Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 130: Đại kết cục (hạ)




“Ngân Nghi ở đâu? Đương nhiên là trong đại lao tối tăm mù mịt rồi!” Ô Khởi cười lạnh tới gần: “Nếu như ngươi muốn Ngân Nghi sống sót ra khỏi đó, vậy mặc chiến bào của ngươi vào, đối chiến với nhi tử của ngươi đi.”

“Ngươi đang dùng quốc gia của ngươi để trả thù ta sao?” Tiêu Tiêu ngồi trên ghế thái sư trào phúng nhìn Ô Khởi, “Chẳng lẽ ngươi không hiểu binh sĩ mệt mỏi, lương thảo thiếu thốn, cứ kéo dài như vậy Ô Hòa sớm muộn gì cũng sẽ bại sao! Ngươi nhẫn tâm để tướng sĩ của ngươi vì ngươi bỏ mạng, bá tánh của ngươi vì ngươi mà chịu khổ sao?”

“Ngươi còn quan tâm đến Ô Hòa? Trong lòng ngươi chẳng lẽ không phải đều là Đại Thích sao?” Ô Khởi nhéo cằm Tiêu Tiêu, nộ khí trong mắt đã sớm bao phủ lý trí của ông.

Tiêu Tiêu đột nhiên quay đầu né tránh kiềm chế của Ô Khởi, bà khẽ thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: “Ô Khởi, không phải ngươi rất muốn có một hoàng nhi sao? Thu binh, chúng ta trở về Ô Hòa. Coi như ta không có nhi tử khác, chỉ có một Ngân Nghi, sau này chúng ta sẽ có hài tử khác. Ngươi còn nhớ không, khi nhỏ Ngân Nghi luôn ồn ào muốn có đệ đệ.”

Trong thanh âm của Tiêu Tiêu mang theo khẩn cầu, cũng mang theo chút ước vọng mệt mỏi.

Ô Khởi nhắm mắt, khó nhịn chua xót trong lòng. Lời này ông đợi đã rất lâu rất lâu, mà hiện giờ từ trong miệng Tiêu Tiêu nói ra, ông không cảm thấy khổ tận cam lai, chỉ có trào phúng.

Ông cười: “Lo lắng bá tánh Ô Hòa? Là lo lắng Đại Thích trăm họ lầm than đi. Còn lo lắng tướng sĩ bỏ mạng, ngươi là lo lắng gian phu Cố Tư Hàn của ngươi đi!”

Tiêu Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Ô Khởi. Giống như nhảy từng chữ một ra ngoài: “Ngươi nói lại lần nữa!”

“Ta nói sai sao?” Ô Khởi cười to, “Hai nam nhân kia rốt cuộc có gì tốt? Một tên đùa bỡn ngươi lừa gạt ngươi, vì hắn sinh nhi tử hắn lại vứt bỏ ngươi, một tên vì vị trí dưới một người trên vạn người đưa ngươi đến trên giường của ta. Nực cười chỉ có ta như một tên ngốc nhặt thứ bọn họ không cần, còn phủng ngươi ở trong lòng bàn tay hai mươi năm!”

“Chát!”

Một cái tát vang dội dừng trên mặt Ô Khởi, khiến trên mặt ông lập tức hiện lên một dấu vết màu đỏ.

Cả người Tiêu Tiêu đều bắt đầu run rẩy, “Ngươi đừng nói bừa!”

“Nói bừa?” Ô Khởi cười lạnh, “Ngươi còn nhớ khi Ngân Nghi còn nhỏ có bao nhiêu ngoan ngoãn không? Nếu không phải nó tình cờ gặp ngươi cùng cái gọi là “cữu cữu” yêu đương vụng trộm, nó cũng sẽ không trở nên càng ngày càng tùy hứng, càng sẽ không ngay cả Cố Tiễn cũng căm thù!”

“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Tiêu không thể tưởng tượng được nhìn Ô Khởi.

“Không biết sao? Khi đó nó mới chín tuổi. Sau đó phát sốt suốt một đêm. Nếu không phải trông coi nó một đêm, nghe nó nói mớ, ta cũng sẽ không biết! Ngươi không ngờ được đi? Chuyện của ngươi và Cố Tư Hàn ta đã sớm biết!” Mỗi một câu nói ra, Ô Khởi tựa như dùng dao khắc vào tâm mình, “Từ khi quen biết, Ô Khởi ta không màng tất cả lập ngươi làm hậu, hậu cung chỉ có một mình ngươi, trừ bỏ mấy hoàng nhi từ hoàng huynh để lại, nhiều năm như vậy chỉ có một mình nữ nhi là Ngân Nghi.…”

“Không có! Ta không có! Ô Khởi! Ngươi tình nguyện tin lời nói mớ của một nữ hài chín tuổi cũng không chịu tin ta?” Tiêu Tiêu lớn tiếng chất vấn.

Ô Khởi trầm mặc, nhưng ánh mắt của ông Tiêu Tiêu đã nhìn hiểu.

Tiêu Tiêu bỗng nhiên bình tĩnh lại, bà cười khẽ: “Đúng vậy, Ô Khởi, ta là nữ nhân như thế nào không phải ngươi rất rõ ràng sao? Ta không chỉ từng sinh hài tử cho nam nhân khác, nam nhân yêu đương vụng trộm với ta không chỉ có một người hai người. Là ngươi hao hết tâm tư tự nguyện hạ thấp thân phận một hai phải lập ta làm hậu!”

Nhìn bộ dáng cười khẽ của Tiêu Tiêu, trong nháy mắt Ô Khởi có chút hoảng hốt.

Giống như lại trở về thời điểm lần đầu tiên gặp nhau, lúc ấy Ô Khởi chỉ là hoàng tử trầm mặc ít lời không được coi trọng, chưa bước lên đế vị. Trong một dịp tình cờ, ông nhìn thấy bà đang chống cằm ngưng thần trong lương đình, cũng không biết khi đó Tiêu Tiêu nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên mím môi cười khẽ.

Tiêu Tiêu không thích cười, nhưng bộ dáng nàng cười khẽ thật sự khuynh thành vô song.

Nhất tiếu lưu tâm, chấp niệm một đời.

Ô Khởi không tự giác bóp chặt cổ Tiêu Tiêu, nhìn gương mặt dần dần đỏ lên của Tiêu Tiêu, lạnh lùng nói: “Ta thật muốn bóp chết ngươi.”

