Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 64: Lời mời




Edit: Cẩn

Beta: ptlhuong

Như Phong đương nhiên có lý do để đoán như vậy, bởi vì gần đây quan hệ của mình và Bạch Nhất Quân rất căng thẳng, thậm chí đã đến mức “Hận thù đến chết cũng không xóa hết”, nhưng bây giờ hắn lại tự nhiên chủ động tốt bụng mời mình đi tham gia cái gì mà “đại hội thưởng mai” ? (đại hội ngắm hoa mai)

Không phải là chỉ ngắm hoa mai sao? Vì sao hết lần này đến lần khác lại cố tình muốn đến “Lạc Mai biệt viện” ở ngoại thành rừng núi hoang dã, tại sao Bạch Nhất Quân lại muốn mời ta đến đó? Hơn nữa, nếu hắn muốn tạo bất lợi ình hẳn sẽ không dám ngang nhiên gửi thiệp mời ình đến.

Như Phong trầm mặc tự hỏi, hay là địch nhân có mưu đồ gì.

Cuối cùng cũng không đoán ra được ý đồ của Bạch Nhất Quân.

Như Tuyết nhẹ nhàng bước vào thư phòng của Như Phong lại thấy người nọ ngồi phía sau núi thiếp mời mà ngẩn người, nhẹ giọng hỏi: “Đệ đệ, đang nghĩ gì vậy?”

Như Phong ngẩng đầu, thấy người đến là Như Tuyết liền cười: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây? Tỷ không phải đang cùng Túy Nguyệt nghiên cứu phương pháp dưỡng da tay sao?” Vì lý‎ do này mà ta trở về đã mấy ngày rồi vẫn chưa được cùng tỷ nói chuyện.

Như Phong ghé sát vào người Như Tuyết cẩn thận nhìn nhìn ngắm ngắm một chút: “Da tay tỷ tỷ thật tốt, trắng noãn mềm mại, xem ra là đã nghiên cứu thành công”

Như Tuyết cười, xoa xoa mặt Như Phong: “Được lắm, dám đùa giỡn cả tỷ tỷ, người này là đầu óc giảo hoạt tinh ranh, giỏi dẻo mồm dẻo miệng, càng lớn lại càng tuấn tú, nói da tay ta, da tay của ngươi thì mới đúng đấy, nếu ngươi không phải là nam, tỷ tỷ ta sẽ đố kỵ mất thôi.”

Như Phong nhìn quanh ngạc nhiên: “Tỷ tỷ, nha hoàn của ngươi đâu? Như thế nào chỉ có một mình tỷ tới?”

Như Tuyết thở dài: “Ngươi còn dám nói, ngươi không biết từ sau khi ngươi trở về, nha hoàn phủ chúng ta từ trên xuống dưới hoàn toàn làm việc vô tâm, người nào có cơ hội liền trốn sang viện của ngươi, Hương Lăng cũng thế, ngươi nha, bây giờ chính là một kẻ vô tâm, ta lo cho nàng ta sẽ chậm trễ hôn nhân đại sự nên không dắt nàng đến đây.”

(hình như nàng nha hoàn đi theo Tuyết tỷ tên Hương Lăng thì phải o”O?)

Như Phong kháng nghị: “Ai nói ta là người vô tâm?”

“Xem xem, ngươi cũng đã mười bảy tuổi rồi, đối với chuyện nam nữ lại dốt đặc cán mai, mặc dù cả ngày bên ngoài phong lưu khoái lạc nhưng tính tình vẫn còn là một tiểu hài tử không hơn không kém, muốn ngươi động tình tất phải lao tâm lao lực rồi. Được rồi, Như Phong, sau khi người qua hai mươi tuổi, có muốn thu nhận Hương Lăng làm thị thiếp hay không? Ta xem nàng đối với ngươi là một tấm chân tình, Hương Lăng và ta cùng nhau lớn lên, có thể nói là một người ta biết rõ tận tường.” Như Tuyết vừa nói vừa chờ mong nhìn Như Phong.

