Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 130: Yến hội




Edit: Nhoktho

Beta: Lan Hương

Tiếng nói quen thuộc vang lên không làm Như Phong vui sướng, ngược lại còn tức giận nói: “Hừ, chàng còn mặt mũi đi ra!” Vừa nói vừa tiến đến chỗ tối.

Một bóng dáng chợt lóe ôm chặt Như Phong vào lòng mình.

Ngửi được mùi hương quen thuộc, thân thể Như Phong mềm nhũn, nằm trên người hắn, đấm thùm thụp: “Tức chết ta rồi, nói mau, mỹ nữ vừa rồi có phải do chàng an bài không? Chàng muốn gì hả!”

Mộc Vấn Trần kéo Như Phong vào trong lòng, nghe vậy sửng sốt vội nói: “Như Phong, ta không có an bài nữ tử nào hết, ta chỉ là đợi nàng lâu quá, cho nên nhân tiện đi tới xem thôi.”

Như Phong vừa nghe, dừng lại động tác đấm đá, kéo gần khoảng cách hai người, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mặt Mộc Vấn Trần, hỏi: “Thật sự không phải chàng? Không phải chàng thử dò xét ta?”

Mộc Vấn Trần vội vàng nhỏ giọng thỏ thẻ bên tai Như Phong nói: “Như Phong, ta biết nàng là nữ mà, cho nên sao ta lại phải an bài mỹ nữ cho nàng? Muốn an bài cũng phải là an bài mỹ nam mà nàng thích chứ, nhưng nếu như vậy thì ta phải tự mình lâm trận rồi.” (ý bạn ấy là bạn ấy chính là mĩ nam tử=))))))

Như Phong bật cười, nói: “Ba hoa, thì ra chàng còn biết nói giỡn nha.” Trong lòng thở dài một hơi, ngay sau đó lại khẩn trương, nếu như không phải Mộc Vấn Trần, vậy rốt cuộc là ai? Hay là do mỹ nữ kia tự đến? Dù là thế nào cũng không hay lắm.

Mộc Vấn Trần vuốt vuốt chân mày Như Phong, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, người có thể đi lại trong hoàng cung không phải phi tử cũng là công chúa, hoặc là con gái của các đại thần, hôm nay hoàng tẩu* (chị dâu, tức hoàng hậu) đã mời nữ quyến của các quan từ tam phẩm trở lên vào cung, nghe nói là vì trao đổi cảm tình gì gì đó, cho nên mặc dù bây giờ không tra được, nhưng sớm muộn gì ta cũng điều tra được thôi. Được rồi, bộ dạng nàng ta thế nào? Mặc quần áo gì?”

Như Phong vừa nghe, vội nói: “Bởi vì ánh sáng từ đèn lồng hơi mờ nhạt, cho nên ta chỉ biết nàng là một mỹ nữ, nhưng ngũ quan thì chưa nhìn kỹ, chỉ biết nàng có gương mặt trái xoan, vận một thân váy lụa tơ tằm trang điểm rực rỡ như hoa, tuổi thì hình như cũng không lớn lắm.” Như Phong cố gắng hồi tưởng dáng vẻ nữ tử kia, lúc ấy mình rất tức giận, cũng đâu chú ý nhiều đến bộ dáng mỹ nhân trước mặt, bây giờ thật hối hận quá.

Mộc Vấn Trần gật đầu như nghĩ tới cái gì, một lát sau mới nói: “Được rồi, việc này ta sẽ đi tra, nhưng mà trước hết nên nói chuyện của chúng ta trước đã.”

Như Phong chu chu miệng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta thì có chuyện gì để nói chứ? Hừ, người ta khổ khổ nhọc nhọc ngồi xe ngựa hết mười ngày mới đến được, chưa tính tới chàng không đi đón ta, nhưng chàng lại dám để ta ở nhà chờ chàng đến mấy canh giờ, hừ!”

Mộc Vấn Trần vội vàng giải thích: “Như Phong, ta bị một chuyện quấn chân mà, được rồi, ta đã đã nói với ca ca, bảo hắn không được điều nàng đi biên cương, tạm thời giữ lại làm quan trong kinh thành trước đã.” Hắn đang nói thì dừng lại một chút: “Như Phong, ta rất nhớ nàng.”