Nhưng hắn lại không nỡ.

Không có thời gian vui vẻ sao?

Cũng là có đi.

Ô Khởi nhìn Tiêu Tiêu trước mắt, nhớ lại tốt đẹp ít ỏi trong hai mươi năm này.

Trước ngực một trận đau đớn xuyên tim. Ô Khởi cúi đầu, nhìn thấy đôi tay ông yêu nhất kia gắt gao nắm chặt chủy thủ, mà cả chủy thủ kia đã đâm vào ngực ông. Máu đỏ tươi phun ra, bắn tung tóe lên bàn tay trắng nõn của Tiêu Tiêu.

Ô Khởi một trận hoảng hốt, ý niệm đầu tiên trong lòng lại là muốn lau đi vết máu trên hai tay nàng.

“Mẫu hậu, phụ hoàng nói người không có khẩu vị, bảo con đích thân hầm cho người.…” Ngân Nghi bưng một nồi canh thơm phức, nàng đứng ở cửa, tươi cười trên mặt cứng đờ ở đó.

“Ầm” một tiếng, nồi canh trong tay rơi xuống đất, canh bồ câu nóng hổi bắn tung tóe lên mu bàn tay, lên mặt giày thêu hình thanh mai, nhiễm lên làn váy màu hồng cánh sen của Ngân Nghi.

“Ngân Nghi sao con lại.…” Tiêu Tiêu chậm rãi quay đầu, đem tầm mắt từ trên người Ngân Nghi dời đến khuôn mặt gần trong gang tấc của Ô Khởi.

Máu tươi từ khoé miệng Ô Khởi chảy xuống, nhưng ông lại đang cười.

“Ô Khởi ta bình sinh chỉ yêu hai nữ nhân, sao có thể nỡ nhốt nàng vào đại lao.…” Ông còn chưa nói xong, lại dường như cái gì cũng không cần nói nữa. Ô Khởi bỗng nhiên cầm cổ tay của Tiêu Tiêu, dùng sức rút ra chuỷ thủ đã đâm vào trong thân thể mình.

Máu tươi đặc sệt mà nóng hổi lập tức phun ra, phun lên phượng bào hoa lệ của Tiêu Tiêu.

Cả người Ô Khởi ngã về phía sau.

“Phụ hoàng!” Ngân Nghi chạy tới, ôm lấy Ô Khởi.

Nàng cuống quít đè vào vết thương trên ngực Ô Khởi, máu tươi nhiễm đỏ tay nàng. Nàng vừa khóc, vừa nói liên miên: “Phụ hoàng, đừng bỏ Ngân Nghi lại một mình! Đừng bỏ con lại a!”

Cố Tư Hàn và Cố Tiễn đi vào, đều bị một màn trước mắt này làm kinh ngạc.

“Đừng khóc.…” Cố Tiễn vội vàng đi đến bên người Ngân Nghi.

“Cố Tiễn! Cứu phụ hoàng, mau đi gọi thái y!” Ngân Nghi khóc nói.

“Được.” Cố Tiễn không nhìn sắc mặt của Cố Tư Hàn, trực tiếp chạy ra ngoài gọi thái y.

Trước khi các thái y xông vào Cố Tư Hàn đi đến trước người Tiêu Tiêu, đoạt đi chuỷ thủ bà gắt gao nắm chặt trong tay, trực tiếp đá tới phía dưới chiếc bàn ở bên cạnh. Mà trong chớp mắt thái y và thị vệ vọt vào, ông hô to: “Có thích khách! Mau bắt thích khách!”

Thái y vội vàng đi nhìn tình huống của Ô Khởi, hợp lực nhấc Ô Khởi lên, đưa đến giường gỗ ở bên trong. Ngân Nghi khóc không thành tiếng, nhờ có Cố Tiễn đỡ nàng, mới có sức lực đi đến bên trong trông coi Ô Khởi.

Mà những thị vệ kia vừa nghe có thích khách, một bộ phận người vội vàng bao vây quanh lều lớn, một bộ phận đuổi theo thích khách.

Bên ngoài, chỉ còn lại Tiêu Tiêu và Cố Tư Hàn.

Cố Tư Hàn đi ra ngoài lều lớn, phân phó hai câu với tâm phúc của mình, lại lần nữa đi vào trong lều lớn.

Ông nhìn Tiêu Tiêu mất hồn mất vía, đi đến trước mặt bà nhỏ giọng nói: “Đừng như vậy, người phải bình tĩnh! Không phải người giết người! Là thích khách của Đại Thích hành thích!”

Thấy Tiêu Tiêu vẫn là bộ dáng không chút phản ứng, Cố Tư Hàn thoáng nôn nóng nói: “Hoàng Hậu nương nương, người nghe thần nói. Dưới gối bệ hạ không có con, mấy năm đầu vì ứng phó triều thần đã thu nhận dưới gối hai nhi tử của hoàng huynh bệ hạ. Hai vị hoàng tử kia đã không phải là hài tử của điện hạ, cũng không phải cốt nhục của nương nương người! Nếu lần này bệ hạ gặp phải bất trắc, vô luận hai hoàng tử kia vị nào kế vị cũng khẳng định sẽ không để người và Ngân Nghi công chúa trải qua cuộc sống tôn quý như trước kia! Cho dù không vì bản thân người, người cũng phải vì Ngân Nghi công chúa mà suy xét! Ngân Nghi công chúa và hai vị hoàng tử kia từ nhỏ đã bất hòa!”

Ánh mắt dại ra của Tiêu Tiêu hơi loé lên một chút ánh sáng, ánh mắt nàng dừng trên người Cố Tư Hàn, nhàn nhạt nói: “Cuộc sống tôn quý như trước kia?”

“Đúng!” Cố Tư Hàn thấy Tiêu Tiêu có phản ứng, vội vàng nói, “Trước đó ta đã nghe nói, hai ngày trước bệ hạ đã lập chiếu thư!”

Tiêu Tiêu lại dời tầm mắt, ánh mắt tùy ý dừng ở một chỗ, cũng không biết rốt cuộc có nghe thấy lời nói của Cố Tư Hàn hay không.

Bà như vậy, Cố Tư Hàn có chút sốt ruột. Ông nói: “Hoàng Hậu nương nương! Chắc không phải là người không tín nhiệm thần đi? Nhiều năm như vậy, hết thảy mọi thứ thần làm đều chính là vì nương nương người a!”

