Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 67: Dưỡng thương




Edit + Beta : Lhuong

Như Phong cảm thấy mát lạnh, cả người lập tức bừng tỉnh lại, phát ra một tiếng kêu sợ hãi: “Không nên nhìn!” Vừa dứt lời, đã tiện tay cầm một tấm chăn mỏng đắp lên cái mông.

Mộc Vấn Trần thấy Như Phong kích động như thế bèn hoảng hốt nói: “Ta vốn chỉ muốn nhìn một chút mà thôi, ta đã mang thuốc trị thương tốt nhất đến đây, ngươi bị thương ở chỗ này rất bất tiện nếu tự thoa, để cho ta giúp đi.”

Như Phong vội vàng lắc đầu: “Không nên không nên, nam với nam không thể thân mật như vậy, không thể nhìn chính là không thể nhìn, nếu ngươi mà nhìn thì ta sẽ đánh ngươi.”

Mộc Vấn Trần sửng sốt đôi chút, giờ phút này vốn là đêm khuya, trong phòng tối đen, nhưng khi Mộc Vấn Trần đến đã móc ra trong túi mình một dạ minh châu, làm chiếu sáng cả nơi gường chiếu, vừa rồi trong lúc nhất thời kéo quần của Như Phong, cũng chỉ chú ý tới vết thương đang sưng đỏ trên cái mông trắng nõn, lúc hắn muốn nhìn kỹ thì Như Phong không để ý tới đau đớn mà lấy chăn che lại.

Cho nên, một câu thôi, Mộc Vấn Trần còn chưa phát hiện cái gì không thích hợp, nếu như có cảm giác không thích hợp mà nói thì cũng chỉ là cảm giác cái mông của Như Phong rất đẹp mà thôi.(…đồ 35 =_=)

“Như Phong, chúng ta đều là nam nhân mà, cho ta nhìn xem thì có gì quan trọng đâu?” Mộc Vấn Trần cố gắng thuyết phục Như Phong, mặt có chút đỏ lên.

Như Phong thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi, nàng còn tưởng Mộc Vấn Trần phát hiện ra cái gì khác lạ? Dù sao cái mông của nam hay nữ cũng không giống nhau, nhưng xem ra Mộc Vấn Trần hẳn là không tiếp xúc với nữ nhi, chứ nếu lúc này là Dục Tuyên, thì bí mật của mình có lẽ sẽ bại lộ rồi.

Nghĩ vậy, cho dù trong phòng rất ấm áp, trên trán Như Phong vẫn ra một chút mồ hôi lạnh, một phần là bị hù dọa, một phần là vì bị chạm đau đến vết thương.

“Không muốn không muốn, cái chính là không nên, nếu như ngươi dám thừa dịp lúc ta không thể cử động mà chiếm tiện nghi của ta, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi, lúc đó chúng ta nhân định sẽ tuyệt giao! Ta Úy Trì Như Phong nói được thì làm được!” Như Phong rất nghiêm túc nói uy hiếp.

Mộc Vấn Trần cũng là do nhất thời xúc động mà cởi quần của Như Phong, bây giờ Như Phonh nói như vậy, cũng không cố chấp nữa, dù sao vết thương ở vị trí xem không tốt lắm.

Như Phong thấy Mộc Vấn Trần không nói, tưởng rằng hắn còn không cam lòng, bèn cường điệu lần nữa nói: “Nếu như ngươi muốn xem, vậy ngươi phải cởi sạch cho ta nhìn hết toàn thân mới được, sau đó ta sờ nữa mới đủ, bằng không ngươi không được nhìn!”

Mộc Vấn Trần toàn thân nóng lên, vội nói: “Thôi đi thôi đi, không nhìn nữa.”

Như Phong lúc này mới thở dài một hơi, nếu như đêm nay người đến là Dục Tuyên, nàng cũng không dám nói những lời như vậy, vì tên Dục Tuyên kia là cao thủ xấu xa, Như Phong đấu với hắn không lại.

Như Phong thấy Mộc Vấn Trần ngây thơ như vậy, tâm lý có chút vui vẻ, bèn cười nói: “Vị trí này cũng không thể tùy tiện mà cho người ta xem, thôi bỏ đi, không nói cái này nữa, sơn trưởng, sao ngươi lại tới đây?”