Như Phong chưa kịp thưởng thức lời tâm tình cuối cùng kia thì đã bị Mộc Vấn Trần đè xuống tới tấp cướp lấy đôi môi. =o=

Như Phong ngẩn người, chưa kịp nói gì, đã bị hắn khẽ mở hàm răng trắng chặn tiếng ngay cổ họng =_=||||, Như Phong vừa định nói chuyện, khẽ mở môi đã bị hắn lợi dụng đưa đầu lưỡi của hắn cứ như vậy không hề báo hiệu mà tiến vào, mang theo hơi thở thơm mát triền miên làm Như Phong đắm chìm vào đó. Như Phong khép lại hai mắt, cực lực cảm nhận xúc cảm trên môi, tim đập như nước chảy (???), giống như cảm giác lén sư phụ uống rượu ngon mà ông đã cất kĩ năm 7 tuổi, mong muốn say mãi như thế.

Đến khi hai người cùng thở dốc thì nụ hôn triền miên này mới dừng lại, khóe miệng Như Phong mỉm cười, thể xác và tinh thần đã buông lỏng xuống, tựa vào lòng Mộc Vấn Trần, nghe thấy trống ngực đập liên hồi, cảm thụ được hô hấp đều đặn của hắn như lông vũ lướt qua cổ của mình.

Như Phong thở nhẹ một hơi, nhiệt độ ấm áp của hắn bao phủ mình, mang theo mùi thơm cây đàn hương, êm ái dễ chịu. Bản năng hướng gần ấm áp, Như Phong áp mặt lên ngực hắn, hưởng thụ sự lặng yên trong bóng đêm mộng ảo này. Nơi này là dưới tàng cây, cho nên Như Phong hoàn toàn không sợ hãi có người thấy, càng huống chi có một cao thủ như Mộc Vấn Trần ở đây.

Mộc Vấn Trần bên cạnh ôm trọn vòng eo của Như Phong, trong mắt đầy vẻ thỏa mãn. Như Phong, rốt cục lại gặp được nàng rồi. Chưa bao giờ lại nhớ một người như thế, cho dù là lúc đang làm việc với ca ca, ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ đến, Như Phong, bây giờ đang làm cái gì vậy? Nàng ấy không biết có nhớ mình hay không?

Như Phong mỉm cười, nói: “Ha ha, kĩ thuật hôn của chàng lại tiến bộ thêm một ít nữa rồi.”

Mộc Vấn Trần sờ soạng thắt lưng của nàng, Như Phong ngứa ngứa, nhất thời cười rộ lên, Mộc Vấn Trần vội vàng dừng động tác nói: “Cũng gần đến giờ rồi, nàng nên đi đến yến hội đi.”

Như Phong vừa nghe, thất vọng mà nói: “Vậy chàng không đi sao?”

Mộc Vấn Trần vuốt ve khuôn mặt Như Phong, cười nói: “Ta rất ít xuất hiện ở những nơi này, trong kinh thành ta quen biết cũng không nhiều, cho nên lần này cũng không đi.”

Tại sao lại như vậy? Như Phong nhớ tới tin tức mà mình và ba mẹ tìm hiểu. Nghe nói, đương kim hoàng thượng vốn có bốn người huynh đệ, nhưng bây giờ chỉ còn lại một người, hơn nữa hoàng đế đối với vị đệ đệ này thì sủng ái cực kỳ, cho nên mặc dù tiểu vương gia này không có thực quyền, nhưng rất nhiều người vẫn muốn nịnh nọt hắn. Mà không ngờ rằng là tiểu vương gia rất ít xuất hiện trước công chúng, cho nên người gặp được hắn ở kinh thành và trong cung không tính là nhiều.

Có lẽ là do có chuyện khó nói cần giấu nhỉ? Lấy tính cách của Môc Vấn Trần, có lẽ người khác không biết hắn cũng tốt, đỡ cho hắn bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực, bị liên lụy.