Như Phong tức giận bĩu môi: “Khó trách hôm nay ngươi rãnh rỗi đến tìm ta, nguyên lai là nghĩ muốn thay ta làm bà mối”, trong lòng lại cảm thấy ớn lạnh, ngất thôi, không ngờ tỷ tỷ cũng đến góp vui, gần đây mặc dù gia gia không nhắc tới cái gì là nối dõi tông đường, hôn nhân đại sự, cũng không tiếp nhận bà mối đến cầu hôn, nhưng lại tích cực an bài “Đại hội tương thân” gì gì đó, nhân tiện hy vọng mình sẽ đem một người về ra mắt.

“Vậy ngươi nói một chút suy nghĩ của ngươi đi, cuối cùng là chịu hay không?” Như Tuyết truy vấn gắt gao.

Như Phong chớp mắt, nói nhỏ: “Tỷ tỷ, ngươi đừng hỏi ta, ta là nam nhân, lấy điều kiện của ta ra ít nhất cũng không cần lo thiếu vợ, còn ngươi thì khác. Ngươi có phải hay không đã có ý trung nhân rồi, bằng không sao nam nhân thành Càng Châu chúng ta một người ngươi cũng không để mắt tới?” Như Phong hỏi như vậy là muốn tìm chút thông tin về bức tranh tối hôm đó mình đã nhìn thấy.

Như Tuyết trầm mặc, tay nắm chặt khăn tay, đôi môi được tô son đỏ như cánh hoa nhất thời bị cắn mà phai sắc, có thể thấy lực đạo nàng dùng thật lớn.

Như Phong cảm thấy không đành lòng, vội vàng vỗ nhẹ lưng nàng: “Tỷ tỷ, không muốn nói thì đừng nói, ây da, vẫn là câu cũ, ngươi nên chọn người nam nhân thích hợp cho bản thân, cho dù sau này ngươi không muốn gả đi, ta cũng sẽ phụng dưỡng ngươi đến già, sau này ta chính là đương gia Úy Trì Phủ”

Như Tuyết nhìn thẳng vào Như Phong, nhẹ giọng: “Không phải ta không muốn nói, nhưng mà người kia đã rõ ràng hắn không có ‎ý với ta, ta sao có thể không biết xấu hổ mặt dày theo đuôi?”

Như Phong vừa nghe liền bị hấp dẫn, nhanh miệng khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, ngươi còn chưa mở miệng thổ lộ với người ta như thế nào lại biết người ta không thích ngươi?”

Như Tuyết cười khổ: “Ta biết là chính xác mà, quên đi, không nói cái này nữa, ta mệt rồi, ta về trước đây”, dứt lời liền vội vã rời đi, tựa như bị Như Phong nói trúng tâm sự.

Như Phong nhìn dáng nàng lượn lờ rời đi, mặt mày nhăn nhó, như thế nào người trong nhà này chỉ cần gặp chuyện không muốn nói đều dùng lý do bản thân mệt mỏi lấy cớ chạy đi a? Bất quá cũng thật may mắn, cuối cùng chuyện thê thiếp cũng chìm vào quá khứ, Như Phong thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ tới nghĩ lui, Như Phong quyết định đến đại hội thưởng mai gì gì đó, nàng muốn nhìn xem Bạch Nhất Quân đến cùng muốn làm trò quỷ gì.

Ngày thứ hai, khí trời rét lạnh, tuyết rơi lất phất, vừa ra khỏi cửa tay chân đã lạnh cóng như băng.

Tuy nội lực của Như Phong hoàn toàn có thể giúp nàng giữ ấm bản thân nhưng nàng vẫn khoác một chiếc áo bông thật dày, chính là vì nàng tính toán vào mùa đông mặc quần áo dày cộm, vậy nàng có thể hoàn toàn không cần mặc áo nhỏ của sư phụ đưa, hơn nữa trái cổ cũng có thể không mang, Như Phong đã quấn một chiếc khăn đan quanh cổ.

Như Phong thoáng chốc cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, toàn thân trên dưới dễ chịu vô cùng, nếu mặc bộ áo nhỏ đó lại, bản thân cũng thật sự sợ cho bộ ngực trung bình của mình, mặc dù sư phụ nói không ảnh hưởng gì hết, nhưng ai mà biết được, có thể không mặc thì tốt hơn.

