Lên Tàu Trước, Mua Vé Sau

Chương 2: 2: Có Thể Xin Chữ Ký Của Anh Không





Tiết Chi Văn gắp miếng súp lơ xanh, vừa nhai vừa nói: "Em tính tình thất thường, sợ đối phương dính đao thương nên gác kiếm không dây dưa."
Mọi người cùng bật cười.

Xem ra cô nàng lại vừa bị đá rồi.
Kha Hằng cũng thành thật: "Em vẫn chưa có, hì hì."
Một chị đồng nghiệp vui tính tiếp lời: "Cũng đã 24, sao chưa yêu đương? Cần tụi chị giới thiệu cho vài mối không?"
Những vấn đề riêng tư như thế này trước nay luôn là nỗi sợ của Kha Hằng.

Cô trước nay không thích tiết lộ chuyện cá nhân, cũng chẳng giỏi đối đáp.

Bị hỏi, cô liền đỏ mặt sờ sờ má.

Ngược lại, Tiết Chi Văn lại rất khảng khái: "Chị, tụi em còn trẻ, có nhiều thời gian.

Hơn nữa, bọn em còn bận đu idol, phải không Trăng nhỏ?"
Nói rồi xoa đầu cô, lại gắp súp lơ xanh nhai rộp rộp.
Kha Hằng bên cạnh gật đầu phụ hoạ, đúng đúng, em mê các anh trai đua xe cool ngầu, mới không có thời gian kiếm người yêu đâu! Tuy nhiên, trong đầu lại rất không thành thật mà mơ hồ hiện lên bóng hình cao ráo mặc âu phục đen.
Vấn đề này xem như gió thoảng qua, mọi người lại bàn tán tới thời trang, ẩm thực vân vân mây mây...
—————
Cao ốc Danh Thần vừa hay lại gần chung cư của Kha Hằng hơn so với văn phòng cũ, điều này khiến cô rất hạnh phúc.

Buổi sáng có thể ngủ nướng thêm 15, đi trễ cũng không lo tắc đường như ngày trước, lại được giảm bớt thời gian chen chúc trên tàu điện.

Vì vậy mỗi ngày Trăng nhỏ đều chăm chỉ đi làm, vui vẻ tan làm, tối tối về nhà nghịch điện thoại ngắm soái ca.
Tháng 9 cứ vậy suôn sẻ trôi qua.
—————
Tối thứ 7, Kha Hằng đang nằm trên sofa phòng khách xem TV, thấy Tô Bạch Lan tăng ca trở về.

Cô nàng vừa về đến nhà, người không còn chút sức lực nào, nằm phịch ra ghế sofa trực tiếp giả chết.

Tô Bạch Lan là thư ký cấp cao của sếp tổng, thường xuyên phải tăng ca, không giống Kha Hằng là nhân viên văn phòng bình thường, luôn đúng giờ là xách túi chạy về.
Nằm được một lúc, Tô Bạch Lan ngồi dậy, dường như nhớ ra chuyện gì đó.
"Này, cuối tuần sau Doãn Tư Mộ tổ chức tiệc mừng, cậu muốn tới không?".
"Là tiệc mừng đoạt giải quán quân lần trước sao?"
"Ừ."
"Nhưng sao mình có thể đi được, cũng không tính là quen biết." Không thể mặt dày tới đó.
"Sếp mình mời."
"Ồ, chỉ là sếp thôi hả?" Kha Hằng liếc Tô Bạch Lan, nheo mắt cười hihi, trông rất giống tiểu lưu manh bắt gian.
"Chứ sao?"
"Rõ ràng 2 người là người yêu."
"Tình yêu công sở, đi làm vẫn phải gọi một tiếng "Lão bản" nhé!"
Kha Hằng ngả người dựa sát vào Tô Bạch Lan cười toe toét: "Haha, mình tưởng cậu sẽ gọi người ta là "Lão công" chứ."
"Aizzz cậu phiền thế, có muốn đi không? Trong câu lạc bộ của Doãn Tư Mộ có nhiều đồng đội tới lắm.

Anh ta cũng nói có thể đem theo bạn bè." Tô Bạch Lan vừa đẩy người cô ra vừa nói.

