “Nhìn đủ chưa?”

Như Phong kéo kéo chỉnh chỉnh thanh sắc y bào trên người, tái đánh giá tư thế Mộc Vấn Trần ôm mình hiện giờ, mặt có chút đỏ lên, cái này là kiểu bế công chúa kinh điển a, chẳng qua… “Ôm ta thế này, ngươi không phiền sao?”

Mộc Vấn Trần cười nhẹ, từ sau khi Như Phong nói thích nhìn hắn cười, Mộc Vấn Trần thỉnh thoảng cũng cười nhạt một chút.

“Tiểu tử kia, không có việc gì thì ăn nhiều một chút, gầy quá rồi.”

Như Phong trước kia không ngờ tới Mộc Vấn Trần ngày thường trông rất lạnh lùng nhã nhặn lại có một thân võ nghệ cao cường, hơn nữa… Như Phong xoa xoa bắp tay Mộc Vấn Trần, ừm, còn có dáng người tốt, cơ thể rắn chắc.

Mộc Vấn Trần toàn thân run lên, nắm thật chặt tay Như Phong.

Như Phong cười hì hì, thử dò xét: “Ta là nam nhân nha.”

Mộc Vấn Trần ý vị thâm trường* cười một cái, tất nhiên là không để Như Phong nhìn thấy, chỉ nghe hắn nói: “Ngươi xác định…xác định ngươi là nam sao?”[ý vị thâm trường: ẩn chứa ý tứ sâu xa.( Lo có người không hiểu, nên giải thích qua loa ^ ^)]

Như Phong nổi giận, lớn tiếng nói: “Đừng tưởng rằng ngươi cao hơn ta, võ công giỏi hơn ta là có thể tùy ý vũ nhục tôn nghiêm nam nhân của ta.” Nói hết lời liền giãy dụa muốn xuống.

Tay Mộc Vấn Trần ôm càng chặt, ôm Như Phong từ lương đình bay xuống, mỉm cười nói: “Vậy tại sao người nào đó mấy hôm trước giống như tiểu cô nương nhà người ta oa oa khóc lớn vậy?”

Mặt Như Phong thoáng chốc đỏ bừng, mỗi lần nhớ tới chuyện đó nàng lại cảm thấy mất hết thể diện rồi, ô…, mình làm sao mà thiếu kiên nhẫn quá vậy? Vừa nghe thấy bản thân bị thương, nội lực suy kiệt, khi vận công chân khí bị nghẽn liền tưởng rằng võ công không còn sau đó liền kinh hãi, thương tâm khóc lớn, hiển nhiên, Như Phong thừa nhận là bởi vì khi đó chỉ có mỗi Mộc Vấn Trần ở bên, nàng cũng không sợ bị hắn bắt gặp hình dáng xấu xí của mình, một nguyên nhân khác là vì chuyện của Vân Thiên Trạch, nên nghĩ nhân cơ hội này mà phát tiết một chút.

Ngày hôm qua, lúc gặp mặt Dục Tước, Dục Tuyên lại rất lo lắng Dục Tuyên sẽ lấy chuyện này ra để giễu cợt mình, bất quá nhờ phúc khí quân tử của mình, người ta không có nói gì hết, là do mình lòng dạ tiểu nhân thôi.

Nhưng Như Phong không ngờ vẫn có người đem chuyện này ra để trêu mình, mà người này cư nhiên lại là Mộc Vấn Trần.

Vì vậy Như Phong chưa nghĩ kỹ liền nói: “Vấn Trần, ngươi có phải hay không bị bệnh gì đó không tiện nói ra a?” [*phụt*]

Cước bộ Mộc Vấn Trần ngừng lại, ánh mắt quét sang bóng người đang ở tiểu viện thoạt nhìn tựa như đang chăm chú nhổ cỏ mà trên thực tế hai mắt nhìn loạn đích thị bạn nhỏ Mộc Đồng, lúc này mới nói: “Tại sao lại hỏi vậy?”

Vẻ mặt Như Phong ảo não, không ngừng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, nhanh miệng quá thôi, người nào chẳng có bệnh không tiện nói a?”