Tiêu Tiêu bỗng nhiên cong cong khóe miệng, bà nhìn Cố Tư Hàn lạnh lùng nói: “Tín nhiệm? Từ sau khi ngươi năm lần bảy lượt ám sát Thích Giác sau lưng bổn cung, còn muốn có được tín nhiệm từ chỗ bổn cung sao?”

Cố Tư Hàn cứng người, “Nương nương! Đều đã qua nhiều năm, sao người vẫn canh cánh trong lòng chuyện đó như vậy? Người nên biết thân phận của người đặc thù, mấy năm nay trong triều có bao nhiêu người nghi vấn thân phận Hoàng Hậu của người. Lại có bao nhiêu người bởi vì hậu cung không phi tần không hoàng trữ mà bất mãn với người. Thần chỉ vì muốn hậu vị của người ngồi càng vững chắc mới thay người giải quyết hậu hoạ, thần.…”

Cố Tư Hàn còn chưa nói xong, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân có chút loạn —— Hai tâm phúc của Cố Tư Hàn bắt Trương công công hầu hạ bên người Ô Khởi đến.

Trương công công đã hầu hạ từ khi Ô Khởi còn nhỏ, hiện giờ đã sáu mươi tuổi. Ông làm người hiền từ, không chỉ một lòng đối đãi Ô Khởi, càng quan tâm nhiều hơn đến Tiêu Tiêu.

Nhìn bộ dáng bước chân lảo đảo của Trương công công, Tiêu Tiêu nhíu nhíu mày.

“Ngươi đưa Trương công công đến đây làm gì?”

Cố Tư Hàn từ lều lớn đi vào, đã chủ động lùi về phía sau hai bước, bảo trì khoảng cách hai bước với Tiêu Tiêu. Ông dừng một chút, nói: “Trương công công, hiện giờ bệ hạ tính mệnh lâm nguy. Nước không thể một ngày không có vua, thỉnh Trương công công giao chiếu thư bệ hạ viết trước đó ra đây.”

Trương công công nghe tiếng nghị luận bên trong của các thái y, tiếng khóc thút thít của Ngân Nghi công chúa, lại nhìn vết máu đầy đất, trong lòng ông thập phần nôn nóng. Đối mặt với ép hỏi của Cố Tư Hàn, ông lạnh mặt, chất vấn: “Cố tướng quân, người đây là có ý tứ gì! Mưu phản sao!”

“Lời này của Trương công công nghiêm trọng rồi, Cố mỗ là võ quan, sao có thể có ý định mưu phản! Chỉ là tình huống hiện giờ của bệ hạ thật sự không ổn. Thỉnh Trương công công giao chiếu thư ra đây.” Cố Tư Hàn chậm rãi nói, thanh âm của ông trái lại không nôn nóng chút nào.

“Chiếu thư gì? Không có!” Trương công công nghiêng đầu, vẻ mặt cố chấp.

Cố Tư Hàn còn muốn nói chuyện, Tiêu Tiêu bỗng nhiên nói: “Cố tướng quân!”

Cố Tư Hàn nhìn Tiêu Tiêu, liền nuốt lời nói bên miệng xuống.

Không lâu sau, lại có một thị vệ đi vào, trong tay của hắn cầm một chiếc hộp màu vàng.

“Tướng quân, đã lấy được đồ vật.” Thị vệ đưa chiếc hộp trong tay cho Cố Tư Hàn.

“Cố Tư Hàn! Ngươi! Ngươi!” Trương công công tức giận đến mức dựng thẳng chòm râu đốm bạc, ông muốn xông lên tìm Cố Tư Hàn liều mạng, nhưng hai thị vệ gắt gao kéo ông, khiến ông không thể động đậy.

“Trương công công, ngươi hầu hạ bệ hạ nhiều năm, vào đó hầu hạ đi.” Tiêu Tiêu nói.

Hai thị vệ nhìn thoáng qua Cố Tư Hàn, Cố Tư Hàn gật gật đầu, bọn họ mới buông lỏng tay ra.

Trương công công nhìn chiếu thư trong tay Cố Tư Hàn, lại ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Tiêu Tiêu. Sau đó ông cắn chặt răng, vẫn là bước nhanh vào bên trong xem Ô Khởi.

“Hoàng Hậu nương nương, thần cho rằng hai vị hoàng tử rất nhanh sẽ đến đây. Trước khi bọn họ tới, chúng ta cần phải.…” Cố Tư Hàn vừa nói, vừa mở chiếu thư màu vàng ra. Ông nhìn bút tích quen thuộc của Ô Khởi trên chiếu thư, cả người sững sờ ở đó, những lời còn chưa nói xong cũng không thể nói hết.

Tiêu Tiêu có chút kỳ quái liếc ông một cái, “Nhìn bộ dáng này của ngươi, chẳng lẽ trên chiếu thư này ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi sao?”

Cố Tư Hàn không nói gì, đưa chiếu thư trong tay cho Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu hồ nghi mở chiếu thư ra, tùy ý liếc mắt một cái, cả người đều cứng ngắc ở đó. Ánh mắt bà dừng trên hai chữ  “Ngân Nghi”, thật lâu không thể dời đi.

“Hắn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Ngân Nghi….” Tiêu Tiêu lẩm bẩm ngã ngồi vào ghế thái sư ở sau người.

Trong đầu bà tựa hồ hiện lên năm đó khi Ô Khởi thu nhận hai tiểu điện hạ, bất đắc dĩ nói: “Tiêu Tiêu, chỉ là để ứng phó những triều thần kia, không còn cách nào khác. Hai đứa nó chung quy không phải hài tử của chúng ta. Ta để ý nhất vĩnh viễn đều là nàng và Ngân Nghi.….”

Cố Tư Hàn cũng có chút ngây ngốc.

Mới vừa nãy, trong đầu ông lập tức xẹt qua rất nhiều kế sách, nhưng lại không nghĩ đến chiếu thư của Ô Khởi cư nhiên đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Ngân Nghi công chúa! Hắn muốn làm gì? Muốn cho Ngân Nghi công chúa trở thành nữ hoàng đế đầu tiên của Ô Hòa sao?

Đây quả thực là chuyện cười!

Hắn làm sao dám!

“Hoàng Hậu nương nương, hiện giờ có phải chúng ta nên nói mọi chuyện cho Ngân.…” Cố Tư Hàn nhất thời không có chủ ý, chủ động hỏi Tiêu Tiêu.