Mộc Vấn Trần thấy Như Phong nói sang chuyện khác, cũng không để ý, giờ phút này trước mắt hắn tựa hồ là hình ảnh cái mông của Như Phong lắc lư, nghĩ như vậy, trên mặt lại nóng bừng lên, vội trả lời: “Ta muốn tới thành Càng Châu có chút việc, trên đường nghe nói ngươi bị thương, cho nên liền chạy đến thăm ngươi.”

Như Phong vừa nghe xong, cười ngọt ngào: “Cám ơn sơn trưởng đến thăm ta.” Nhưng trong lòng buồn bực, bị đánh trọng thương mà sao tin tức đi xa như vậy?

Mộc Vấn Trần móc từ trong lòng ra một lọ thuốc màu trắng, đưa cho Như Phong rồi nói: “Đây là thuốc trị thương, hiệu quả tốt lắm, mỗi ngày bôi lên ba lần, khoản bảy tám lần thì vết thương sẽ tốt lên, lại không lưu lại vết sẹo.”

Như Phong vừa nghe đến, liền vội vàng vui mừng nhận lấy, nàng vốn là một nhi nữ bình thường, nếu như có thể không lưu lại vết sẹo đương nhiên là mừng rỡ rồi, dù sao Túy Nguyệt cũng không thể cam đoan thuốc của nàng có thể làm cho Như Phong không để lại vết sẹo.

“Vậy sư muội và sư đệ của ta, ngươi làm gì bọn họ vậy?” Như Phong nghĩ đến Túy Nguyệt bèn vội vàng hỏi.

Mộc Vần Trần vô tình nói: “Không có việc gì đâu, ta chỉ điểm huyệt đạo của bọn họ mà thôi. Đợi ta đi rồi thỉ sẽ giải huyệt thôi.”

Như Phong nhìn Mộc Vấn Trần, giờ phút này nàng đang dùng tay chống giữ lên, cho nên có thể nhìn thẳng vào Mộc Vấn Trần: “Xem ra võ công của ngươi rất cao nha. Đúng rồi, Mộc Đồng đâu?”

“Ở bên ngoài.” Mộc Vấn Trần có chút bực mình mà đáp lại, nhưng rồi lại không biết mình bực mình chuyện gì, chỉ hy vọng Như Phong toàn tâm chú ý vào mình mà thôi.

Như Phong lên tiếng, nhìn lại tình huống trước mắt, mình thì đắp chăn mỏng nhưng bên dưới chỉ mặc một cái quần vải mỏng, Mộc Vấn Trần là một nam nhân lại ở sát bên giường của mình, ngẫm lại cũng thấy vạn phần không được tự nhiên.

Mộc Vần Trần cũng không nghĩ tới vấn đề này, chỉ hỏi: “Bình thường thì người nào chăm sóc vết thương cho ngươi?”

Như Phong suy nghĩ một chút mới nói: “Là nương của ta.” Đương nhiên, là có Túy Nguyệt giúp đỡ rồi, nhưng không biết vì sao Như Phong không nói tên của Túy Nguyệt ra.

Mộc Vấn Trần gật đầu, móc ra một cái khăn tay trắng tinh ra lau mồ hôi trên trán của Như Phong, động tác nhẹ nhàng, ánh mắt chăm chú, Như Phong nằm mơ cũng không ngờ tới, bình thường Môc Vấn Trần đối xử với mình rất lạnh lùng sao giờ đây lại nhiệt tình với mình, chẳng lẽ là do lâu quá không gặp cho nên hắn nhớ mình? Như Phong có chút đắc ý.

Nhưng Mộc Vấn Trần làm hành động này làm cho Như Phong nhất thời đỏ mặt, nàng nhìn kỹ lại, do viên dạ minh châu chiếu sáng làm cho ngũ quan của Mộc Vấn Trần càng thêm tuấn mỹ, đôi mắt đen như bảo thạch làm động lòng người ta, toàn thân lại tỏa ra sức hấp dẫn, lôi cuốn.

Như Phong lắc đầu, không muốn nghĩ đến cái chuyện này, vì vậy nhẹ giọng nói: “Ngươi ở lại thành Càng Châu nghỉ ngơi vài ngày sao?”

Mộc Vấn Trần suy nghĩ một hồi mới nói: “Còn chưa biết, để coi công việc ra sao cái đã.”

Như Phong gật đầu, không biết hắn là sơn trưởng của Phong Hiền viện mà còn tới nơi này làm chuyện gì, hơn nữa mấy năm liên tục cũng không đến. Như Phong đang tự hỏi, Mộc Vấn Trần cũng không nói gì, trong khoảng thời gian ngắn, hai người cùng nhau trầm mặc, im lặng ở trong phòng, Mộc Vấn Trần nhìn Như Phong ăn mặc phong phanh rồi lên tiếng nói một câu: “Eo của ngươi rất là nhỏ đó.”