Nghe tới đây, Kha Hằng lại rạo rực, cô ngồi bật dậy, hào hứng hỏi: "Nhiều đồng đội của anh ấy đến lắm hả? Có thể xin chữ kí hay chụp ảnh không?"
"Muốn một anh bạn trai còn kiếm được cho cậu, chụp ảnh có là gì."
Kha Hằng ôm chầm lấy Tô Bạch Lan cười khanh khách: "Bảo bối, cậu thật tốt~"
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô hỏi Tô Bạch Lan:
"Liệu anh trai của Mộ Thần có tới không nhỉ?"
"Chắc là không.

Đối với Doãn Tư Mộ mà nói thì đây chỉ là giải nhỏ, vốn không cần tổ chức ăn mừng, nhưng đám anh em trong câu lạc bộ rất hào hứng nên chiều theo thôi.

Doãn Tư Vũ ban đầu cũng không có ý định tới." Còn vì sao bây giờ lại đi thì cô ấy không nói.
Kha Hằng thấy có lý, nhìn Doãn Tư Hàn không giống có vẻ là người sẽ ngồi chén chú chén anh với một hội thanh niên ồn ào cho lắm.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô có chút tiếc nuối.
"Sao tự nhiên quan tâm tới anh trai của Doãn Tư Mộ vậy?" Tô Bạch Lan đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Nào có, lần trước gặp ở chỗ thi đấu nên mình hỏi thăm xíu thôi mà."
"Lần trước anh ta đưa cậu không có xảy ra gì chứ?"
Kha Hằng vội xua xua tay: "Không hề, đến nói chuyện còn không nói một lời! Anh ấy im lặng cả đoạn đường, mình thậm chí còn không xin được số điện thoại."
"Ừm, thế thì tốt.

Quên đi, dù sao anh ta với chúng ta cũng không cùng một thế giới đâu."
Kha Hằng gật đầu như giã tỏi.
Cô lục đục chạy vào phòng, cất chiếc sổ hồng bé bằng bàn tay vào trong túi xách.
—————
Tiệc mừng của Doãn Tư Mộ được tổ chức vào tối thứ 6.
Từ tối hôm trước, Tô Bạch Lan đã dặn dò Kha Hằng sau khi tan làm thì ở lại công ty đợi cô ấy, vì cô ấy bận tiếp khách hàng nên có thể tới đón trễ.

Nhưng Kha Hằng từ chối, cô nói có thể tự mình trực tiếp tới quán ăn luôn.

Tô Bạch Lan nghe xong liền phát Wechat gửi cô địa chỉ tụ tập.
Chiều hôm sau.
Kha Hằng theo thói quen nhìn điện thoại, đã là 5h39.

Chốc nữa chắc chắn sẽ tắc đường, đi tàu điện sẽ không kịp.

Vì vậy cô quyết định sẽ đặt xe tới quán ăn.

Nghĩ vậy, tắt máy tính, tay nhấc túi xách đi ra khỏi văn phòng.
Giờ tan tầm người người chen chúc, đến thang máy cũng không dễ dàng còn chỗ trống.

Kha Hằng cố gắng len lỏi vào một góc trong thang máy, bị chen đến suýt ngạt thở.

Trong thang máy chật chội đa số là nhân viên nữ của các tầng trên, trực thuộc tập đoàn Trung Thần.

Bọn họ xôn xao đủ thứ chuyện.
Bỗng cô nghe mấy cô gái bên cạnh xì xào:

"Làm việc ở đây cũng hơn một tháng rồi, vậy mà tôi vẫn chưa được nhìn thấy Chủ tịch của chúng ta nữa.

Anh ấy không tới công ty ư?"
"Nhân viên mới mà suốt ngày đi làm trễ như cô, sát nút mới tới công ty, có tới cũng đâu phải là cô nhìn được."
"Phải đó haha, người ta là chủ cả một tập đoàn, lo trăm công nghìn việc, đến từ sớm tinh mơ mà bận rộn.

Đâu có như cô, mặt trời mọc quá nửa rồi mới vác xác tới."
Rồi lại là một tràng cười.
"Tôi chỉ tò mò nhan sắc của sếp chúng ta thôi mà.

Thật muốn biết người mà các cô khen hết lời rốt cuộc đẹp đến nhường nào."
...
Kha Hằng im lặng đứng một góc đợi thang máy từ từ đi xuống, ngước mắt nhìn bảng hiển thị chầm chậm nhảy số.

Cô thầm nghĩ, mình cũng thật giống cô nhân viên kia, ngủ nướng đến sát giờ làm rồi lại ba chân bốn cẳng chạy thục mạng bon chen thang máy vào sáng sớm, chỉ lo trưởng phòng túm người nộp phạt vì đi muộn, ai mà rảnh tới sớm để chiêm ngưỡng dung nhan sếp bụng bự chứ.
Ting!
Thang máy mở ra, mọi người lục đục đi ra, giải phóng không gian chật hẹp.
Kha Hằng cũng nhanh chân bước ra ngoài.

