Lên Xe Hoa Lúc 5 Tuổi

Chương 13: Ngăn cuộc chiến




Cẩm Nhiên mở mắt, nhìn xung quanh. Một màu vàng quá mức cần thiết. Cô nhóc ngồi dậy, kiểm tra chúng. Tất cả... đều bằng vàng! Như cuộc sống của Pharaoh vậy. Cô nhóc cứ nghiên cứu các món đồ đó, khẳng định nó chắc chắn của... nhà siêu giàu. Bởi... bởi vì nhà siêu giàu mới... mua được chứ nhỉ. Bỗng cửa phòng bật mở, một đám người bước vào.

- Tiểu thư, mời người thay y phục. Sắp tới giờ rồi - một cô hầu nữ nói

- Tới giờ....? Là sao chứ - Cẩm Nhiên thắc mắc

- Là cuộc đấu của hai thiếu gia Lý - Hán... - một cô gái lỡ miệng.

- Sao chứ. Thật hết nói nổi. Bọn họ đánh nhau ở đâu? - Nỗi lo lắng và hốt hoảng cứ dâng lên trong lòng cô. Không biết bọn họ nghĩ gì mà định đánh nhau chứ. Cô phải dừng lại

- Dạ...ở... Bãi bỏ hoang sau trường học - Cô gái đó nói tiếp.

Cẩm Nhiên không chần chừ, chạy đi. Những người hầu gái cũng đuổi theo cô nhóc. Cẩm Nhiên cười khẩy, tăng tốc độ dù không biết đi đường nào

- Hừm.... Đành ăn may vậy!

Cô nhóc cứ chạy theo cảm tính, băng qua những con phố. Chạy mãi, cũng khá lâu, cô mới tới một con phố rẽ tới trường. Cẩm Nhiên thở dốc, người ướt đẫm mồ hôi, hai chân như muốn rụng rời.

- Cố... cố lên... sắp tới nơi rồi...

Cô nhóc đi cố nhanh dù rất mệt. Cuối cùng, cổng trường cũng hiện ra trước mặt cô bé. Trước cổng có một đám học sinh khối 5, 6 đang canh. Thấy Cẩm Nhiên, chúng cười khẩy, đuổi đi.

- Ê, biến đi. Ở đây không tiếp thêm người đâu. Trừ khi.... đưa 5 củ đây. Có khi bọn ta cho vào...- Một trên quần áo xộc xệch, tóc nhuộm đỏ choé nói.

- Tránh... ra... tôi đang... rất... rất vội...

- Hô hô. Mi là cái gì ta phải nghe theo chứ. Không có tiền, đi đi

- Ta.... đi... - Cẩm Nhiên buồn tiu, bỏ đi. Nhưng thực chất không phải như thế, cô chỉ là " đi cửa sau". Cô nhóc ra xa chỗ cổng trường, gần sau trường, trèo tường. Chỉ trong nháy mắt, cô bé đã vào được bên trong. Nhìn xung quanh xem có ai phát hiện không, thấy rằng đã an toàn, Nhiên

Nhiên hướng tới khu bỏ hoang. Quả thật nó rất đông, cô phải luồn mãi trong biển người. Gần tới khán đài, một giọng nói cất lên

- Đứng lại! - người bí ẩn cất tiếng. Giọng của người đó vô cùng quen. Có lẽ...

- Bảo Thái - Cẩm Nhiên quay người.

- Bingo. Cậu sao như ăn mày vậy, tớ tưởng cậu ở trên chỗ Giám khảo.

- Không thể nào, tớ vừa trốn ở một nơi siêu giàu, toàn đồ bằng vàng mà.

- Đó,... không phải là nhà Hán Đường sao. Đồ nhà cậu ấy toàn là vàng thật à. - Trọng Lương đứng cạnh thốt lên

- Không xong rồi. Có lẽ cậu ấy biết bản thân mình không thắng Lý Kim Lăng nên định tráo hòng lừa anh ta. - Bảo Thái hoảng hốt. Cùng lúc đó, Thành Minh chạy len tới, thở dốc

- Không xong rồi,.... bọn họ đánh nhau kinh lắm, cứ thế thì sẽ có chuyện đấy

Cẩm Nhiên sốc, chạy tới khán đài. Có ai biết rằng Lăng đã được huấn luyện trong quân đội đâu. Anh ta cô không lo, nhỡ Hán Đường co làm sao, cô nhóc chắc không dám nhìn mặt nữa. Cẩm Nhiên trèo lên khán đài cao 5m. Trên đó có hai người đang đánh nhau vì cô. Cô phải nhanh lên đó. Cẩm Nhiên từng bước leo trực tiếp lên. Những tiếng gào thét khiến cô lo lắng, nhanh chóng trèo lên.

Ở giữa khán đài, Lý Kim Lăng đang tấn công dữ dội về phía Hán Đường. Cơn giận đang bùng cháy trong người cậu. Nó không thể bị cậu làm chủ được. Cậu như không còn là bản thân, cứ dội những cú đấm vào đối phương. Hán Đường không phải đối thủ của Kim Lăng nên chỉ có cách chịu đòn. Lý Kim Lăng bẻ tay răng rắc, chuẩn bị cú nóc nốc ao. Đôi chân giơ lên, chuẩn bị đập tan xương cậu, bên dưới không ngừng cổ vũ, reo hò. Lý Kim Lăng cười lạnh, tung đòn. Một tiếng hét cất lên, Cẩm Nhiên lao tới, chắn cho Hán Đường, chịu đòn. Cả Kim Lăng và Hán Đường đều sốc, đặc biệt là Hán Đường. Cậu tưởng Cẩm Nhiên đang ở nhà mình, tại sao... Cẩm Nhiên hứng toàn bộ đòn bằng đầu, ngất đi. Kim Lăng sốc, nhìn về khán đài. Người ngồi ở đó sợ xanh mặt, bỏ chạy mất.

- Chẳng lẽ nào... Cẩm Nhiên thật đang.... KHÔNG!!!!!

Cậu lầm bầm rồi gào to, bế cô nhóc chạy tới bệnh viện. Mọi người thì ngỡ ngàng trước sự việc, bàn tán. Tất cả kết thúc với sự việc không lường tới.