Cố Tư Hàn kinh ngạc phát hiện Tiêu Tiêu tựa hồ trong nháy mắt già đi rất nhiều, cả người đều nhiễm một loại suy sụp không vực dậy nổi.

“Túc Bắc hiện giờ thuộc về ai, Đại Thích hay là Ô Hòa?” Tiêu Tiêu xua tay đánh gãy lời nói của Cố Tư Hàn, ánh mắt bà như nước, tựa hồ trước nay chưa từng bình tĩnh như giờ khắc này.

“Đại Thích.” Cố Tư Hàn dừng một chút, “Thái Tử Thích Quốc tựa hồ đối Túc Bắc thập phần chấp niệm, Vài toà thành quanh Túc Bắc đều đã là thổ địa của Ô Hòa ta. Nhưng hắn phái trọng binh cơ hồ là tử thủ ở Túc Bắc.”

“Ồ.” Tiêu Tiêu kéo dài tiếng nói.

Bà chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt xám tro nhìn Cố Tư Hàn, nói: “Ta muốn gặp hắn, Thái Tử Thích Quốc.”

Vừa nghĩ đến sắp gặp nhi tử phân biệt gần ba mươi năm này, Tiêu Tiêu đã bắt đầu khẩn trương.

***

Từ khi sứ thần của Ô Hòa đưa thư tới, sắc mặt của Thích Giác liền không được tốt lắm. Ngồi ở một bên không hé răng, tuy nói trong tay đang cầm sách, nhưng nửa ngày không thấy chàng lật trang.

Thẩm Khước dùng kéo cắt đầu sợi, mới cầm áo choàng trong tay đi đến bên người Thích Giác ngồi xuống.

“Xem, ta thêu thế nào.” Thẩm Khước đưa kiệt tác ở giữa lưng của chiếc áo bào trắng tới trước mắt Thích Giác.

Thích Giác rũ mắt, liền thấy Thẩm Khước thêu vài thứ ở giữa lưng áo bào trắng của chàng. Lại là chiếc áo bào Thẩm Khước thêu hỉ thước ở phía trên năm đó. Hiện giờ Thẩm Khước lại thêu ba con tiểu hỉ thước ở xung quanh con hỉ thước đó.

Thích Giác cười nói: “Nhiều năm trôi qua như vậy, kỹ năng thêu này cũng không thấy tiến bộ.”

Thẩm Khước trừng mắt nhìn chàng, rút quyển sách trong tay chàng ra.

“Đều ở chỗ này xem sách nửa ngày, cũng không để ý tới ta. Ta rất không cao hứng.”

Thích Giác cười khẽ, thoáng bất đắc dĩ vươn tay, ôm cả người Thẩm Khước vào trong ngực, “Được được được, để ý nàng, để ý nàng. Đã bao lớn rồi, còn giống như hài tử.”

Thẩm Khước lại trừng chàng, “Được a, tiên sinh chàng chê ta già rồi!”

Ngón trỏ với khớp xương rõ ràng của Thích Giác hơi gập lại, búng nhẹ vào trán Thẩm Khước. Làm bộ tức giận nói: “Cố ý chọc giận ta có phải không.”

Thẩm Khước không nói gì.

Thích Giác liền thấy con ngươi xinh đẹp trong hốc mắt trắng đen rõ ràng của Thẩm Khước đảo qua một vòng. Thích Giác liền biết nàng lại đang có chủ ý gì.

Ngay sau đó, Thẩm Khước quả nhiên vươn tay ra bắt đầu đếm: “Một, hai, ba.....chín, mười.”

Chờ nàng đếm xong hai tay của mình, lại kéo tay Thích Giác, bắt đầu đếm, “Mười một, mười hai, mười ba.….mười chín, hai mươi!”

Thẩm Khước ngửa đầu nhìn Thích Giác, hỏi: “Tiên sinh, vừa nãy ta đếm tới bao nhiêu rồi?”

Tuy rằng cảm thấy có chút buồn cười, Thích Giác vẫn nói: “Hai mươi.”

“Đúng a!” Thẩm Khước nghiêm trang nhìn Thích Giác, “Tiên sinh, A Khước đã hai mươi tuổi, không phải tiểu hài tử. Chàng đừng dùng cái cớ “nàng còn nhỏ “để giấu giếm mọi chuyện với ta nữa!”

“Nàng vậy mà đã hai mươi tuổi rồi.” Thích Giác có chút bừng tỉnh.

“Đúng vậy! Ta không chỉ đã hai mươi tuổi, nhi tử của ta đều đã bốn tuổi!” Ánh mắt Thẩm Khước lại buồn bã, “Hôm nay sinh nhật bốn tuổi của bọn nhỏ.”

Cánh tay Thích Giác ôm Thẩm Khước khẽ siết chặt, nhẹ giọng hỏi: “Nhớ bọn nhỏ sao?”

“Ân.” Thẩm Khước gật đầu, lại lắc đầu, “Không chỉ nhớ bọn nhỏ, ta còn lo lắng bọn nhỏ sống có tốt không. Tiểu Hồng Đậu có khi nào lại sinh bệnh không? Tiên sinh chàng không biết đâu, lần sinh bệnh khi còn nhỏ đó của nàng thật sự đã dọa đến ta. Như Quy không ai quản có khi nào luôn nhét đồ vật vào trong miệng không? Có khi nào càng béo không? Còn có Vô Biệt…..nó từ nhỏ đã hiểu chuyện. Nhưng nó hiểu chuyện đến cổ quái, có khi nào lại làm ra chuyện gì kinh người không? Tỷ như rời nhà trốn đi? Trước khi ta đi đã nói với Vô Biệt, bảo nó làm ca ca phải chiếu cố nhiều hơn đến đệ đệ muội muội một chút, nó có thể chiếu cố tốt sao?”

Thẩm Khước khổ não lắc đầu, “Nó còn nhỏ như vậy, sao có thể chiếu cố tốt đệ đệ muội muội chứ?”

“Yên tâm, nó sẽ chiếu cố tốt.” Thích Giác an ủi Thẩm Khước.

Thích Giác dựa tường mà ngồi, một chân tùy ý thẳng ra, chân khác chống lên. Thẩm Khước được chàng ôm ở trong ngực, nàng liền chống cằm lên đầu gối của Thích Giác.

