Lên Tàu Trước, Mua Vé Sau

Chương 10: 10: Báo Tin





Cách một con phố nữa mới đến cao ốc Trung Thần, Kha Hằng đã nhắc tài xế dừng xe.

"Tôi sẽ tự đi bộ vào."
Thực ra bãi đỗ xe có thang máy riêng của Doãn Tư Hàn, mọi người sẽ không thấy bọn họ.

Nhưng Kha Hằng vẫn không muốn đi cùng anh.

Cô lo sẽ bị bắt gặp khi mọi người thấy cô bước ra từ thang máy cao cấp.
Doãn Tư Hàn hơi nhíu mày, nhưng không nói gì, gật đầu ra hiệu tài xế dừng xe bên đường.

Kha Hằng xuống xe, tự mình đi bộ hết con phố đối diện sau đó nhanh chân chạy vào toà nhà.
Kha Hằng không có thói quen ăn sáng ở nhà.

Cô thường dậy trễ sau đó chỉ kịp vệ sinh cá nhân rồi lao tới công ty.

Chuông báo thức của cô vẫn chưa đổi giờ, vì vậy hôm nay đổ chuông là lúc gần sát giờ vào làm.
Hôm nay vừa đổi chỗ ở, lại bị Doãn Tư Hàn giữ lại ép ăn sáng, rồi mất một khoảng thời gian đi bộ tới công ty, hiện tại đã quá giờ làm rất lâu rồi.

Thang máy vắng vẻ, lác đác vài người.

Kha Hằng vào văn phòng, Tiết Chi Văn đã túm lấy cô.

"Sao hôm nay cậu tới muộn vậy?"
Cô gãi má ngại ngùng: "Hôm qua chạy deadline muộn, dậy hơi trễ."
Công việc của bọn họ không yêu cầu khắt khe về mặt thời gian, chỉ cần hiệu quả và đúng tiến độ công việc, vì vậy đi làm muộn cũng không quá nghiêm trọng.

Kha Hằng trước giờ rất ít khi tới trễ, cũng luôn hoàn thành tốt công tác, mọi người không có ai phàn nàn cô.
Nghỉ trưa, Kha Hằng vốn định cùng đồng nghiệp xuống nhà ăn ở tầng 10.

Nhưng chưa kịp ra hành lang, đã thấy một người mặc quần áo nhân viên giao hàng đi tới trước cửa văn phòng cô.
"Kha tiểu thư, đồ ăn cô đặt."
Kha Hằng mịt mù, cô đâu có đặt đồ ăn?
Anh nhân viên kia lúc này mới tháo một bên khẩu trang.

Kha Hằng nhìn ra anh ta là tài xế của Doãn Tư Hàn, khoé miệng giật giật.

"Cảm ơn anh." Tay nhận lấy hộp đồ ăn.
Chị đồng nghiệp thấy cô cầm đồ ăn quay lại thì hỏi.

"Trăng nhỏ, hôm nay sao không xuống nhà ăn mà lại đặt đồ bên ngoài? Chê cơm công ty à?"
"Dạo này bụng dạ em hơi yếu nên gọi cháo bên ngoài ạ." Cô không nói thật.
Mở hộp đồ ăn Doãn Tư Hàn gửi tới, đều là các món cô khá thích.

Anh lo cô nghén nên chọn mấy món ăn thanh đạm, ít dầu mỡ.

Không món ăn nào bị bỏ thêm hành, cô không ăn được hành.

Kha Hằng cầm đũa gắp thức ăn, cô chợt nhớ ra hôm nay Doãn Tư Hàn sẽ cho người qua chung cư của cô dọn đồ, vì vậy nhắn cho Tô Bạch Lan.
Trăng sáng trên trời đêm: [Lan Lan, mình quyết định giữ lại đứa bé, và sẽ chuyển tới chung cư của Doãn Tư Hàn.

Mình không muốn làm phiền cậu, anh ấy cũng muốn chăm sóc cho đứa bé.

Hôm nay anh ấy sẽ cho người sang dọn đồ của mình.

Nếu cậu về nhà mà không thấy đồ đạc của mình thì đừng phát hoả nhé.]
Rất nhanh bên kia đã hồi âm.
Lan Lan đại nhân: [Mình rất vui vì quyết định của cậu, chúc mừng cậu đã làm mẹ.


Cố gắng giữ tinh thần thoải mái, chăm sóc con nuôi của mình thật tốt đấy nhé.

Rảnh mình sẽ dẫn cậu đi ăn ngon.

Nếu có việc thì tìm mình, hoặc về chung cư của chúng ta, mình không đổi mật khẩu đâu.