Mộc Vấn Trần cũng không hỏi tiếp, sau khi đem Như Phong đặt lên giường, mới nói: “Nhanh ngủ đi.” Vừa nói vừa cởi áo ngoài của Như Phong ra, mấy ngày nay đều làm thế. [không được nghĩ bậy, áo cổ nhân cả một đống lớp a!]

Như Phong kéo chăn trên người lên, lắc đầu: “Tại sao ngươi luôn muốn ta ngủ? Ta cả ngày đều nằm đến mọc mốc ở trên giường rồi, ngươi còn muốn ta ngủ, ta làm sao ngủ được lâu như vậy?”

Mộc Vấn Trần sửng sốt, sờ sờ đầu Như Phong, khó hiểu hỏi: “Ta đoán ngươi rất muốn luyện công, cho nên mới nghĩ để ngươi nghỉ ngơi nhiều chút, nhanh chóng dưỡng thương.”

Như Phong cứng người, vội nói: “Nói vậy cũng phải, chỉ có điều, Vấn Trần, ngươi bây giờ có thể đem một chút tâm pháp và một đống vân vân gì đó dạy cho ta không? Ta rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh đó.”

Mộc Vấn Trần chau chau mày, gõ gõ đầu Như Phong, nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, trừ phi thương thế ngươi khỏi hẳn, bằng không nghĩ cũng đừng nghĩ ta sẽ dạy cho ngươi bất cứ thứ gì. Còn tưởng rằng ta không biết sao? Sau khi dạy cho ngươi, ngươi sẽ không để ý thương tích trên người mà liều mạng luyện.”

Như Phong bĩu môi mà nhỏ giọng giải thích: “Ta mới không có như vậy.”

Mộc Vấn Trần không nói gì thêm, chỉ nhìn tay phải cùng bả vai sưng phù của Như Phong đến xuất thần.

Như Phong nhìn theo ánh mắt hắn, thần sắc buồn bã, nói: “Vấn Trần, ngươi nói tay phải của ta có phải là đã phế luôn rồi hay không? Cũng qua năm, sáu ngày rồi, tuy vết thương đã kết vảy nhưng vừa động đến vẫn là rất đau, dường như hoàn toàn không dùng lực được nữa.” Sáng hôm nay mình cố gắng bưng một tách trà, nhưng căn bản là không bưng được, cái tách rơi vỡ, ngay lập tức Mộc Vấn Trần cùng Mộc Đồng xông vào. Nếu thật sự tàn phế, sau này mình không phải sẽ trở thành quái vật một tay sao? Ngẫm lại thấy thật phiền phức.

Mộc Vấn Trần vội nói: “Không có đâu, vô luận thế nào đều sẽ trị khỏi.”

Như Phong gật gật đầu, trên mặt đau khổ: “Túy Nguyệt cũng nói như vậy.” Mấy ngày trước Túy Nguyệt mỗi ngày đều đến hai lần, giúp mình thay dược sau lưng, bây giờ thương tích cũng đã khá hơn, Túy Nguyệt mỗi ngày một lần đến an ủi Như Phong, nói nhất định sẽ không có việc gì.

Mộc Vấn Trần cũng không biết nói lời an ủi, chỉ biết câm lặng xoa xoa đầu Như Phong.

Như Phong suy nghĩ một chút, quyết định không nghĩ đến việc này nữa, mình đã may mắn sống sót trở về, lúc này còn có một chuyện trọng yếu hơn để nói.

“Vấn Trần, ta không muốn đi học nữa.” Như Phong nhẹ nhàng nói, động tác Mộc Vấn Trần xoa đầu mình rất dễ chịu.

Tay Mộc Vấn Trần dừng một chút, nhéo nhéo má Như Phong, nói: “Tại sao không muốn nữa?”

Như Phong cúi đầu: “Không có ý nghĩa, tất cả mọi người đều đi hết.”

Mộc Vấn Trần hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi: “Vậy ngươi sau này muốn làm gì?” Đã nghĩ muốn rời khỏi Phong Hiền viện rồi sao?

Như Phong vu vơ nói: “Đi nhập ngũ cũng tốt hơn ngồi ngốc ở chỗ này.”