“Tiên sinh, chàng ba mươi rồi.” Thẩm Khước bỗng nhiên nói.

Thích Giác nhíu mày, vỗ một cái vào trên mông nàng, nhẹ mắng: “Lại chê ta già sao?”

Thẩm Khước bật cười “khanh khách”.

Mái tóc của Thẩm Khước như vẩy mực rơi xuống trên vai lưng nàng, còn có một ít buông xuống trên người Thích Giác.

Thích Giác cầm một nhúm tóc của Thẩm Khước lên, đưa tới bên môi nhẹ nhàng hôn.

Chàng còn nhớ rõ năm đó khi Thẩm Khước chỉ mới mười một tuổi, bị ủy khuất chạy tới tìm chàng, cả người chui vào trong lòng chàng. Sau đó Thích Giác cũng lặng lẽ cầm một nhúm tóc để ở bên môi hôn khẽ như thế này.

Chỉ có thể lén nàng mà hôn.

Lúc ấy, chàng cỡ nào hy vọng tiểu cô nương trong lòng mau chút lớn lên.

Nháy mắt, cư nhiên đã được chín năm.

“Thư sứ thần Ô Hòa đưa đến là của Tiêu Hoàng Hậu Ô Hoà, phía trên nói muốn ta đi An Kiến thành gặp nhau, thương nghị chuyện ngưng chiến.” Thích Giác chậm rãi nói.

An Kiến thành là nơi hai quân giằng co.

“Tiêu Hoàng Hậu?” Thẩm Khước ngồi thẳng người trong lòng Thích Giác, nàng xoay người, nhìn chàng, “Mẹ đẻ….của chàng?”

Thích Giác khẽ gật đầu.

Thẩm Khước cau mày nghĩ nghĩ, hỏi: “Sao lại đột nhiên muốn ngưng chiến? Chiến sự này chính là Ô Hòa khơi mào trước. Trên phong thư kia có đưa ra điều kiện gì khác không?”

Trong lòng Thẩm Khước liền cảnh giác.

Thích Giác giơ giơ cằm, chỉ vào phong thư trên trường án.

Thẩm Khước liền mở bức thư đã gấp lại ra, chỉ thấy mặt trên chỉ có một câu —— thành mời gặp ở An Kiến thành, bàn bạc hai nước ngưng chiến, vĩnh viễn không tái chiến.

Phía dưới kèm theo tên của Tiêu Tiêu.

Hẳn là Tiêu Tiêu tự tay viết, bút tích dứt khoát mạnh mẽ, ngược lại không giống bút tích của nữ nhi gia.

“Nếu thật sự có thể ngưng chiến cũng tốt. Chuyện đánh trận này, người khổ luôn là muôn vàn bình dân bá tánh.” Thẩm Khước thoáng nghiêm túc nói.

Trước đó nàng giả trang thành Thẩm Hưu, một đường chỉ huy quân đội, gặp qua quá nhiều lưu dân bi thảm.

Thích Giác trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Không quá ba tháng, ta có thể khiến Ô Hòa quốc diệt vong.”

Thẩm Khước có chút kinh ngạc nhìn Thích Giác, thời gian gần ba năm này, Đại Thích vẫn luôn ở thế hạ phong.

Tựa biết nghi ngờ trong lòng Thẩm Khước, Thích Giác chậm rãi giải thích với nàng: “Cơ hồ là bắt đầu từ chín năm trước, ta đã từng chút chuyển tài lực của Trầm Tiêu phủ đến Ô Hòa.”

Thẩm Khước chớp mắt, nàng bỗng nhiên nhớ ra hiện giờ quản gia của Trầm Tiêu phủ là Vương Xích. Mà Vương quản gia được coi là chưởng quản tài lực chân chính của Thích Giác đã rất nhiều năm không thấy. Ban đầu Thẩm Khước còn tưởng rằng Vương quản gia tuổi đã lớn, Thích Giác đã cho ông ấy nghỉ hưởng phúc. Hiện giờ xem ra Vương quản gia hẳn là vẫn luôn ở Ô Hòa làm việc cho Thích Giác!

Thích Giác điểm nhẹ chop mũi của Thẩm Khước, cười nói: “A Khước nói xem, thời gian chín năm tiên sinh của nàng có thể làm được bao nhiêu?”

“Chả trách tiên sinh nhường cho ta vị trí người giàu nhất Đại Thích, kỳ thật lúc ấy tiên sinh đã là người giàu nhất ở Ô Hòa đi?” Thẩm Khước lại bỏ thêm một câu, “Nghe người khác gọi tiên sinh là Thái Tử quá nhiều, A Khước lại quên mất bản chất của tiên sinh là một thương nhân!”

Thẩm Khước lại nhíu mày: “Nhưng ta còn có chút nghi hoặc. Cho dù gia sản của tiên sinh ở Ô Hòa phú khả địch quốc, thật sự có thể ảnh hưởng lớn đến trận đánh này như vậy sao?”

Thích Giác cười khẽ, “Bắt đầu từ tháng sau, vật phẩm tiếp viện của hậu phương Ô Hòa sẽ xuất hiện vấn đề. Mũi tên dễ gãy, tầm bắn sẽ không bằng một nửa trước đó, khiên chắn sẽ biến thành ruột rỗng, áo giáp sẽ trở nên mục nát. Hơn nữa, lương thảo sẽ bị chặt đứt.”

Thích Giác nhìn Thẩm Khước, hỏi: “A Khước, nàng nói xem ta nên chờ thêm ba tháng nữa nạp Ô Hòa vào bản đồ Đại Thích, hay là hiện tại đi thương nghị đình chiến vốn không có lợi ích gì.”

Thích Giác dường như đang hỏi Thẩm Khước, lại dường như đang hỏi chính mình.

Thực hiển nhiên cái trước so với cái sau có lợi hơn nhiều.

Nhưng Thẩm Khước hiểu chân chính khiến Thích Giác do dự không quyết chính là người gửi thư. Thẩm Khước áp đầu vào ngực Thích Giác, nhu nhu nói: “Tiên sinh, chúng ta đi gặp bà một lần đi. Nói không chừng bọn họ dự liệu đến chính mình sẽ thất bại, cho nên mới muốn ngưng chiến chăng? Trước cứ gặp một chút, nghe bọn họ ra điều kiện, nếu không hài lòng…..hừ, chúng ta lại đánh bọn họ đến tan tác tơi bời.”