Một chút ồn ào trước đó cũng tan biến trong ký ức của cô.
Xe cô đặt đã tới, đang đỗ ở cạnh bồn hoa ngoài đại sảnh.

Rảo bước tới đó, cô nhanh chóng lên xe, một đường tới quán ăn nơi tổ chức tiệc mừng.
Nơi Doãn Tư Mộ chọn tổ chức tiệc mừng là một hội sở cách Danh Thần không xa lắm.

Nhưng thời điểm tan tầm đường phố tắc nghẽn khủng khiếp.

Lúc cô tới nơi, đồng hồ đã điểm 7h.
Bước xuống xe, Kha Hằng nhìn thấy Tô Bạch Lan đang đứng trước cửa hội sở đợi cô.

Cô nhanh chóng rảo bước tới: "Sorry bây giờ mình mới tới, đường tắc quá.

Cậu đợi lâu rồi phải không?"
Tô Bạch Lan cũng không để ý: "Không sao, mình cũng vừa mới tới thôi."
"Mọi người tới đông đủ rồi sao?"
"Ừ, đều đang ở bên trong cả rồi.

Vào thôi."
Theo chân Tô Bạch Lan vào hội sở, bọn họ đi thẳng lên phòng bao trên tầng 3.
Mở cửa phòng bao đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt của một đám đàn ông đang hào sảng nói cười chúc tụng nhau rượu trắng.
Thấy hai người bước vào, bọn họ mới quay lại nhìn.
"Chào mọi người."
Trông thấy Kha Hằng núp sau lưng Tô Bạch Lan ló chiếc đầu nhỏ ra, một đám người tươi cười chào lại.


"Chào em, chào em."
Doãn Tư Vũ bước tới phía cửa, dẫn hai người ngồi vào bàn.
Phòng bao này khá lớn, trong phòng 2 bàn tròn.

Chiếc bàn đầu tiên là một hội đông những tuyển thủ đua xe cùng câu lạc bộ của Doãn Tư Mộ.

Tất cả cao lớn, đều đang đứng, che khuất toàn bộ chiếc bàn bên trong.
Theo Doãn Tư Vũ vòng qua bàn đầu tiên đi về phía chiếc bàn thứ 2, Kha Hằng nhìn thấy Doãn Tư Mộ đang cầm ly rượu đỏ, hướng về phía đối diện.

Người đàn ông đối diện anh ta vừa khớp đang quay lưng về phía cô.

Nhưng chỉ nhìn bóng lưng rộng đó, Kha Hằng đã nhận ra người.

Lần thứ hai gặp được anh, vẫn là bộ tây trang đen lịch lãm đó.
Doãn Tư Mộ: "Tứ ca, sao anh bảo không qua được, chẳng phải là đang thảo hợp đồng với Chu thị sao?"
Doãn Tư Hàn hờ hững cầm ly rượu nâng lên: "Buổi họp kết thúc sớm, Tiểu Ngũ kéo tới cùng.

Chúc mừng cậu."
Hai người chạm ly, uống cạn.
Doãn Tư Vũ đi qua.

"Rõ ràng anh ấy nhất định muốn đi cùng."
Mọi người trong bàn ngước lên nhìn.
"Chào mọi người, em là Kha Hằng." Kha Hằng lịch sự cúi chào.
"Fan nhỏ, chào em." Doãn Tư Mộ "say hi" với cô.
Kha Hằng ngồi xuống cạnh Tô Bạch Lan, bên trái cô chính là Doãn Tư Hàn.

Thấy cô, ánh mắt anh lướt qua vài giây rồi nhanh chóng chuyển hướng, mặt không lộ rõ cảm xúc.
Ngoài ba anh em họ Doãn, trên bàn này còn có mấy vị khách khác, cũng là đồng đội của Mộ Thần.
Một anh chàng tóc nâu nhuộm light vàng vươn tay ra bắt tay cô: "Chào mỹ nữ, anh là Đông Đại Quang, em là bạn của Mộ Thần hả? Trước đây chưa từng thấy em tới câu lạc bộ."
"Dạ không, em là fan hâm mộ của anh ấy." Kha Hằng bẽn lẽn.
"Quả nhiên vẫn là Mộ Thần có bản lĩnh.