Còn nữa, cậu vĩnh viễn không phải là phiền phức của mình.

Yêu, bảo bối ♡]
Đọc được đoạn tin nhắn, tâm tình Kha Hằng tốt lên không ít.

Cô nhanh chóng giải quyết bữa trưa trước khi đồng nghiệp quay lại.
—————
Giờ tan làm, Kha Hằng ra khỏi cao ốc, thấy một chiếc Rolls Royce đỗ chếch phía trước sảnh chính 50m.

Cô bước qua đó, vệ sĩ bước tới mở cửa xe phía sau, cúi người chào.

"Kha tiểu thư."
Kha Hằng lên xe, cùng Doãn Tư Hàn về biệt thự của ba mẹ Doãn.
Nghe con trai nhắn có việc quan trọng, Doãn Đổng cùng Doãn phu nhân hôm nay ở nhà từ sớm.

Hai vợ chồng bọn họ đang thưởng trà ở hậu viện, Doãn Đổng ngồi bênh cạnh mài mực cho Doãn phu nhân luyện thư pháp.
Nghe thấy tiếng xe đi vào trong sân, bọn họ mới ngừng lại, đi vào nhà.
Doãn Tư Hàn cầm tay Kha Hằng dắt cô vào nhà.

Lòng cô khẩn trương không thôi, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.

Anh trấn an.

"Không sao."
Doãn Đổng cùng Doãn phu nhân thấy anh nắm tay một cô gái vào nhà, đã thầm đoán được việc quan trọng mà anh muốn nói.
Bọn họ trong lòng nhảy nhót, cuối cùng cây vạn tuế lâu năm họ trồng cũng đã có người nhổ đi rồi.
"Ba, mẹ."
Doãn Tư Hàn thiệu cô với ba me.

"Ba mẹ, đây là Kha Hằng."
Anh quay sang nói với cô.

"Đây là ba mẹ anh."
"Cháu chào hai bác ạ." Cô lễ phép cúi chào.
"Chào cháu, hai đứa ngồi đi."
Doãn phu nhân nhìn Kha Hằng, thầm đánh giá.

Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan cũng nhỏ, tuy không trang điểm đậm nhưng rất xinh đẹp tinh tế, nói năng lại nhỏ nhẹ, dễ nghe.

Nếu gia cảnh nhà cô ổn thoả, bà sẽ cho cô 100 điểm.
Doãn Tư Hàn cùng cô ngồi xuống ghế sofa.
Ngồi giới thiệu rồi lại nói chuyện một chút, Doãn Tư Hàn nói ra mục đích chính hôm nay tới đây.
"Ba mẹ, hôm nay dẫn cô ấy về đây là muốn thông báo với hai người, chúng con sắp kết hôn."
Ba mẹ Doãn nghe xong thì kinh ngạc.

Bọn họ cho rằng anh dẫn Kha Hằng về ra mắt là thông báo với họ anh đã có bạn gái, sau này không cần sắp xếp xem mắt nữa.

Không ngờ lần đầu anh dắt con gái nhà người ta về, đã thông báo chuẩn bị kết hôn.
"Có vội quá không?" Doãn phu nhân hỏi anh, xong lại giải thích.

"Ý mẹ là bây giờ có hơi sớm không, đợi thêm một thời gian nữa cũng được mà."

Doãn Đổng phụ hoạ.

"Hai đứa không cần gấp gáp.

Ba mẹ cũng đâu có phản đối." Ông trước nay chưa từng quản chuyện con cái kết hôn, lấy ai là việc của chúng, môn đăng hộ đối gì đó đối với Doãn gia mà nói không quá quan trọng.

Bởi thực tế nếu so tài lực, e rằng chẳng có ai xứng với bọn họ.
Doãn Tư Hàn: "Không vội đâu ạ, bọn con đang tính ngày chuẩn bị tổ chức hôn lễ."
Điều này đối với ba mẹ Doãn mà nói tuy bất ngờ nhưng cũng rất hợp lý.

Trước nay Doãn Tư Hàn làm việc luôn dứt khoát, không phải là quyết định cuối cùng thì anh sẽ không bao giờ công khai.

Hôm nay đưa Kha Hằng về đây, cũng không khác gì tuyên bố "Đây là vợ con!" cả.
"Cô ấy đang mang thai, một tháng rồi ạ."
Một lời của Doãn Tư Hàn khiến bầu không khí chết chóc trong phút chốc.