Cho nên tâm tình Như Phong có chút sung sướng, cưỡi Kinh Phong, một người một ngựa hướng về phía ngoại thành phi nhanh. Do khí trời chuyển lạnh nên trên đường ít người qua lại, Như Phong ngẫu nhiên nhìn thấy chiếc xe ngựa có chút hoa lệ đi cùng đường với mình, nàng vốn không để ‎ý lắm thì lại nghe thấy có người gọi tên nàng,

“Là Như Phong công tử sao?” Như Phong vội vàng kìm cương dừng ngựa, quay đầu nhìn lại, một người có dáng dấp thư sinh từ cửa xe ngựa thò đầu ra, chắp tay cười nói: “Như Phong công tử, ta là xã trưởng Bác Lâm thi xã Hướng Cảnh Bác, hữu lễ”

Như Phong gật đầu, mỉm cười đáp lễ: “Nguyên lai là đại danh đỉnh đỉnh Hướng xã trưởng, Như Phong hữu lễ.”

Hướng Cảnh Bác mỉm cười: “Bên ngoài trời rét lạnh, nếu Như Phong công tử không chê thì vào đây cùng ngồi. Bổn xã trưởng ngưỡng mộ đại danh Như Phong công tử từ lâu cho nên muốn cùng công tử lãnh giáo một phen.”

Nguyên lai là muốn khiêu chiến đây mà, Như Phong thầm nghĩ, trên mặt lại cười tươi: “Hướng xã trưởng, Như Phong là người thô thiển, kỵ mã là được, lãnh giáo thì không dám nhận, đợi đến biệt viện của Bạch Nhất Quân, Như Phong sẽ rất vui cùng xã trưởng lãnh giáo một phen có được hay không?”

Hướng Cảnh Bác ngẫm lại cũng đúng, nói thêm mấy câu khách sáo rồi cũng lui về.

Như Phong mỉm cười, giục ngựa lao đi, dọc đường không hề dừng lại, cho dù có người gọi cũng coi như không nghe thấy.

Trên đường Như Phong dừng lại ngắm phong cảnh, cách xa một chút con đường đến “Lạc Mai biệt viện”, mắt ngó đỉnh Thanh Sơn đã bao một tầng tuyết mỏng, thuận tay hái vài quả dại nếm thử, chờ tới lúc nàng đến Lạc Mai Biệt viện thời gian cũng suýt sao giờ hẹn, hình như Như Phong là người đến cuối cùng.

Vừa xuống ngựa, Như Phong đã nhìn thấy một đám người trước cửa biệt viện, chính giữa là người khoác áo choàng lông thú Bạch Nhất Quân, Như Phong vừa đi tới, vừa đánh giá cái áo khoác bên ngoài, một màu thuần khiết, mềm nhẵn vô cùng chính thị sắc đỏ của áo choàng Hỏa Hồ Ly, nghe nói một cái áo choàng này từ trên xuống dưới chỉ làm bằng da hồ ly, một tấm áo khoác như thế không biết đã hại chết bao nhiêu con hồ ly để tạo thành.

Như Phong thầm than, nếu đây là thời hiện đại thì cái này không phải là phạm pháp sao? Tên tiểu tử Bạch Nhất Quân này thật là dư tiền, y phục này chính là từ tiệm y phục tốt nhất cả nước bán ra, toàn quốc chỉ có năm cái, cái này Như Phong vốn không biết, là do Hàn Sơn trở về kể cho nghe, sau lại kĩ lưỡng miêu tả cái áo choàng, cuối cùng nói ở thành Càng Châu, Bạch Nhất Quân bỏ ra một ngàn hai lượng bạc mua lấy.

Nhìn lại quần áo những người khác xem, không đáng giá thì cũng sang trọng, đều là mặc áo lông cừu tốt nhất, chỉ có Như Phong mặc áo bông bình thường, do Như Phong phỏng theo quân y hiện đại mà làm nên.

Đang nghĩ ngợi lung tung thì nhìn thấy Bạch Nhất Quân cười tủm tỉm chào đón: “Như Phong, ngươi đã đến rồi, chỉ còn thiếu mình ngươi thôi”, vừa nói vừa đấm vào Như Phong một quyền.

Như Phong cười khổ nhận một đấm, vai trái truyền tới cảm giác đau đớn, xem ra trò hay đã tới, một người bình thường với ngươi “thủy hỏa bất dung” (như nước với lửa) đột nhiên tươi cười đón chào ngươi, ngươi có thể không nghi ngờ sao?

“Đáng lẽ ta không tới muộn, ha ha, trên đường đi dạo vài vòng, nên có chút trễ giờ.” Như Phong vội vàng giải thích, một bên gật đầu mỉm cười với những người khác.