Thích Giác nghe ra Thẩm Khước cố ý dùng ngữ khí vui tươi để chọc chàng vui vẻ.

Không nghe thấy Thích Giác đáp lời, Thẩm Khước lại cẩn thận bỏ thêm một câu: “A Khước cũng rất muốn gặp một lần đệ nhất Hoàng Hậu Ô Hoà trong truyền thuyết kia!”

Thích Giác rũ mắt nhìn nàng, Thẩm Khước có chút chột dạ nói: “Được rồi, việc này quả thực tiên sinh phải tự mình nghĩ.”

Thẩm Khước lại rúc rúc vào lòng Thích Giác, lẩm bẩm: “Tiên sinh, ta buồn ngủ. Chàng nghĩ của chàng, ta ngủ của ta.”

“Ân.” Thích Giác đáp ứng.

Chàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bức thư bị Thẩm Khước tùy ý đặt ở trên trường án, lấy đến xem lại một lần, sau đó lại gấp lại bỏ xuống. Cảm giác được hơi thở đều đặn của Thẩm Khước ở trong lòng thế nhưng đã ngủ rồi, Thích Giác ôm nàng nằm xuống ở một bên, không bao lâu, thế nhưng cũng chìm vào giấc ngủ.

Cuối cùng, Thích Giác nghe lời Thẩm Khước, quyết định trước gặp bà một lần.

Thủ hạ lưu lại Ô Hoà của Thích Giác hỏi thăm được chàng và nữ nhân kia cực kỳ giống nhau, Thích Giác chỉ thấy bà qua bức họa. Nhưng trong đầu Thích Giác vẫn phác hoạ không ra bộ dáng của bà.

Tiêu Tiêu đứng trên tường thành, nhìn Thích Giác một mình chậm rãi vào thành. Năm đó khi bà vứt bỏ chàng, chàng chỉ là một đứa bé còn trong tã lót, hiện giờ chàng đã trở thành dáng vẻ đường đường như vậy.

Tiêu Tiêu nhìn Thích Giác từng bước đến gần, cả người đều nhịn không được phát run, nước mắt rất nhanh làm mơ hồ tầm mắt. Bà vội vàng lau nước mắt đi, nỗ lực mở to hai mắt, nhìn thân ảnh đã nhớ nhung gần ba mươi năm kia.

Nhưng đến khi Thích Giác bước lên chòi tháp, Tiêu Tiêu lại kịp thời lau sạch nước mắt, che dấu cảm xúc rất tốt. Bà thẳng lưng, bày ra khí thế Tiêu Hoàng Hậu của bà.

Thích Giác giương mắt, nhìn mẹ đẻ mà khi còn bé đã sùng bái, sau đó oán hận, hiện giờ lại bình tĩnh tiếp xúc ở trước mắt này.

“Tiêu Hoàng Hậu dự định ngừng chiến?” Thích Giác chậm rãi hỏi.

Tiêu Tiêu cảm thấy tâm của mình run lên một chút, hoá ra thanh âm nhi tử của bà là như vậy, thật dễ nghe.

“Tiêu Hoàng Hậu?” Thấy Tiêu Tiêu không có phản ứng, Thích Giác gọi bà một tiếng.

“Cái gì?” Tiêu Tiêu phục hồi tinh thần lại, “A…. Ô Khởi đã thoái vị. Ô Hòa đang chuẩn bị thu binh về nước tổ chức đại điển đăng cơ cho Ngân Nghi.”

Thích Giác nhíu mày, hỏi: “Đại điển đăng cơ của Ngân Nghi?”

“Đúng.” Tiêu Hoàng Hậu tỉ mỉ nhìn Thích Giác, “Ta sẽ phụ tá nàng trở thành một hoàng đế tốt.”

Thích Giác vẫn nhíu mày, trong đầu chàng không khỏi nghĩ đến tiểu cô nương luôn ríu ra ríu rít kia, nàng rõ ràng biết chàng ghét nàng ồn ào, còn cố ý nói không ngừng, thậm chí còn thừa dịp biểu tình của Thích Giác có một tia lơi lỏng, liền lôi kéo tay áo chàng làm nũng.

Ngân Nghi vậy mà muốn trở thành hoàng đế của Ô Hòa.

“Đây là minh thư Ô Hòa vĩnh viễn không khởi binh với Đại Thích.” Tiêu Tiêu vẫy vẫy tay, binh sĩ cầm minh thư đưa cho Thích Giác.

Tiêu Tiêu nhìn ngón tay thon dài tiếp nhận minh thư của Thích Giác, trong lòng run lên, bà muốn chính mình đích thân đưa cho hắn biết bao nhiêu.

Nhưng bà không thể.

Thích Giác mở minh thư ra, phía trên viết chi chít rất nhiều điều khoản. Ô Hòa không chỉ dâng trả toàn bộ bảy toà thành trì đã chiếm đoạt trước đó từ Đại Thích, còn phá lệ tặng cho Đại Thích ba tòa thành trì lớn.

Có điều, Ô Hòa muốn Túc Bắc.

“Dùng ba tòa thành trì tới đổi Túc Bắc?” Thích Giác nhướng mày, “Ta không đồng ý.”

“Ba tòa không được, có thể năm tòa.” Tiêu Tiêu lại tiếp một câu, “Ngươi hẳn là có thể nhìn ra được ba tòa thành này đều không phải là thành trì nhỏ, đây là thành ý của Ô Hoà chúng ta.”

“Ô Hòa các ngươi?” Thích Giác bỗng nhiên cười khẽ.

Tiêu Tiêu cảm thấy ngực mình giống như bị đâm một nhát, bà hít sâu một hơi, nói: “Thái Tử còn có điều kiện gì có thể đưa ra.”

Thích Giác thu ý cười, nói: “Thê nhi trong nhà vẫn luôn thích Túc Bắc, thành này không thể cắt.”

Thích Giác vốn không bỏ lỡ thất vọng chợt loé qua trên mặt Tiêu Tiêu kia.

“Túc Bắc hoang vắng, vốn là nơi giáp giới của hai nước. Ngược lại có thể lấy sông Cổ Tiêu làm giới hạn, cách một nửa tặng cho Ô Hòa.” Lời vừa ra khỏi miệng ngay cả Thích Giác cũng ngây ngẩn cả người, chàng cơ hồ là thuận miệng liền nói ra như vậy, đây không giống tác phong nhất quán của chàng.