Như Phong nhất thời cảm thấy căng thẳng, cười khan vội vàng nói: “Ha ha, tại ta ốm quá mà.” Vừa nói xong liền vội vàng trùm chăn kín hết người, trong lòng âm thầm nghĩ may mà Mộc Vấn Trần tuổi lớn như vậy mà cũng là đồ ngốc, cũng may mắn là mình có mặc tiểu y, cũng do sợ gia gia đến thăm mình, cho nên dù lúc ngủ cũng đều trang bị đầy đủ bằng không chừng chắc là lộ tẩy rồi.

Mộc Vấn Trần cũng chỉ thương sót mà nói: “Gia gia của ngươi sao có thể ra tay như vậy, làm cho ngươi phải bị trọng thương.”

Như Phong lắc đầu: “Là do ta làm cho người tức giận.” Mặc dù bản thân rất vô tội, nhưng đối với người khác cũng chỉ có thể nói như vậy thôi.

“Ngươi nói cho ta nghe chuyện như thế nào mà làm cho ông ta tức giận?” Hai mắt Mộc Vấn Trần long lanh hữu thần, chăm chú nhìn thẳng vào mắt của Như Phong, hiển nhiên không đạt mục đích là không bỏ qua.

Như Phong thấy toàn thân hắn khí thế bức người, biết là tình thế bắt buộc, vội thành thật mà nói ra: “Bạch Nhất Quân mời ta đến Lạc Mai biệt viện của hắn ở một đêm, tối hôm đó có người ở trong phòng nói chuyện cùng ta một chút, không ngờ ngày thứ hai lúc ta trở về, toàn bộ trong thành đều đồn rằng ta là người đoạn tụ, gia gia của ta liền nổi giận nên mới dùng cách vừa rồi để giáo huấn ta, bởi vậy ta mới thành ra như vậy đó.”

“Nhưng mà cách giáo huấn này thật là nhẫn tâm, làm mất toàn bộ nội lực của ngươi.” Mộc Vấn Trần lẳng lặng mà nói. Hắn không nói cho Như Phong biết cái tên Vô Ưu hôm đó dụ dỗ hắn, ngày hôm qua đã bị người ta hành hung cho ăn đòn một trận, trên mặt còn bị hạ độc, nói không chừng một hai tháng nữa cũng không thể ra ngoài gặp người ta, chuyện này đang chấn động mọi người tại thành Càng Châu, nhưng mà hung thủ là ai cũng không biết được.

Như Phong không ngờ Mộc Vấn Trần có thể phát hiện ra nội lực hiện tại của mình, vì vậy kinh ngạc mà trả lời: “Cũng tốt lắm, trong họa có phúc, sư phụ của ta cũng đã tới, cho nên nội lực của ta sau khi bị đả thương mất đi, cũng có thể luyện tập và khôi phục lại.”

Mộc Vấn Trần như nghĩ tới chuyện gì đó: “Nội lực cùng võ công của ngươi không bị mất, thật sự rất muốn gặp được sư phụ của ngươi.”

Như Phong cười khan: “Hắc hắc, ngươi là không gặp người được rồi, ta đã làm hắn tức giận bỏ đi rồi.”

Mộc Vấn Trần lắc đầu, mỉm cười, sờ sờ đầu của Như Phong mà nói: “Rất giống chuyện ngươi thường làm, thôi được rồi, ngươi hãy dưỡng thương cho tốt đi, chờ thương thế của ngươi tốt hơn, ta sẽ truyền thụ võ công cho ngươi.” (Mộc Đồng chắc tức chết)(he he tức cùng đâu làm được gì)

Như Phong nghe Mộc Vấn Trần mỉm cười và nói những lời này liền chấn động tâm can, cũng không hỏi võ công gì nữa, chỉ thì thào nói: “Sơn trưởng, ngươi cười lên thật là đẹp mắt.”

Mộc Vấn Trần vừa nghe xong, khuôn mặt trở lại bình thường, nói: “Ta đây đi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Như Phong phục hồi tinh thần lại, trên mặt tỏ ra phấn chấn tươi cười: “Ha ha, sơn trưởng, đây là lần đầu tiên ngươi nói chuyện với ta nhiều như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi vẫn thích tiết kiệm từng câu từng chữ chứ, thì ra ngươi cũng có thể nói nhiều như vậy, ha ha.”