10 cô gái thì hết 9 cô là hâm mộ anh ấy."
...
"Mỹ nữ, nói vậy em là bạn của Thư ký Tô sao? Bọn anh là bạn thân trong câu lạc bộ của Doãn Tư Mộ.

Anh là Nghị Hạo." Một anh chàng bắt tay với cô.
"Chào anh.

Em có biết anh.

Video của các anh trên Douyin em có xem rồi, rất tuyệt ạ."
"Ồ, cứ tưởng em là fan của Mộ Thần thì sẽ không biết bọn anh cơ chứ."
Doãn Tư Mộ chen vào: "Biết đến các cậu, nhưng là fan nhỏ của tôi thôi!"
Mấy tên con trai cười nói rất vô tư.

"Được mỹ nữ biết đã là vinh hạnh của bọn anh rồi, em có muốn xin chữ ký không?" Nghị Hạo lém lỉnh trêu chọc.
Kha Hằng cũng ngoan ngoãn rút quyển sổ nhỏ mình mang theo ra, đưa bọn họ kí một vòng.

"Cảm ơn các anh."

5, 6 người kí tên lên đó rồi chuyền đưa trả lại cô.

Lúc Kha Hằng vươn tay lấy lại cuốn sổ, bất giác liếc mắt nhìn người bên trái, thấy anh cũng đang nhìn cô.

Cô thu cuốn số nhỏ về, vẫn chưa gấp lại.
Cô nhíu mày, trong đầu thầm nghĩ: Mọi người trên bàn đều ký, chỉ còn một mình anh ấy.

Không xin chữ ký thì có phải thất lễ không? Nhưng bọn họ là tuyển thủ đua xe nổi tiếng, vị này đây ngồi xe ô tô sang, được người ta gọi "Doãn tổng", chắc có lẽ không phải người trong câu lạc bộ đâu nhỉ?
Tuy nghĩ thế nhưng tay vẫn rụt rè vươn ra, giơ cuốn sổ nhỏ cùng bút máy về phía anh: "Doãn tiên sinh, anh có thể nào, cũng ký một chữ cho em không?"
—————
Vở kịch nhỏ:
Tối thứ 5 trước đó, Doãn Tư Hàn từ công ty trở về biệt thự, thấy phòng khách nhà mình xuất hiện hai vị khách không mời.
Doãn Tư Mộ: "Tứ ca, về rồi à? Mai em mở tiệc, anh có tới không?"
Doãn Tư Hàn: "Không tới." Anh đi thẳng một mạch lên lầu.
"Anh bận à?"
"Có cuộc họp." Lúc này, người đã lên trên lầu, không mặn không nhạt bước vào phòng ngủ chính, lấy quần áo đi tắm.
Doãn Tư Mộ quay sang Doãn Tư Vũ: "Ngũ ca, anh thì sao?"
"Mai cũng có cuộc họp trước đó, cùng anh ấy." Doãn Tư Vũ hếch cằm lên phía lầu hai.
Doãn Tư Mộ: "Vậy đều không tới à?"
"Tan họp sẽ dẫn bạn gái cùng đến, cô ấy muốn mang theo fan nhỏ của cậu đi."
"Tốt, càng đông càng vui."
—————
Chiều hôm sau.
Chu tổng bắt tay.

"Doãn tổng, hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Đoàn người Doãn Tư Hàn bước ra khỏi phòng họp.

Doãn Tư Vũ đi bên cạnh hỏi anh.

"Giờ anh về nhà luôn à?"
Doãn Tư Hàn nhàn nhạt đáp: "Ừ."
"Hay cùng tới chỗ lão Lục đi? Về nhà cũng không có việc gì làm."
"Không đi." Anh đi thẳng ra ngoài.

Doãn Tư Vũ cũng không quan tâm nữa, anh quay sang hỏi Tô Bạch Lan.

"Có cần cho người qua đón bạn của em không?"
Tô Bạch Lan lắc đầu.

"Không cần, chúng ta trực tiếp tới hội sở đi.

Cô ấy sẽ tự mình bắt xe tới đó."
Doãn Tư Vũ gật đầu, thấy Doãn Tư Hàn đang đi một mạch ra sảnh.

"Anh không đi thật à?"
Doãn Tư Hàn đang đi phía trước lúc này mới khựng chân, quay người nhìn Doãn Tư Vũ.

"Là cậu ép anh tới đó nhé."
Doãn Tư Vũ: "..." Ai ép anh, em chỉ hỏi cho có lệ thôi!.