“Ừm, nếu như chàng không đi được thì thôi vậy, ta đi đây.” Như Phong vội vàng ôn nhu nói, hôn nhẹ lên mặt hắn.

Mộc Vấn Trần ôm chặc eo thon của Như Phong, nói: “Được, bây giờ ta sẽ dẫn nàng đi.”

Vừa nói vừa nhún người nhảy lên, mấy lần lên xuống, đã nay lên nóc nhà, Như Phong tựa vào ngực, ha ha, cảm giác không cần tự mình xuất lực mà có thể đi nhờ xe miễn phí thật sướng nhá.

Chỉ sau một hồi đã tới nơi.

Mộc Vấn Trần chỉ vào ngọn đèn sáng trước đại điện, nhẹ giọng nói: “Đến nơi rồi, Như Phong, đêm nay ta sẽ đi tìm nàng đấy, nhớ chờ ta nhé.”

Như Phong gật đầu, Mộc Vấn Trần tranh thủ thời gian, tránh được ngự lâm quân, nhanh chóng ôm Như Phong bay xuống, cố tình hạ xuống chỗ âm u, trước khi đi còn rất đứng đắn mà sờ sọang ngực của Như Phong một hồi , bởi vì thấy có cảm giác cứng cứng nên cau mày: “Như Phong, nàng lại gậy hơn rồi, phải ăn ập một chút, cho nên đêm nay ta phải phạt nàng.”

Như Phong trừng to mắt, thật không thể tin được cái vị trước mặt mình từng giống như một trích tiên bị đày xuống phàm trần, hắn có biết là bây giờ hắn giống một tên lưu manh đầu đường không vậy? Nghĩ tới đây, Như Phong liền hung hăng mà sờ soạng ngực Mộc Vấn Trần.

Mộc Vấn Trần chỉ mặc một bộ quần áo màu đen mỏng manh, cho nên khi Như Phong sờ thì cảm nhận được độ ấm của ngực hắn.

Mộc Vấn Trần nhìn chung quanh một chút, cấm lấy tay Như Phong đưa lên cắn một cái, lúc này mới nói: “Mau đi đi, nếu không ta sẽ bế nàng về tẩm cung của ta đó.”

Như Phong vừa nghe, trùng hợp thấy có người đi về bên này, cũng chỉ có thể ngậm miệng im lặng, tàn nhẫn trừng mắt liếc hắn một cái, lúc này mới ngoan ngoãn ra khỏi nơi đó.

Hoàng cung Tử La quốc phân ra thành hai cung: tiền cung và hậu cung, tiền cung là nơi Hoàng thượng xử lý triều chính. Tiền cung lại được phân ra ba phần, theo thứ tự là tiền điện – nơi thiết triều, trung điện – nơi xử lý chính vụ, hậu điện – dùng để thiết yến. Cho nên khánh công yến lần này tổ chức tại hậu điện.

Lúc Như Phong đi vào, các đại thần cũng chưa đến hết, nhưng trong nháy mắt, cả đại điện an tĩnh một hồi, tất cả mọi người đều nhìn Như Phong.

Như Phong mỉm cười, xem như chào hỏi.

Người ở chỗ này ai cũng đã quen nhìn mỹ nữ cho nên chỉ thất thần một lát, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, dù sao Như Phong cho dù đẹp tới cỡ nào cũng chỉ là một nam nhân, hơn nữa làm gì có ai không cảm nhận được ánh mắt bốc lửa của Úy Trì lão tướng quân chứ?

Bên này, tiểu thái giám vừa chuẩn bị đưa Như Phong ngồi vào vị trí thì Như Phong thấy gia gia ngoắc ngoắc mình, vì vậy vội vàng đi qua, ngoan ngoãn mà ngồi cạnh ông.

Sau khi ngồi trên nệm, Như Phong nhẹ giọng hỏi: “Gia gia, con có thể ngồi ở bên cạnh người sao?” Không phải nói yến hội hoàng cung có rất nhiều lễ nghi sao? Cấp bậc của mình có vẻ chưa cao tới như vậy đâu mà được ngồi phía trước. Như Phong phát hiện, mình đang cách hoàng đế ba cái bàn, cái bàn thứ nhất chắc là giành cho hoàng tử ngồi, thứ hai thì có vẻ là giành cho tể tướng.