Mộc Vấn Trần vừa nghe thì ngay lập tức mặt trầm xuống, gõ Như Phong một cái rồi đi ra cửa.

Còn Như Phong nhìn phía sau lưng dáng người cao thẳng đó, trong lòng thầm mắng mình, thật sự người hồ đồ ở đâu cũng hồ đồ, giờ có phải làm cho người ta tức giận rồi không? Khó trách sư phụ cũng giận mình mà, bản thân thật sự là không biết cách ăn nói mà!

Trong lúc Như Phong đang ảo não, Túy Nguyệt và Hàn Sơn chạy vội vào, thấy Như Phong vẫn đang yên lành ở trên giường, bèn thở dài một hơi.

“Sư huynh, ngươi không có việc gì là tốt rồi, nếu như ngươi gặp chuyện gì không may, ta làm sao mà phải đạo với sư phụ?” Hàn Sơn ảo não mà nói: “Người đó có võ công rất cao, hình như còn có thể cao hơn một chút so với sư huynh, nên căn bản ta đánh không lại.”

Túy Nguyệt cũng gật đầu: “Đúng đó, ngay cả tung độc dược mà ta cũng không có thời gian làm.”

Như Phong cười gật đầu: “Yên tâm đi, chỉ là một người bạn cũ của ta, hắn không phải cố ý đối với các ngươi như vậy. Bỏ qua đi, không nói cái này nữa, Hàn Sơn, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi, ta thấy trời cũng đã gần sáng rồi, khổ cực cho ngươi quá rồi. Túy Nguyệt thì ở lại đây, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.”

Mấy ngày nay sợ xảy ra chuyện gì, đều là do Túy Nguyệt cùng Hàn Sơn canh gác vào ban đêm. Kỳ thật, Như Phong không muốn để cho bọn họ làm phiền toái như vậy, vì sự canh gác Úy Trì phủ không hề yếu kém, hơn nữa gia gia cũng không để cho họ làm như vậy. Nhưng Hàn Sơn và Túy Nguyệt cương quyết không chịu, kiên trì muốn trông coi Như Phong, làm cho Như Phong vừa cảm động vừa tức cười, tức cười là vì bọn hắn nghe theo lời của sư phụ căn dặn.

Hàn Sơn nhìn Như Phong, còn Túy Nguyệt thì trừng mắt với hắn, bèn đi ra ngoài nhưng đầy nghi ngờ.

“Sư huynh, người kia có phải là nam nhân hay không? Có phải không? Hắn có nhìn ra thân phận của ngươi?” Túy Nguyệt rất có hứng thú mà hỏi, một điểm lo lắng trên mặt cũng không có.

Như Phong trừng mắt liếc nàng một cái: “Ngươi biến thành kẻ xấu xa rồi, chuyện của sư huynh mà cũng dám hỏi. Lại đây, trước hết hãy giúp ta bôi loại thuốc tốt này.” Vết thương thật ra vẫn còn đau, tại trước mặt Mộc Vấn Trần phải cố nén đau.

Túy Nguyệt vừa nghe, vội đi tới đỡ lấy Như Phong nằm xuống, trầm giọng nói: “Sư huynh, ngươi không cẩn thận gì hết, đầu tiên là bị kiếm khí gây thương tích, sau đó lại bị đâm vào một kiếm, vết thương vốn ổn rồi, thì ngươi cứ cử động qua lại, nói thế nào cũng không nằm dưỡng thương cho tốt, xem nè bây giờ vết thương lại bị hở nữa rồi.”

Như Phong cười khổ, mặc kệ Túy Nguyệt ca cẩm, chỉ đưa lọ thuốc trên tay cho Túy Nguyệt: “Dùng cái này bôi lên.”

Túy Nguyệt nhìn một chút rồi nhận lấy, mới mở nắp ra, ngửi ngửi, nhãn tình liền sáng lên, vội nói: “Sư huynh, ngươi thật có phúc, bình thuốc này để trị thương do kiếm thương đao đả thương, là loại thuốc trị thương quý giá, là dược trân quý hiếm, cực kỳ khó mà có được, ở trên giang hồ chính là thứ vô cùng quý giá, người bình thường cũng mua không được, hơn nữa cũng không biết nơi nào mà mua, xem ra thân phận của người đó không phải bình thường.”