“Không có việc gì, không có việc gì, dù sao cũng không đến muộn.” Bạch Nhất Quân vội nói, trên mặt đầy ‎nét tươi cười, Như Phong nhìn những người khác trong mắt đều một dạng cười không có ý tốt gì‎, thầm than một tiếng, xem ra đây là bàn tiệc Hồng Môn Yến* rồi.

Quả nhiên, sau một lượt giới thiệu, Như Phong cười khổ, nguyên lai người đến đều là người đã gửi thiếp mời ình, bản thân mình lúc đầu còn gặp qua vài người, những người đó đều là người có giao tình tốt với gia gia hoặc phụ thân, nếu không phải thì liền từ chối. Động thái này hẳn là đắc tội với bọn hắn, cho nên bây giờ liên hợp lại chuẩn bị ình xuống ngựa một lần rồi.

Một đám ba, bốn mươi người vây quanh, vô cùng náo nhiệt hướng bên trong đi tới, Như Phong vốn muốn nhìn một chút cảnh vật cùng bố trí bên cạnh, nghe nói nơi này phong cảnh đẹp phi thường, nhưng người đến bắt chuyện cùng nàng nhiều quá nên Như Phong cũng không có thời gian xem.

Mọi người trước đến đại sảnh, nơi này hồng hồng ấm ấm, hiển nhiên Bạch Nhất Quân là muốn ọi người trầm tĩnh lại, nghỉ ngơi một trận, sau đó lại đi ngắm hoa.

Như Phong nhìn quanh, đại sảnh bố trí rất đơn giản, hai bên đều có chỗ ngồi, là loại bàn lùn thấp, ngồi xếp bằng, hai người một bàn, Như Phong nhìn nhìn bên cạnh, tạm thời còn chưa có ai cùng mình ngồi chung.

Như Phong vừa mới ngồi xuống thì có người kêu lên: “Vô Ưu công tử đến.” Như Phong nhìn thấy tầm mắt mọi người đều hướng ra cửa, mặt lộ ra vẻ khẩn trương cùng chờ mong.

Như Phong lòng hiếu lỳ nổi lên, cũng đưa mắt nhìn ra ngoài.

Không lâu sau, người hầu dẫn theo một người vào, người này đầu đội mũ thư sinh, thân vận hồng y mỏng, như ngọc thụ lâm phong, hắn càng tới gần, phảng phất một trận xuân phong nhu hòa chậm rãi thổi tới theo, Như Phong lúc này mới biết thì ra trên thế giới này cũng có nam nhân như vậy, cùng người trong tranh đẹp giống nhau, hoàn toàn là đẹp tự nhiên, mặt phù dung, đôi mắt hẹp dài, mị nhãn như tơ, sóng mắt đảo đến đâu ở đó liền im phăng phắc, không một người lên tiếng.

Ngay từ đầu Như Phong còn tưởng là mỹ nữ cải nam trang, nhìn đến chân người nọ mới biết được đây là danh nam tử, chưa nói đến trái cổ của hắn, chỉ cần nhìn tư thế bước đi cùng chiều cao của hắn, Như Phong chỉ biết, đó là một nam nhân.

Như Phong ngồi thưởng thức bức họa mĩ nữ đi bộ, mà trong lúc hắn di chuyển, hồng y phiêu dật, thoáng ẩn thoáng hiện một mảnh da ngực nhỏ trắng nõn, tay như bích ngọc, càng có vẻ động lòng người, xinh đẹp không thể tả.

Như Phong nhìn hắn chậm rãi đến gần, nghĩ thầm, trên đời này hóa ra còn có nam nhân như vậy, dung mạo so với Vân Thiên Trạch chỉ hơn không kém.

Người này với Vân Thiên Trạch là cùng một loại, chính là loại vẻ đẹp âm nhu tuyệt mỹ, nhưng Vân Thiên Trạch trên người còn có khí chất cao quý‎ của thế gia công tử, điểm ấy đủ để người ta chỉ có thể đứng xa mà nhìn chứ không thể tới gần trêu ghẹo, còn nam tử trước mắt đẹp thì có đẹp, thế nhưng trên người lại tỏa ra khí vị phong trần, lại liên tưởng đến tên của hắn thì rõ là vị trước mắt chính là phong hoa tuyệt đại “Vô Ưu” công tử.