Mộc Vấn Trần chấn động: “KHÔNG ĐƯỢC!” thanh âm có điểm lớn.

Như Phong kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong trí nhớ, hắn dường như hiếm khi dùng âm lượng lớn như thế để nói chuyện, cho dù lúc mất hứng nhất đi nữa cũng chỉ là thanh âm trầm thấp, sau đó toàn thân tản mát ra khí tức “Ngươi chớ đến gần”, khí thế kinh người cũng như vậy mà toát ra.

Mộc Vấn Trần thấy Như Phong kinh ngạc nhìn mình, vội thanh thanh yết hầu giải thích: “Đầu tiên, thương thế ngươi còn chưa có khỏi, võ công còn chưa khôi phục.” Nói đến đây thì thấy ánh mắt không phục của Như Phong, lại tiếp tục nói thêm: “Như Phong, thật ra chiến trường không cũng phải nơi tốt để đùa giỡn, chỗ đó không hợp với ngươi.”

Như Phong gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Đúng vậy, trên chiến trường khẳng định chỉ có máu tanh, rất kinh khủng, không phải ai cũng có thể chịu đựng nổi.” Thấy Mộc Vấn Trần lộ vẻ hài lòng, Như Phong lấy tốc độ rùa mà nói tiếp: “Thế nhưng, không có người nào trời sinh đã thích hợp ra chiến trường, hơn nữa, ta nhớ kỹ người nào đó đã từng nói nam nhân chưa kinh qua chiến trường thì không phải nam nhân sao?”

Sắc mặt Mộc Vấn Trần không tốt, hắn bình tĩnh nhìn Như Phong, nói: “Ngươi thật sự quyết định ra đi sao?”

“Đây là trách nhiệm của ta, không trốn tránh được. Hơn nữa, ta không tin ngươi không biết hiện tại quan hệ giữa nước ta và Xuân Đằng quốc đã bắt đầu căng thẳng.” Việc này là Túy Nguyệt đã nói mình nghe, là tin tức lưu truyền trên đường phố.

Mộc Vấn Trần đứng lên, hai tay đặt phía sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi này có thể thấy được cả cái sân, Mộc Đồng đang ở trong bụi hoa nhổ cỏ.

“Thật sự phải đi sao?” Hắn hỏi lại lần nữa.

Như Phong yên lặng gật đầu, mặc dù không biết tại sao Mộc Vấn Trần không muốn mình đi, tại sao lại muốn quản chuyện của mình, nàng cũng kiên quyết gật đầu. Vài ngày trước nhận được thư nhà gửi đến đã làm lòng nàng một trận bất an.

Mộc Vấn Trần thở dài, nói: “Đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi.”

Vì vậy hai người rất ăn ý không nhắc tới chuyện này nữa, mà cuộc sống của Như Phong bắt đầu tất bật hẳn lên.

Hiện tại mặc dù nàng không có võ công, nhưng mấy vết thương nhỏ trên người đều đã lành, ngay cả một kiếm trên lưng do bảo vệ Dục Tuyên đêm đó cũng đã êm đẹp, bây giờ nàng mới khẳng định tiểu y của mình là đao thương bất nhập, chỉ vì tên kia nội lực cường đại, lại thêm kiếm trực tiếp đâm đến, vì vậy khi chạm vào người mới có thể khiến mình bị thương.

Có điều một khi người tập võ không còn nội lực, thân thể so với người bình thường chưa tập võ đôi khi còn cảm thấy yếu hơn, vì vậy Như Phong bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng đi lại, cử động cũng coi như tùy ý, có điều cánh tay phải không thể dùng lực mà thôi.

Tuy nhiên Như Phong có rất nhiều chuyện muốn làm, nàng hiện tại trừ ăn, ngủ ra chính là đọc sách, đọc cái loại sách mà nàng trước đây nàng chán ghét nhất, đều là sách của học viện, mượn hết sách lại mượn tới bút ký của phu tử mà xem.

Mộc Vấn Trần và Mộc Đồng không rõ nguyên do gì chỉ biết Như Phong lại đang suy tính chuyện gì rồi.

