Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 179: 179: Lục Cận Phong Suốt Đêm Tới Thiên Lang Dỗ Vợ






Mặt sông quá mức yên ả, đáp lại Tô Yên chỉ có từng đợt gió lạnh lùng thổi qua.

Cả người cô thấy lạnh, không ngừng run rẩy.

Cô thậm chí không dám nhìn tới vết máu ở trên đất.

"Có tìm được không?" Hoàng Nam đang hỏi.

Mấy người xuống sống không có ai tìm được.

Có người nói: "Chú Nam Miêu, kỹ thuật bắn của Uông Phi không thể nói là bách phát bách trúng, nhưng mà vẫn dư sức để đối phó với một đứa bé chứ đừng nói là rơi xuống sông, nhất định là không qua nổi đâu."
"Nói bậy." Tô Yên nghe thế lại lớn tiếng gào lên: "Con trai của tôi sẽ không sao cả, tất cả mọi người đều tiếp tục tìm cho tôi."
Trong tay Tô Yên có tín vật, như vậy chính là lãnh đạo của bọn họ, có ai dám cãi lời chứ.

Mấy chục người lặn xuống sông tìm, thời gian dần trôi, Uông Phi cũng hoảng loạn rồi.

Nếu người đã chết, vậy ông ta nhất định cũng phải chết theo.

Uông Phi liếc mắt nhìn Tô Yên, tất cả mọi người hầu như đều dồn sự chú ý vào mặt sông.

Ông ta bên đây dấy lên ý đồ xấu, lặng lẽ di chuyển người ra phía sau, có ý định đào tẩu.

Uông Phi đã di chuyển ra sau khỏi đám người ở đây, thím Thúy Linh phát hiện bèn hô một tiếng: "Uông Phi muốn bỏ chạy!"
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên, Uông Phi hoảng hốt lên giương súng bắn chết thím Thùy Linh.

Tất cả mọi người đều kịp thời phản ứng lại, Lâu Doanh đứng bên dưới lòng sông thoáng nhìn thấy Uông Phi muốn chạy trốn bèn nhanh chóng lên đại, nhắm súng vào ngay chân của Uông Phi mà bắn một phát, viên đạn trúng ngay vào chân của Uông Phi.

Kỹ thuật tuyệt đỉnh.

Nhân lúc Uông Phi bị thương, những người khác nhanh chóng tóm người kia lại.


Mà lúc này, trên mặt sông cũng bỗng có một đợt động tĩnh, giống như có một thứ gì đó to xác đang từ trong nước trồi lên.

Mọi người sợ hãi vội vàng bơi lên bờ, có người muốn nổ súng nhưng lập tức bị Tô Yên hô lên một tiếng cản lại: "Không được phép nổ súng."
Tô Yên nhìn chằm chằm vào mặt nước, những người khác cũng nín thở quan sát theo.

Trên mặt sông trồi lên một cơn sóng nước vỗ thẳng về phía của Tô Yên, bỗng nhiên một cái đầu đầy xông nhô ra, một con chồn nâu từ trong nước nhô đầu lên, rung đùi đắc ý chi chít gọi về phía Tô Yên, dường như là đang nói chuyện.

Vô cùng có linh tính.

có người nói: "Không ngờ trong sông này lại có chồn nâu."
Tô Yên hơi sửng sốt nhìn chằm chằm vào con chồn nâu, chồn nâu gật đầu với Tô Yên giống như đang ám chỉ gì đó, sau đó quay lại nhảy vào trong nước, bơi ra ngoài.

"Lâu Doanh, nhanh lên, đuổi theo nó."
Tô Yên bơi rất cừ, nhưng mà bây giờ cô đang có thai, cộng thêm không có quen thuộc vùng nước này nên chỉ có thể bảo Lâu Doanh bơi theo sau con chồn đó.

"Dạ." Lâu Doanh bơi theo sau con chồn nâu về phía thật sâu ở bụi cỏ lau.

Tất cả mọi người đi lên bờ chờ đợi, nhìn chăm chú về hướng của Lâu Doanh và con chồn nâu.

Qua tầm nửa tiếng sau, Lâu Doanh quay trở lại, cõng trên lưng là Hạ Vũ Mặc.

"Tiểu Vũ." Tô Yên gần như là mừng đến phát khóc.

"Mẹ." Hạ Vũ Mặc yếu ớt nằm nhoài ở trên lưng của Lâu Doanh mà gọi Tô Yên.