Vô Ưu công tử vài ngày gần đây tại thành Càng Châu khuấy đảo một cơn lốc mới, nghe phong phanh hắn xướng ca lợi hại, diễn kĩ xuất chúng, chủ yếu là nói hắn tài hoa hơn người, dung mạo tuyệt mỹ, nổi tiếng kinh thành, danh diễm lệ vang khắp thiên hạ.

Như Phong mặc dù vẫn ở nhà luyện tập kiếm pháp nhưng những chuyện đáng biết thì Hàn Sơn cùng quản gia đều có kể lại, mấy ngày hôm trước Như Phong đã biết chuyện của công tử Vô Ưu này, nghe nói hiện nay rất nhiều gia đình phú quý thành Càng Châu lấy việc mời gánh hát mà Vô Ưu diễn để đến diễn xướng làm vinh quang, không những thế, có người còn lấy dung mạo Vô Ưu ra so sánh với mình.

Lúc Hàn Sơn kể lại, Như Phong cũng không để ‎ý lắm, không phải chỉ là một người nam nhân thôi sao, mình là nữ nhi thì cùng hắn so đo cái gì. Bất quá Như Phong không ngờ chính tại chỗ này lại đụng mặt người ta.

Nghĩ vậy, Như Phong nhìn về phía Bạch Nhất Quân, chỉ thấy trong mắt hắn hiện lên một tia đắc ‎ý, khóe miệng cười ẩn ý.

Như Phong rùng mình, xem ra Vô Ưu này đến chính là nhằm vào mình rồi.

Quả nhiên, Bạch Nhất Quân cười nói: “Vô Ưu công tử, ngươi đã đến thì hãy cùng tài tử lừng lẫy Úy Trì Như Phong nổi tiếng tại thành Càng Châu chúng ta ngồi chung một bàn đi.”

Vô Ưu hướng về phía Như Phong tươi cười, rõ ràng là chỉ cười mà đã mang theo phong tình nữ tử vô hạn, cười xong một cái thì chuẩn bị đến cạnh Như Phong ngồi xuống.

Nghĩ một chút thì rõ, tại xã hội phong kiến, quan điểm cấp bậc rất chi là bảo thủ, mà Úy Trì gia vốn là “Tướng quân phủ” nổi danh cả nước, tổng cộng đã có sáu người tướng quân, đối với quốc gia trung thành và tận tâm, vì Tử La quốc lập bao công lao to lớn, cho nên Úy Trì phủ trong mắt trong tâm dân chúng rất có địa vị to lớn.

Như Phong vốn là hậu nhân tướng gia, mặc dù bây giờ Úy Trì phủ người không nhiều nhưng Như Phong chính thị là cháu độc tôn của Uy Vũ tướng quân, bản thân chính là hậu duệ gia tộc, còn Vô Ưu công tử cho dù tài danh vang khắp thiên hạ, suy đến cùng cũng chỉ là một tên kép hát, địa vị thấp kém, vì thế Bạch Nhất Quân để Như Phong cùng Vô Ưu ngồi cùng một bàn chính là muốn làm nhục nàng, lúc này mọi người có mặt đều trừng mắt nhìn xem Như Phong xử lý ‎thế nào, còn có người rỉ tai thì thầm, hai tròng mắt mở to ngó trò vui sắp diễn.

Như Phong lúc đầu hoàn toàn không nghĩ tới chiêu này, sau lại trông đến ánh mắt khiêu khích của Bạch Nhất Quân, đầu óc lay chuyển, lúc này đã hiểu rõ.

Nếu Bạch Nhất Quân bất quá muốn nhìn thấy cảnh mình tức giận hoặc bộ dạng không được tự nhiên, hắn đã uổng phí tâm cơ rồi, Như Phong đến từ xã hội hiện đại, đối với quy cũ cấp bậc vốn không để vào mắt, huống chi trong mắt của nàng Vô Ưu công tử tương đương với ngôi sao diễn viên nổi tiếng, cho nên nàng ngược lại rất hưng phấn.

“Đến đây, đến đây, ngồi bên này này!” Như Phong vội vàng hô, một bên dùng tay lôi kéo.