Lúc Như Phong đến thư phòng đã thấy Mộc Vấn Trần ngồi ở đó đọc sách, Như Phong lâu lâu liếc mắt nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy sách hắn đang đọc là một quyển y thư.

Như Phong đã thấy hắn nhiều lần cùng Túy Nguyệt thảo luận mấy vấn đề, vì vậy rốt cục cũng nhịn không được mà hỏi: “Vấn Trần, ngươi dự định học y thuật sao?”

Mộc Vấn Trần lắc đầu, thản nhiên nói: “Không có, ta chỉ hiếu kỳ mà xem một chút thôi.”

Như Phong à một tiếng, không hỏi tiếp nữa.

Sau nửa tháng bị Túy Nguyệt cùng Mộc Vấn Trần song quản tề hạ*, sở dĩ đem Mộc Vấn Trần gộp vào là bởi chẳng biết hắn từ nơi nào tìm được thuốc trị thương cùng dược cường thân, đối với việc khôi phục nội lực có tác dụng rất tốt, cho nên Như Phong hồi phục rất nhanh. [song quản tề hạ: hai bút cùng vẽ, thường chỉ một lúc làm hai chuyện, ở đây có ý chỉ hai người đồng thời trị liệu cho Như Phong]

Mộc Vấn Trần thấy Như Phong đã khỏe tám, chín phần liền giúp nàng đã thông kinh mạch, vì vậy Như Phong có thể tiếp tục luyện nội công tâm pháp lần trước sư phụ đưa cho, có Mộc Vấn Trần một bên hỗ trợ, Như Phong trong vòng mười ngày lấy lại được nội lực trước kia, làm cho nàng vui đến phát điên, mặc dù cũng vì vậy mà nàng mất đi vài cân thịt và được hưởng một đôi mắt gấu mèo.

“Vấn Trần, ta có lại võ công rồi.” Như Phong vui sướng đến hoa chân múa tay, Mộc Đồng đứng một bên liếc nhìn khinh bỉ, trong khoảng thời gian này, quan hệ của hai người chỉ có một chút tiến triển mà thôi, tuy Mộc Đồng không còn lạnh lùng nhìn Như Phong nữa nhưng cũng không nhiệt tình một chút nào.

Kỳ thật Mộc Đồng rất ủy khuất, từ lúc biết nhờ có Như Phong nên hình phạt mới nhanh chóng chấm dứt, vì vậy định đối xử với Như Phong tốt hơn một chút, nhiệt tình hơn một chút, ai ngờ lại làm không được, là bởi vì mỗi khi hắn muốn nhiệt tình, chủ tử bên cạnh sẽ lạnh lùng nhìn hắn.

Bây giờ mình cũng đã nhận ra, chủ tử muốn thế nào thì làm thế ấy đi, đoạn tụ thì đoạn tụ đi, dù sao nếu chủ tử không đoạn tụ thì không chừng sẽ cô đơn suốt đời, vậy không bằng tìm một người theo hắn, ách…mặc dù người kia là nam, bất quá vậy thì thế nào, chủ tử ưu tú như vậy, anh minh thần võ như vậy, có cùng một nam nhân ở chung cũng không có gì to tát, điều này chỉ có thể minh chứng chủ tử nhà mình càng thêm ưu tú thôi.

Mộc Vấn Trần cười nói: “Biết rồi, trông ngươi vui vẻ chưa kìa.”

“Hắc hắc, ngươi không biết đâu, không có nội lực có rất nhiều thứ không tốt, ta muốn đến lương đình phải bò rất lâu, có nội lực rồi thì chỉ cần nhẹ nhàng mà nhảy lên.” Như Phong cười nói, hai mắt híp cả lại.

Mộc Vấn Trần nhìn sắc mặt Như Phong hồng nhuận liền đưa tay bẹo má: “Vẫn còn gầy, tối nay nhớ ăn nhiều thêm một chút.”

Như Phong chuyển chuyển đầu tránh đôi tay to của Mộc Vấn Trần, hắn bây giờ này càng thích động thủ động cước với mình, mà mình thì càng ngày càng không dám đối mặt với hắn.