Như Phong nằm trên giường, yên lặng tùy ý Túy Nguyệt bôi thuốc quý, còn mình thì âm thầm lo nghĩ về thân phận của Mộc Vấn Trần, tại sao? Tại sao những người bên cạnh mình cũng đều là người không đơn giản vậy? Hết lần này tới lần khác mình phải nhịn mà không muốn đi hỏi thẳng, ôi, Như Phong trường thở dài một hơi, bỏ qua thôi đi, quan trọng bây giờ là dưỡng thương cho tốt đã, sau đó tập luyện để lấy lại nội lực của mình, bây giờ toàn thân mình không có sức lực gì cả nên có chút không quen, cả người mạnh khỏe thì mới có thể tự tin được.

Cái đêm đó cứ như vậy trở thành quá khứ, trong phủ có rất nhiều người cũng không biết tối hôm đó xảy ra chuyện gì. Từ đó về sau đã vài ngày, Như Phong cũng đều toàn tâm toàn ý mà đọc sách, đối với chuyện bên ngoài thì có thái độ ‘Không quan tâm để ý chuyện bên ngoài’. Vì trong khoảng thời gian nàng dưỡng thương này, Úy Trì Hòe Dương cầm rất nhiều sách cùng tư liệu tới cho Như Phong xem.

Khi vết thương của Như Phong đã tốt hơn thì nàng bắt đầu luyện tập nội công, dựa theo hướng dẫn trong sách, bế quan suốt nửa tháng, không gặp bất cứ một người nào, mỗi ngày lấy cơm qua một cái lỗ.

Nửa tháng sau, Như Phong xuất quan, ánh mắt sáng rạng rỡ, Úy Trì Hòe Dương cùng đám người đã sớm ở cửa chờ rồi, nhìn Như Phong rồi nói: “Có phải nội lực đã tiến bộ rồi phải không?”

Như Phong cười gật đầu, nhìn lại quần áo trên người mình nói: “Con đi tắm rửa trước đã rồi sẽ cùng gia gia nói chuyện sau.”

Sau khi tắm gội sạch sẽ, Như Phong khôi phục lại tư thế hào hùng hiên ngang, nàng nhìn Hàn Sơn rồi nói: “Đây là do sư phụ cho ta nội công tâm pháp này, ngươi giữ lại, nếu có một ngày ngươi gặp phải chuyện của ta, thì nhớ luyện theo là được.”

Hàn Sơn không chịu tiếp nhận, cự tuyệt nói: “Đây là sư phụ đưa cho ngươi, không thể được.”

Như Phong lắc đầu: “Bây giờ đối với ta nó không còn giá trị, ta đã ghi nhớ hết rồi, hãy nhận lấy đi, sư phụ trách thì cũng do ta cho ngươi, cho dù ngươi không thích luyện võ, nhưng võ công cao thì rất có lợi.”

Hàn Sơn có chút không được tự nhiên, hắn từ nhỏ luôn sống vô tư lạc quan, luyện võ thì không giỏi, luôn cố trốn tránh, nếu không tại sư huynh ép buộc, có lẽ võ công hiện nay của mình không được như vậy.

Như Phong đột nhiên cười gian xảo: “Ha ha, võ công cao cường thì sẽ bảo vệ được cho Túy Nguyệt đó.”

Hàn Sơn mở to mắt đầy kinh ngạc, nhưng liền tức giận mắng Như Phong: “Sư huynh, ngươi thật không nghiêm chỉnh gì hết!”

Như Phong cười hắc hắc: “Mùa xuân cũng đến nhanh rồi, người cũng nên tỏ tình đi.” Dứt lời liền sải bước đi, để Hàn Sơn tức giận ở lại, vô ý gặp ánh mắt đầy nghi ngờ của Túy Nguyệt, trên mặt liền nóng bừng lên, vội vàng theo sát Như Phong.

Như Phong đến đại sảnh, sau khi giải bày sự tình, Úy Trì Hòe Dương đành bỏ qua chuyện cũ, bèn nói sang chuyện khác: “Ngày mai là 30 tết rồi, mấy ngày này không người nào muốn đi đâu, mọi người chỉ muốn cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên mà thôi, mười năm rồi mới có một cái tết đông đủ mọi người như thế này đây. Còn nữa, vào ngày tết nguyên tiêu này, nhà chúng ta sẽ có hai vị khách quý, tới lúc đó Như Phong ngươi nhớ phải tiếp đãi cho tốt một chút.” (bà con đoán coi là ai? ^_^)

Như Phong không hiểu hỏi: “Gia gia, không phải khách quý của người sao? Tại sao lại để cho con tiếp đón chứ?” Bản thân mình chẳng hứng thú gì mà đón tiếp mấy ông lão, rất là khác biệt với thanh niên, không cần phải lễ phép kính nể.