Lâu Doanh vừa lên tới bờ, Tô Yên đã vội vàng cởi áo của mình khoác cho Hạ Vũ Mặc, lo lắng hỏi: "Có bị thương ở đâu không?"
Tô Yên kiểm tra một chút, phát hiện trên người Hạ Vũ Mặc có vết máu, nhưng mà cậu lại không có bị thương.

"Mẹ, đừng lo lắng, con không sao cả, máu này là của người khác." Hạ Vũ Mặc vì trốn khỏi sự truy kích của Uông Phi nên mới nhảy xuống sông, vì bơi rất lâu nên cả người đều không còn chút sức lực nào, nhưng dù là thế vẫn rất hiểu chuyện mà mỉm cười an ủi Tô Yên.

Hoàng Nam luồn lách qua đám người tới nói: "Tiểu Vũ, nói cho ông nội Nam Miêu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Băng Băng là do ai giết?"
Hạ Vũ Mặc nhìn thấy Uông Phi bị bắt ở đó bèn chỉ tay về phía người kia: "Là ông ta.


Ông nội Nam Miêu, là con tận mắt nhìn thấy ông ta từ trong phòng đó đi ra ngoài.

Đúng rồi, chú ở bên trong cũng bị giết."
Nghe thế, Hoàng Nam nghiêm mặt lại nói: "Lập tức đi tới phòng tài liệu xem thử."
"Tôi mang Tiểu Vũ về trước." Tô Yên lại nhìn qua Uông Phi, nói: "Muốn giết con trai của tôi, chết."
Đây chính là thái độ của Tô Yên, cũng là mệnh lệnh.

Sắc mặt của Uông Phi trắng bệnh, vội vàng cầu xin: "Cô Tô, tôi sai rồi, tôi cho rằng đứa bé đó là gian tế, tôi không có giết người, tôi không phải cố ý."
Uông Phi nói đến lắp bắp không rõ ràng.

Hoàng Nam dặn dò: "Đưa về, tôi sẽ lập tức tới thẩm vấn."
Uông Phi xác định là không sống nổi rồi, thím Thúy Linh lại chính bị Uông Phi giết chết ở trước mặt tất cả mọi người.

Trước khi mang người này xử tội, còn phải thẩm vấn một vài thứ.

Tô Yên giao quyền xử lý Uông Phi lại cho Hoàng Nam.

Những cái khác không còn quan trọng nữa.

Hạ Vũ mệt bở hơi tai, cả người không có chút sức lực, cô nhất định phải bảo vệ an toàn cho cậu nhóc.

Tô Yên và đám người Lâu Doanh đưa Hạ Vũ Mặc về trước, tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, đút cho cậu một chén trà gừng giữ ấm.

Hạ Vũ Mặc nghỉ ngơi một lúc đã khôi phục được sức lực, Tô Yên mới biết được đầu đuôi mọi chuyện đêm nay.

Hạ Vũ Mặc từ chỗ Hoàng Nam trở về, nhìn thấy dáng vẻ lấm la lấm lét của Uông Phi vào trong phòng hồ sơ.

Cũng vì nhớ lời Tô Yên nói lúc sáng là bắt trộm thì phải có chứng cứ, Hạ Vũ Mặc mới chạy theo, cố gắng xem có phát hiện được gì không.


Đứa trẻ tên là Băng Băng kia nửa đêm chạy ra ngoài đi tiểu, cũng nhìn thấy Uông Phi nên cũng tò mò đi theo.

Hạ Vũ Mặc theo sau Uông Phi vào trong phòng hồ sơ, nhìn thấy Uông Phi giết người phụ trách trông coi hồ sơ, trong cơn kinh hãi nên cậu đã chạy ra ngoài.

Uông Phi đuổi theo ra ngoài gặp phải Băng Băng, sau đó là giết đứa nhỏ rồi lại đuổi theo Hạ Vũ Mặc.

Hạ Vũ Mặc lanh trí nhảy xuống sông, nương theo bụi cỏ lau yểm hộ mà thoát được một kiếp.

Hạ Vũ Mặc bơi đến khi không còn sức nữa mới dừng ở một chỗ đầm lầy nghỉ ngơi, chờ người tới cứu.

Chồn nâu là động vật có linh tính vẫn luôn ở bên cạnh Hạ Vũ Mặc, dắt người tới cứu viện.

Hạ Vũ Mặc từ xa nhìn thấy ánh đèn, nhưng vì không còn sức bơi về nữa, chồn nâu khi đó lao vào trong nước, dắt Lâu Doanh tới tìm gặp Hạ Vũ Mặc.