Kha Hằng đỏ mặt không dám ngẩng đầu.
"Tháng sau kết hôn đi!" Mẹ Doãn phán quyết.
"Mau liên lạc với nhà thông gia, chúng ta hẹn nhau ăn cơm một bữa!" Ba Doãn chốt kế hoạch.
Doãn Tư Hàn: "..."
Kha Hằng: "..."
"Hai đứa đã lĩnh chứng chưa?"
"Vẫn chưa ạ."
Mẹ Doãn quyết định.

"Vậy ngày mai đi luôn đi."
Doãn Tư Hàn: "..."
Kha Hằng: "..."
Doãn Đổng: "Doãn Tư Hàn, bình thường con làm việc đều xem xét trước sau.

Sao việc này lại chậm trễ vậy?"
Doãn Tư Hàn: "..."
Kha Hằng: "..."
Cô khóc không ra nước mắt mà.

Cô không nghĩ ba mẹ Doãn đồng ý nhanh như vậy, gia đình hào môn trong truyền thuyết đâu?
Bây giờ đến lượt bọn họ quyết định hết kế hoạch, xoay cô như chong chóng.
Doãn phu nhân nắm tay Kha Hằng.

"Tổ chức đám cưới sớm một chút, nếu không bụng to sẽ rất mệt, mặc váy cưới không đẹp đâu."
"Có hơi vội nhưng để mẹ các con lo thì sẽ ổn thoả hết thôi." Doãn Đổng cũng gật gù.
"Con dâu, con ăn cơm chưa? Có đói không?" Doãn phu nhân thay đổi xưng hô nhanh chóng mặt.

Kha Hằng ngại ngùng lắc đầu: "Dạ chưa ạ."
Doãn Tư Hàn: "Bọn con vừa tan làm liền tới đây luôn."
"Sao con dám để con dâu mẹ nhịn đói lâu như vậy?" Doãn phu nhân lườm con trai, rồi kéo tay Kha Hằng đi vào phòng bếp.

"Mẹ có dặn người giúp việc làm cơm rồi, hai đứa ăn xong rồi về."
Doãn Đổng không nhanh không chậm theo sau.

"Con thế là không được đâu.

Có bận thì vợ cũng phải ưu tiên hàng đầu.


Con học hỏi ba đây này."
Doãn Tư Hàn: "..."
Bọn họ vào phòng bếp dùng bữa, Doãn Tư Hàn để Kha Hằng ngồi bên trái anh, đưa đũa đặt lên tay trái cô.

"Muốn ăn gì nói anh gắp cho em."
Mẹ Doãn nhiệt tình gắp thức ăn cho cô.

"Con đã bị nghén chưa? Có kiêng gì không?"
Kha Hằng: "Dạ vẫn tốt ạ."
"Ăn được là tốt.

Lúc mẹ mang thai Tư Hàn và Tư Vũ khổ sở lắm.

Không có gì khổ hơn phụ nữ thai nghén." Lại gắp cho cô một miếng thịt hầm.

"Món này rất tốt cho phụ nữ có thai."
Kha Hằng vâng dạ cảm ơn, tay cầm đũa gắp miếng thịt.

Đột nhiên cô buông đũa, bụm miệng, buồn nôn.

Doãn Tư Hàn thấy vậy liền bật dậy, túm cô kéo vào nhà vệ sinh.
Doãn phu nhân tay đang gắp thêm miếng thịt hầm nữa: "..."
Doãn Đổng: "..." Đưa bát hứng miếng thịt.
Trong nhà vệ sinh, Kha Hằng nôn xong mới thấy thoải mái.

Doãn Tư Hàn đưa cho cô cốc nước xúc miệng.
Khéo mắt cô phiếm hồng.

"Ba mẹ anh sẽ không chê chứ?" Lần đầu gặp mặt đã thất thố, bây giờ cô không còn mặt mũi nào ra ngoài.
Anh đỡ cô đứng dậy, xoa nhẹ lưng cô.

"Không đâu."
Hai người trở lại bàn ăn, mẹ Doãn múc cho cô một bát canh hầm củ quả.

"Con uống canh đi.

Thời gian đầu nghén sẽ kén ăn.

Từ ngày mai mẹ sẽ dặn người làm nấu canh bồi bổ cho con."
"Dạ, con cảm ơn bác."
"Còn bác gì nữa, gọi mẹ."
"...Mẹ."
Sau bữa tối, bốn người lại ra phòng khách ngồi uống trà.
Được một lúc, Doãn Tư Hàn và Kha Hằng đứng dậy xin phép.

"Ba mẹ, bọn con về trước.