“Đây là lần đầu con đến nên có thể, thánh thượng sẽ không nói gì đâu, bây giờ ai chẳng biết con là cháu của ta.” Úy Trì Hòe Dương cũng nhẹ giọng nói. Mặc dù bây giờ hoàng đế chưa đến nhưng mọi người vẩn chỉ dám nói chuyện thầm thì với nhau, không có một tiếng động lớn nào.

Như Phong gật đầu, bởi vì mình là người mới, cho nên cũng không ai tìm đến bắt chuyện, Như Phong cũng gặp được rất nhiều vị tướng quân quen thuộc, ví dụ như Lữ Mãnh …. Bọn họ đều hướng về Như Phong cúi chào, Như Phong cũng nhìn thấy Cao Càng Tề, hôm nay nhìn hắn khí khái cực kỳ, cao lớn uy mãnh, có điều là lúc thấy Như Phong thì lại có vẻ trốn tránh, làm cho Như Phong rất là buồn bực.

Thật không dễ gì kết thúc màn hàn huyên chào hỏi chán ngắt này, thời gian cũng đã đến, mọi người cùng an tĩnh xuống, im lặng chờ hoàng đế xuất hiện. Như Phong nhìn quanh quất, hai bên điện sắp xếp thức ăn cho yến tiệc, hai người một phần. Chính giữ điện, có để khoảng trống, có vẻ là để cho linh nhân* ca xướng, nhảy múa; ở hạ đường thì có dàn nhạc đệm.

* đào kép

Lúc mọi người đang dài cổ chờ đợi thì thái tử và tam hoàng tử cũng thong dong xuất hiện, rồi sau đó hoàng đế rốt cục cũng khoan thai đi đến, dưới sự o bế của thái giám cung nữ mà chậm chạp ngồi lên ghế, tiếp nhận một hồi quỳ lạy.

Hoàng đế ngồi ở phía trên, mặc hoàng bào thêu hình rồng bay, đầu đội long mão, vẻ mặt uy nghiêm, ánh mắt sắc bén, phong thái trầm ngưng, cái khí thế quân lâm thiên hạ trời sinh, uy quyền cực kỳ.

Lúc này, hoàng đế uy nghiêm phẩy tay, cất cao giọng nói: “Tướng sĩ Tử La quốc, anh dũng thiện chiến, bổng lộc gấp bội, có công trao thưởng. Từ ngày mai, chuẩn cho các tướng sĩ hồi hương thăm người thân. Người lập chiến công có quyền chọn lựa, hoặc nhận hoàng kim châu báu, hoặc ban chức quan; người qua tuổi bốn mươi, chuẩn cho về quên phụng dưỡng cha mẹ, ban thưởng tài vật; thủ tục cụ thể do Úy Trì Hòe Dương tướng quân an bài.”

Như Phong cùng chúng tướng sĩ cùng nhau tạ ơn.

“Tướng quân Lãnh Vệ Điền không nghe chỉ huy, tự mình xuất binh, không chỉ phạm vào quân quy, cũng đã sỉ nhục đến quốc pháp. Mang đến tổn thất thật lớn cho đất nước, đầu tiên giam vào đại lao, sau dựa theo quốc pháp mà phạt, răn đe cảnh cáo.”

“Ngô hoàng anh minh, vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!” Một trận hô rung trời, Như Phong đang quỳ sấp cúi đầu thầm nghĩ, xem chừng Lãnh về Điền lần này dù không không mất mạng nhưng cũng không còn có thể bước chân vào triều đình rồi.

Lúc đứng dậy, Như Phong thấy thái tử ở đối diện ình một cái lườm sắc bén, sự âm hàn của nó làm cho Như Phong kinh hãi. Trời ạ, vị thái tử này thật giống Dục Tước và Dục Tuyên quá đi, công phu lườm liếc người khác giỏi cực kỳ, thoạt nhìn cũng hiền lành, kỳ thật nội tâm lại rất âm u. Xem ra mình và hắn là không thể đội trời chung được rồi. (không hợp nhau >_ _0 ___