Úy Trì Hòe Dương cười bí hiểm: “Ha ha, vì là bạn tốt của ngươi mà.”

Như Phong sửng sốt, lập tức phản ứng ngay, kinh hỉ mà nói: “Không phải là Dục Tước và Dục Tuyên chứ? Bọn họ muốn tới đây sao?”

Úy Trì Hòe Dương vẫn cười mà không nói, không người nào chú ý đến một người, Như Tuyết trên bàn ăn toàn thân đột nhiên chấn động, một hồi sau mới tỉnh lại nhưng ánh mắt lại khác lúc trước.

Như Phong đi vào Tùng Lâm viện, thấy Lâm Dĩ Lam đang nhâm nhi uống trà trong phòng khách, vội hỏi ngay: “Nương, người tìm con chi vậy?” Mình hiện đang bận nhiều việc, hôm nay lại là 30 tết nữa, trên đường rất là náo nhiệt, trong nhà cũng rất náo nhiệt, nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, nhiều chuyện đều toàn đợi chỉ thị qua mình, cha mẹ và gia gia căn bản là hất tay, mặc kệ rồi, may mắn là có Túy Nguyệt và Hàn Sơn hỗ trợ thêm, bằng không mình tới chết cũng không làm được.

Quay lại chuyện khác, Như Phong nhớ tới chuyện của Mộc Vấn Trần, trong thời gian mình bế quan luyện công, Mộc Vấn Trần cũng không đến thăm mình một lần nữa, không biết là bận việc gì? Có phải hắn còn đang giận mình không? Mình chỉ thuận miệng nói có một chút vậy mà làm đồ nhỏ nhen như hắn tức giận, vậy sau mình phải cẩn thận một chút mới được.

Nhớ đến Mộc Vấn Trần, trong lòng Như Phong lại xúc động. Còn một chuyện khác nữa, mấy ngày hôm trước, Mộ Dung Nghênh Hà có phái người đến đây, ý tứ ám chỉ muốn kết thân với mình, còn gia gia thì không tỏ thái độ gì, Như Phong thật sự sợ bỗng nhiên gia gia cưới vợ về ình.

Lâm Dĩ Lam nghiêng đầu liếc nhìn Như Phong ngồi cái phịch xuống ghế, trào phúng nói: “Ngươi kêu gào chuyện gì mà kêu gào chứ? Cả ngày toàn chỉ biết ra ngoài sinh sự, lần này không phải gia gia bắt lỗi được, đánh trọng thương ngươi, thì ngươi cũng không thay da đổi thịt như thế đâu, thế nhưng tạo ra tin đồn ngươi là người đoạn tụ khắp nơi, làm Úy Trì phủ chúng ta mất hết mặt mũi, thật ra ta và cha ngươi thì không sao, chỉ có điều gia gia ngươi để tâm thôi. Ngươi coi, mấy ngày hôm trước lại biểu chúng ta kiếm một nữ nhân, ôi, ngươi không trở về thì buồn, đã trở về thì cũng buồn, thật không biết bắt ngươi làm sao nữa.”

“Được rồi được rồi, nương à, rốt cuộc người kêu con đến để làm chi?” Như Phong vội ngăn lời nương lại. Nếu nàng mà không thích nam nhân, thì chắc nương cũng sẽ phiền não đây.

Lâm Dĩ Lam vừa nghe xong, liền nở một nụ cười bí hiểm rồi lấy một phong thư ra, hỏi: “Trước lúc ngươi bế quan, có người đưa tới một phong thư cho ngươi, ta xem qua, là do một người tên là ‘Thiên Dịch’ gửi cho ngươi, ôi Như Phong, lá thư này rất ám muội, nói thật đi, ngươi và hắn có phải đã xảy ra chuyện gì sai trái rồi không?”

Như Phong nhận thư rồi nổi giận bừng bừng: “Nương, người xâm phạm quyền riêng tư của con, tự tiện xem thư của con.”

Biết nói cũng là nói vô ích, nhưng không thể không nghi ngờ mà, nhận phong thư này mà Như Phong mừng rỡ hẳn lên, sau khi nàng dựt phong thư liền chạy nhanh đi, không thèm để ý tới tiếng kêu của Lâm Dĩ Lam phía sau.