Hôm nay Kha Hằng đi làm mệt, con đưa cô ấy về nghỉ ngơi."
"Ừ, hai đứa mau về nghỉ đi.

Không có việc gì thì không cần chạy đi chạy lại, ba mẹ sẽ sang thăm."
"Vâng."
"Bọn con đang ở biệt thự chứ? Mai mẹ sẽ bảo người mang canh hầm sang đó?"
Doãn Tư Hàn lắc đầu.

"Bọn con ở chung cư, tiện đi làm hơn.

Sau này kết hôn mới dọn về biệt thự."
"Được, vậy mai mẹ cho người qua đó."
Ba mẹ Doãn tiễn bọn họ ra tới tận xe.

Kha Hằng cúi chào rồi ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Hai người bọn họ lên xe rời khỏi biệt thự của ba mẹ Doãn, về chung cư XO.
—————
Đồ đạc của Kha Hằng đã được chuyển tới đây, xếp thành mấy thùng lớn nhỏ chất trong phòng khách.
"Em để đồ ở đó, mai anh sẽ bảo người làm dọn vào phòng cho em." Doãn Tư Hàn đưa cô về phòng ngủ.
Kha Hằng cũng không phản đối.


Trưa nay cô không ngủ, hiện tại hơi mệt.
Cô lấy một bộ đồ ngủ rộng rãi rồi vào phòng tắm ngâm bồn.
Nằm trên giường lớn, Kha Hằng chưa ngủ vội.

Cô cầm điện thoại xem giờ.

Hiện tại bên Anh quốc đang là 4 giờ sáng.
Cô phân vân, cuối cùng vẫn nhắn tin cho Kha Hoành Dật:
[Anh, em có thai rồi, còn chuẩn bị kết hôn.]
Vốn định nhắn xong sẽ đi ngủ, nhưng điện thoại lại đổ chuông.
"Muộn rồi còn không đi ngủ, em nhắn linh tinh gì cho anh vậy?" Kha Hoành Dật chất vấn cô, giọng hãy còn ngái ngủ.
"Em không nhắn linh tinh.

Anh, anh đọc tin nhắn chưa?"
Anh mở lại tin nhắn của cô.

"Đọc rồi, ý em là gì?"
"Nghĩa trên mặt chữ."
"Hôm nay còn chưa đến Cá tháng tư đâu."
"Anh, em không đùa, là thật đó."
"Em có bạn trai hồi nào anh không biết, sao bây giờ lại đòi kết hôn.

Còn nữa, lại còn mang thai?" Kha Hoành Dật rõ ràng không tin.
Cô trực tiếp hỏi anh.

"Bao giờ anh về?"
"Thật?" Anh vẫn không tin.
"...Vâng."
Kha Hoành Dật phát hoả trong điện thoại.

"Kha Hằng, em giỏi lắm.

Sao em dám làm bậy làm bạ hả? Có biết việc này nghiêm trọng đến mức nào không?"
"Anh mau về cứu vớt em đi.

Em sợ ba sẽ đánh gãy chân em mất." Cô cũng phải sớm báo cho ba.
"Em không sợ anh về thì anh sẽ đánh gãy chân em trước à?"
Cô nỉ non.

"Em biết anh thương em nhất mà."
"Em quyết định giữ lại đứa bé rồi?" Chuyện này không đơn giản.

Đối với anh, Kha Hằng vẫn còn nhỏ, cô chăm sóc bản thân còn không ra hồn, căn bản chưa đủ năng lực để chăm sóc thêm một đứa trẻ.
"Vâng, em sẽ kết hôn với anh ấy, cùng nhau nuôi đứa bé."
"Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn chăm sóc tốt cho bản thân mình đi.

Chờ anh về sẽ xử lý em."
"..."
"Này, đừng kén ăn nữa.

Anh không muốn cháu anh sau này cái này không ăn cái kia cũng không ăn đâu." Sau đó anh cúp máy.
"..."
Cô chưa kịp phản ứng lại, liền nhận được tin nhắn: [Bố đứa bé là ai?]
Kha Hằng nhìn điện thoại, cô thở dài.

Đợi anh về thì giải thích rõ vậy.
Cô gửi tin nhắn cho ba Kha:
[Ba, cuối tuần tiểu tình nhân của ba sẽ về thăm ba.

Ba nhớ đừng đi xã giao nhé~]
Lúc này mới tắt máy, chùm chăn đi ngủ.
—————
Sáng hôm sau, cô mở điện thoại, xem tin nhắn của ba Kha trả lời:
[Được, ba chờ tiểu tình nhân của ba về, sẽ mua thật nhiều bánh su kem cho con.].