Chàng vội vàng bỏ thêm một câu: “Sáu tòa thành.”

“Thành giao!” Trên mặt Tiêu Tiêu lộ ra ý cười vui mừng.

Phía trên minh thư đã sớm đóng dấu ngọc tỷ của Ô Hòa, Thích Giác lấy bút mực từ trong tay tuỳ tùng, ký xuống tên của mình trên minh thư.

Tuỳ tùng đưa minh thư cho Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu nhìn hai chữ “Thích Giác” bên dưới góc trái, trong lòng có chút hụt hẫng.

Hoá ra chữ viết của hắn là như vậy.

Nghe nói khi còn bé hắn không nhìn thấy, còn tưởng rằng chữ viết của hắn sẽ rất khó coi.

Minh ước đã định xong, hai người đứng trên tháp thành nhất thời trở nên trầm mặc không nói chuyện.

Thậm chí, đều không ngẩng đầu nhìn đối phương.

Hồi lâu, Thích Giác chắp tay, nói: “Làm phiền Tiêu Hoàng Hậu chuyển lời, Thích Giác chúc mừng tân đế kế vị.”

“Được.” Tiêu Tiêu chậm rãi gật đầu.

Tiêu Tiêu đứng ở trên thành nhìn chằm chằm Thích Giác từng bước rời đi, giống như đang nhìn chằm chằm hắn đi từng bước tới gần. Từ khi Thích Giác xuất hiện trong tầm mắt, bà liền không xê dịch một bước, trước sau luôn đứng ở đó.

Thân ảnh của Thích Giác rốt cuộc biến mất trong tầm nhìn, Tiêu Tiêu vẫn đứng ở đó ngơ ngẩn nhìn phương xa, phảng phất như hắn vẫn đang ở đó.

“Nương nương, sắc trời không còn sớm, nên trở về thôi.” Người hầu đi tới cung kính nói.

Tiêu Tiêu phục hồi tinh thần lại, bà ngẩng đầu, thế nhưng phát hiện trời đã tối

Từ khi biết Thích Giác chịu gặp mặt, trời còn chưa sáng bà đã đến đây. Lại cứ như vậy đứng suốt một ngày.

***

Ngạc Nam.

Thẩm Hưu đang uống rượu, một ngụm lại một ngụm, mang theo tức giận.

“Cha, đừng uống nữa. Yên nhị thúc thúc đến rồi, biểu đệ bảo con tới mời cha qua đó.” Thẩm Thư Hương búi tóc nụ hoa, trên mặt có chút đỏ ửng, trông rất đáng yêu.

Thẩm Hưu muốn phát giận, nhưng nhìn thấy nữ nhi của mình, cơn tức này liền không phát nổi.

Tô Lăng Hạm vén màn lên đi vào, ngửi thấy mùi rượu khắp phòng, cơ hồ là theo bản năng mà nhíu mày, lại lập tức giãn ra.

Nàng đi đến bên người Thẩm Hưu, nhặt miếng ngọc bội Thẩm Hưu vô tình làm rơi trên mặt đất lên.

“May mà chưa bể đó.” Tô Lăng Hạm phủi phủi bụi đất dính trên ngọc bội.

Thẩm Hưu nhìn Tô Lăng Hạm phồng má,chút tức giận còn lại trong lòng kia liền triệt để biến mất.

Đời này, chàng là bị hai tiểu cô nương yểu điệu trước mặt này triệt để hàng phục.

“Yên nhị đến rồi sao?” Ngữ khí của Thẩm Hưu đã rất bình thường.

“Ân, đại quân sắp trở về thành, cả Ngạc Nam đều đang chúc mừng!” Gương mặt tươi cười của Tô Lăng Hạm thêm một tầng ý cười, “Thẩm Hưu, Thái Tử và A Khước cũng sắp về rồi. Chàng đã tức mấy tháng rồi cũng đừng tức nữa, bọn họ bình bình an an trở về mới là quan trọng nhất không phải sao?”

Thanh âm của Tô Lăng Hạm vẫn ngọt mềm như xưa. Nếu là ngày thường, vừa nghe thanh âm của nàng, Thẩm Hưu chỉ có “Được được được”, nhưng nghe xong hai chữ “A Khước” này, mặt Thẩm Hưu lại bắt đầu trở nên thối hơn.

“Cha!” Thẩm Thư Hương nhận được ám thị của Tô Lăng Hạm, ghé vào trên đầu gối Thẩm Hưu, cười hì hì nói, “Biểu đệ không dễ gì mới nhờ con giúp đỡ làm việc, con không thể làm hỏng. Cha mau đi phòng khách với Thư Hương đi!”

Biểu đệ trong miệng Thẩm Thư Hương tự nhiên là Thích Vô Biệt.

Nhắc tới Thích Vô Biệt, Thẩm Hưu cũng thấy bất đắc dĩ.

Rõ ràng là hài tử bốn tuổi, ngược lại thật sự trở chủ nhân của Trầm Tiêu phủ. Xử lý mọi chuyện cũng là chặt chẽ trầm ổn.

Khi Thẩm Hưu ôm Thẩm Thư Hương đến phòng khách, Yên Đoạt đã tới trong chốc lát. Chàng đang ngồi ở đó uống trà, Thích Vô Biệt nghiêm mặt ngồi ở vị trí trên cao của chủ nhân, ngẫu nhiên có bài bản hẳn hoi nói vài câu với Yên Đoạt.

Nhìn vào có chút thú vị.

Đương nhiên, xem nhẹ thân thể hài tử bốn tuổi kia thì tương đối tốt.

Khiến Thẩm Hưu ngoài ý muốn chính là Thẩm Ninh cũng ở đó. Ngày thường không quan sát Thẩm Ninh  nhiều, hôm nay nhìn lại mới phát hiện Thẩm Ninh trong bất tri bất giác đã trổ mã thành đại cô nương.

“Cữu cữu đến rồi.” Thích Vô Biệt nhìn thấy Thẩm Hưu đến, liền nhảy xuống ghế dựa tất cung tất kính hành lễ.

Thẩm Hưu không quá thích Thích Vô Biệt.

Tiểu hài tử mà, nên giống Thích Như Quy hoạt bát vô ưu, mà không phải như ông cụ non như Thích Vô Biệt. Giữa động tác, lời nói của Thích Vô Biệt đều quá giống Thích Giác, nhưng lòng dạ lại nhiều hơn vài phần so với Thích Giác.