Tô Yên nghe mà kinh hồn bạt vía, trong lòng vẫn đang sợ hãi không thôi.

Sau đó, trải qua thẩm vấn, Hoàng Nam xác nhận Uông Phi chính là gian tế, phản bội Thiên Lang, quy hàng Địa Sát.

Những ân oán đó Tô Yên đều mặc kệ, nhưng mạng của Uông Phi, cô nhất định phải có được.

Uông Phi cũng không có sống quá đêm đó, không sống qua được màn thẩm vấn của Hoàng Nam.

Tô Yên từ chỗ của Lâu Doanh biết được tổ chức Thiên Lang hiện tại đang nội bộ lục đục, bây giờ ở phân bộ xuất hiện gian tế, vậy ở tổng bộ nhất định cũng sẽ có.

Qua nửa đêm, Tô Yên nhìn dáng vẻ say ngủ của Hạ Vũ Mặc, trong lòng lúc này mới cảm thấy an tâm hoàn toàn.

Điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của Lục Cận Phong gửi tới.

"Yên Yên, đã ngủ chưa?"
Chỉ mấy chữ đơn giản mà ấm áp, chợt làm Tô Yên cảm thấy rất chân thực.

Cô trực tiếp gọi điện cho anh, Lục Cận Phong đã nhanh chóng nghe máy: "Yên Yên, trời lạnh, nhớ mặc thêm quần áo kẻo bị cảm."
Tô Yên ngẩn ra: "Lục Cận Phong, mấy lời này hình như không giống điệu bộ mà anh hay nói, là ai dạy anh?"
Quen biết Lục Cận Phong lâu như vậy, Tô Yên biết rõ anh là một người kỹ tính, sát phạt rõ ràng.

Nhưng mà kiểu dịu dàng mềm mỏng như này thì từ trước giờ chưa từng nói.


"Yên Yên nhà anh thật thông minh." Lục Cận Phong nghe thấy giọng của Tô Yên lại cảm thấy nhớ người kia vô cùng: "Nhã Đan nói con người của anh vô tâm, phải quan tâm em nhiều hơn một chút.

Em định khi nào thì về?"
"Cô Tần thật sự rất chu đáo." Tô Yên quái gở nói: "Lục Cận Phong, không có em ở đó, anh có cảm thấy vô cùng trống vắng hay không?"
Lục Cận Phong mỉm cười: "Rất trống vắng, vô cùng tẻ nhạt.

Nếu có người giúp anh làm ấm chăn thì tốt quá rồi."
"Lục Cận Phong." Tô Yên chậm rãi nói rõ từng chữ: "Vậy anh đi tìm người phụ nữ khác làm ấm chăn đi."
Không hiểu sao lại bỗng dưng tức giận, Lục Cận Phong có chút mơ hồ, anh còn chưa kịp nói gì thì người kia cũng đã cúp máy.

Anh lập tức gọi lại, nhưng bị ngắt máy ngang.

Từ trước đến nay, Tô Yên chưa từng cố tình gây sự như vậy.

Lục Cận Phong cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại còn cong môi nở nụ cười.

Bà xã nhà anh cuối cùng cũng ghen rồi.

"Hạ Vũ, chuẩn bị máy bay trực thăng."
Lục Cận Phong cúp máy xong, lập tức dặn dò.

"Đại ca, có phải là có nhiệm vụ cấp bách gì không?"
Giờ này đã là rạng sáng rồi, nếu như không phải nhiệm vụ khẩn cấp thì Lục Cận Phong trước giờ sẽ không điều động đến máy bay trực thăng.

Lục Cận Phong nhớ tới câu nói "Vô cùng trống vắng" đó của Tô Yên, khóe miệng lại mỉm cười nói: "Đêm nay hơi lạnh, tới phân bộ Thiên Lang sưởi ấm đi."
Bà xã của anh ghen rồi, anh làm sao có thể thờ ơ không có hành động gì chứ.

Để người phụ nữ của mình phải ôm cục tức mà trải qua một đêm, tuyệt đối không phải việc mà đàn ông nên làm.

Hạ Vũ mờ mịt: "Đại ca, Ám Dạ của chúng ta có lò sưởi mà."
Hạ Huy đứng một bên lườm người kia: "Đúng là ngu ngốc, ý của đại ca là muốn tìm cô Tô.

Có điểm này thôi cũng không hiểu, đúng thật là cẩu độc thân."
Hạ Vũ oán hận: "Chắc cậu không phải là cẩu độc thân nhỉ."
"Cậu mới là cẩu."
"Cậu mới là cẩu đó.".