Như Phong nhìn về phía Mộc Đồng đang đứng một bên, kêu lên: “Tối nay ta muốn ăn hồng thiêu sư tử đầu (1), còn muốn ăn thanh chưng bài cốt (2), hà diệp phấn chưng thịt (3), còn có một phần canh gà.”

Mộc Đồng vẻ mặt đau khổ, đang muốn mở miệng nói đã thấy chủ tử mình cau mày: “Như thế nào đều là thịt? Kiêng ăn, Mộc Đồng, tăng thêm hai dĩa rau xanh, còn có một chén thanh tiêu (4).”

Lời vừa hết, Như Phong đã muốn lệ rơi đầy mặt.

Buổi tối, lúc ăn cơm.

Tay Như Phong run rẩy, vẻ mặt đau khổ nói: “Vấn Trần, ngươi nói tay phải của ta có trở về được như xưa không?”

Mộc Vấn Trần nghiêm túc gật đầu: “Không phải đã có tiến bộ rồi sao? Nhất định có thể!”

Như Phong buông đũa, kéo ống tay áo lên lộ ra cánh tay trắng noãn, phía trên có một vết thương nhạt thật dài, bởi vì vết thương khi đó sâu đến tận xương, thịt cũng lộ ra, hơn nữa mình lại ngã vào bùn dơ dưới đất,vết thương bị cát đất chui vào, hơn nữa từ nơi đó trở về chỗ Túy Nguyệt còn tốn thêm một thời gian, vì vậy sau đó Mộc Vấn Trần cùng Túy Nguyệt vô luận dùng dược gì cũng không xong, chính bản thân nàng cũng mất đi cảm giác, thế nhưng trong tâm Mộc Vấn Trần cùng Túy Nguyệt lại cảm thấy rất đau lòng.

Lúc này, Mộc Vấn Trần nhìn cánh tay bạch ngọc, nhanh chóng đảo mắt trừng Mộc Đồng, Mộc Đồng cả kinh, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn đến.

Mộc Vấn Trần lúc này mới thanh thanh yết hầu nói: “Như Phong, ngươi sau này không nên tùy ý để tay chân… lộ ra ngoài, như vậy không tốt, hơn nữa, không nên để người khác tùy tiện nắm tay ngươi.”

Như Phong ngạc nhiên, hỏi: “Tại sao không để cho người khác nắm?” Như Phong nhớ rõ lúc Mộc Vấn Trần chạm tay mình thì mình cũng không có ý tứ cự tuyệt gì nha.

Mộc Vấn Trần nghiêm túc nói: “Bởi vì đó là mạch môn* của người tập võ, đương nhiên không thể để cho người khác tùy tiện nắm.” [mạch: kinh mạch, môn: cửa. Đại khái là kinh mạch nào đó nằm trên tay, nếu bị người ta nắm rồi dùng nội lực hay gì gì đó hủy đi thì coi như tàn phế,nội lực đi qua kinh mạch sẽ tắc nghẽn, cho nên mất nội lực, mất võ công, cánh tay cũng tàn luôn.]

Như Phong kinh ngạc: “Nhưng mạch môn của ta không có ở nơi đó nha, nó nằm ở chỗ khác, võ công của ta luyện cùng những loại võ công khác là không giống nhau.” Đó cũng là lý do tại sao môn phái của Vô Tình Kiếm mấy trăm năm qua mỗi lần chỉ thu một đồ đệ, đến đời sư phụ của Như Phong cũng đạt được danh hiệu võ lâm đệ nhất cao thủ.

Nghe vậy, mặc dù trong lòng Mộc Vấn Trần có chút xấu hổ nhưng vẫn không biểu hiện ra bên ngoài, hắn chỉ nói: “Dù sao ngươi sau này cũng phải chú ý một chút.”

Như Phong gật đầu, suy nghĩ một chút, thật tốt chính là chỉ có những người đặc biệt thân cận mình mới không kiêng dè mà cầm tay mình thôi, nghĩ tới đây, Như Phong len lén liếc liếc mắt nhìn gương mặt anh tuấn của Mộc Vấn Trần, mặt không khỏi nóng lên.