Vô Ưu có chút sửng sốt, một lúc sau mới định thần lại, mỉm cười ngồi xuống. Mới vừa ngồi xuống, Như Phong liền quay đầu sang cười nói: “Ta là Úy Trì Như Phong, ngươi gọi ta Như Phong là được rồi, ta có thể gọi ngươi là Vô Ưu không? Mấy hôm trước ta có nghe qua tên của ngươi, nghe nói ngươi diễn xướng rất lợi hại, ta bội phục nhất là những người diễn kĩ xướng ca, bởi vì ta cảm giác nghề này rất khó học, hơn nữa ngũ âm của ta không được đầy đủ, vừa rồi lại vỡ tiếng, muốn học cũng không được.”

Vô Ưu vừa nghe, phản ứng đầu tiên chính là tưởng Như Phong đang châm chọc hắn, thế nhưng lại thấy ánh mắt hưng phấn, vẻ mặt chân thành của Như Phong liền hoài nghi phán đoán của mình, hắn chưa nghĩ phải nói gì, chỉ nghe Như Phong lại bảo: Ai nha, khí trời lạnh vậy, ngươi như thế nào lại chỉ mặc một trang phục mỏng như vậy, khó trách tay ngươi lạnh như băng hết rồi a.”

Nói vừa xong, Như Phong cởi xuống áo khoác xanh lộ ra bên trong rộng thùng thình chiếc áo lông màu ngọc, tự mình động thủ đem áo khoác lên người Vô Ưu, đem Vô Ưu bọc kỹ. Sau đó rót một chén trà nóng, đặt vào tay Vô Ưu, cười tủm tỉm nói: “Uống đi, cái này có thể làm ấm thân thể.”

Mọi người đồng loạt ngây ngẩn, chuyện lúc nào lại biến thành như vậy?

Vô Ưu cũng sửng sốt, nghĩ đến hắn từ nhỏ đã theo đoàn diễn kĩ lớn lên, không ngừng học tập hết thảy những thứ cần thiết, từ lúc năm tuổi đã bắt đầu biểu lộ tài hoa, dung mạo mơ hồ cũng nhìn thấy là trang tuyệt sắc, dưới tay chủ gánh hát điều giáo, mười ba tuổi lên đài diễn xướng, bây giờ mười sáu tuổi đã danh khắp thiên hạ.

Lần này về thành Càng Châu biểu diễn, mới vừa vào thành đã đạt được thành công rất lớn, danh tiếng bản thân cũng rất nhanh phất lên, nhưng vài ngày sau, có người dám lấy dung mạo mà mình kiêu ngạo ra so sánh cùng một người tên “Úy Trì Như Phong”. Chính mình không phục, hỏi thăm kỹ mới biết sự tích của Úy Trì Như Phong, lúc ấy mình cũng tràn ngập khinh thường, nghĩ đến thân thế Úy Trì Như Phong làm sao so với mình? Nếu như mình cũng có gia thế như vậy, vậy chính mình….

Nên khi Bạch Nhất Quân tìm đến, mình cũng muốn thừa cơ hội cho hắn một lần bẽ mặt, vì thế mới cố tình mặc hồng y, trang điểm kỹ lưỡng, khiến mọi người chú ý.

Càng đến gần càng thấy rõ tướng mạo của người gọi “Úy Trì Như Phong”.

Xem ra vóc dáng trung bình, trên người mặc một trang phục khoác áo choàng màu xanh không cùng màu, nhìn lại khuôn mặt của hắn, tâm khẽ chấn động, quả nhiên là tuấn mỹ!

Khuôn mặt không đoán được là nam hay nữ, hấp dẫn người chú ý ‎chính là đôi mắt đen to linh động, trán điểm một nốt ruồi son, trên mặt lại lộ nét xuân phong tươi cười. Cả người xuất ra khí tức tinh khiết mà tràn ngập linh khí, không có tính kiêu ngạo của đại gia công tử, mặc dù có điểm ngây thơ nhưng ngược lại giống như tăng thêm vài phần mị lực.

Cho dù chính mình muốn không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể phủ nhận vị này quả nhiên là một người xuất sắc, khó trách lại trở thành nam nhân được thiếu nữ thành Càng Châu yêu thích nhất.

Nhìn hắn cởi áo choàng khoác vào mình, lại nhìn đến chén trà nóng trong tay, đáy lòng lạnh băng của mình tựa hồ cũng trở nên ấm áp hẳn lên.