Lòng dạ?

Thẩm Hưu cũng bị ý nghĩ của chính mình làm kinh ngạc, đối phương chỉ là hài tử bốn tuổi mà thôi.

Có lẽ là chàng đã nghĩ nhiều.

Thích Giác và Thẩm Khước trở lại Ngạc Nam, nhất định phải tiến cung bái kiến Thích Thanh Hạo trước.

Thích Thanh Hạo thông cảm ba hài tử trong nhà Thích Giác, liền để chàng trở về nghỉ ngơi, đợi ngày mai lại đến nói công sự.

Tuy rằng trong lòng Thẩm Hưu còn đang tức giận, nhưng khi đến ngày Thẩm Khước trở về, chàng so với ai khác đều sốt ruột hơn. Sáng sớm liền canh giữ ở cổng lớn, Tô Lăng Hạm xưa nay là người hiền huệ, tự nhiên bồi chàng cùng nhau chờ. Hai người họ tới chưa được bao lâu, Thẩm Ninh liền dẫn bốn tiểu hài tử trong phủ đến, cùng nhau đứng chờ ở cửa.

Hạ nhân của Trầm Tiêu phủ càng không cần phải nói, trừ bỏ những người đang bận việc, liền không có ai không đến đây.

Rất có ý vị hoan nghênh đầy đường.

“Cha và nương đã trở lại!”

Thích Như Quy và tiểu Hồng Đậu chạy ra đầu tiên. Hài tử bốn tuổi đúng là hành động như một trận gió, bà vú phía sau sửng sốt không bắt được.

Thích Giác kịp thời giữ chặt cương ngựa, nhảy xuống trước, mới đón Thẩm Khước từ trên lưng ngựa xuống.

Vành mắt của Thẩm Khước đã đỏ.

Tiểu Hồng Đậu “khanh khách” cười, “Mẫu thân thật giỏi! Thật sự đã mang cha về!”

“Cha, nương! Hai người ở bên ngoài có phải rất vất vả không? Mỗi ngày có ăn ngon ngủ ngon không? Con nghe nói đánh trận rất vất vả! Còn có, còn có….có nhớ Tiểu Hồng Đậu không a!”

“Nhớ! Nhớ!” Thẩm Khước gắt gao ôm Tiểu Hồng Đậu vào trong ngực.

Thích Như Quy bên cạnh nghiêm trang nói: “Cữu cữu nói đánh trận không chỉ vất vả còn rất nguy hiểm, cha và nương có bị thương không? Có người khi dễ hai người không? Nói với con! Đợi con lớn rồi sẽ thay hai người giáo huấn bọn họ!”

Thích Như Quy nói xong, liền giơ giơ nắm tay nhỏ lên.

Thẩm Khước lập tức bị hắn chọc cười, nàng buông tiểu Hồng Đậu ra nhìn nhị nhi tử, kinh ngạc phát hiện Thích Như Quy không chỉ không giống trong tưởng tượng của nàng biến thành một tên tiểu mập mạp, ngược lại gầy đi rất nhiều. Vừa đánh mắt, còn tưởng rằng là ca ca hắn Thích Vô Biệt.

Thích Giác ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Thích Như Quy, cười nói: “Ở nhà ăn không no sao? Cư nhiên còn gầy như vậy.”

Thích Như Quy nỗ lực lắc đầu, “Không phải! Không phải! Ca ca nói ăn quá nhiều thân thể sẽ trở nên nặng nề, như vậy sẽ không bảo vệ được cha và nương!”

Thích Giác và Thẩm Khước sửng sốt, nhìn về phía cổng lớn. Thích Vô Biệt lẳng lặng đứng ở đó, trông thì đang cao hứng, còn một hai phải che đậy loại cao hứng này đi.

Thẩm Khước và Thích Giác liền chia ra bế tiểu Hồng Đậu và Thích Như Quy đi đến Trầm Tiêu phủ.

“Ca ca, tẩu tử, A Ninh.” Thẩm Khước thả tiểu Hồng Đậu xuống, chào hỏi với bọn họ trước.

Tô Lăng Hạm và A Ninh đều đang cười, nhưng sắc mặt của Thẩm Hưu vẫn rất thối.

Thẩm Khước liền ủy khuất kéo cánh tay Thẩm Hưu, “Ca ca, ngồi trên lưng ngựa rất không thoải mái, lần trước muội cưỡi ngựa thoát thân thiếu chút nữa bị nhánh cây quất ngã!”

“Ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi, sao muội lại ngốc như vậy a!” Thẩm Hưu trừng mắt nhìn nàng, nhưng trong mắt lại không giấu được sự đau lòng.

Thẩm Khước liền cười, “Vậy ca ca dạy muội cưỡi ngựa được không? Được không a!”

“Được được được.…” Thẩm Hưu đành phải đáp ứng.

Chàng chịu không nổi nhất là làm nũng! Một Tô Lăng Hạm, một Thẩm Thư Hương, còn có một Thẩm Khước! Một người so một người đều biết làm nũng!

“Cô cô, người đã về rồi. Thư Hương và các biểu đệ biểu muội đều nhớ cô cô a.” Thẩm Thư Hương ngọt ngào nói.

“Thật ngoan.” Thẩm Khước cười xoa xoa đầu nàng, khen nàng.

Sau đó, Thẩm Khước mới ngồi xổm xuống, nhéo nhéo mặt Thích Vô Biệt. Nàng híp mắt cười hỏi: “Vô Biệt có nhớ ta không?”

Thích Vô Biệt thật sự rất chán ghét đám người lớn luôn xem hắn là tiểu hài tử mà tùy ý nhéo mặt hắn, nhưng.….được rồi, Thẩm Khước là ngoại lệ.

Chữ “nhớ” này cứ kẹp chặt trong cổ họng Thích Vô Biệt, hắn có chút nói không nên lời.

“Khước nhi dì, biểu ca ca thẹn thùng a!” Một đạo thanh âm ngọt ngào vang lên, Thẩm Khước quay đầu lại, liền thấy Ngụy Giai Minh và Yên Tranh dẫn ba nữ nhi đi tới. Người nói là tiểu nữ nhi tiểu Đường Đậu của bọn họ.

Tiểu Đường Đậu thật giống tên của nàng, bộ dáng ngọt, thanh âm cũng ngọt.

Nghe thấy lời nói của tiểu Đường Đậu, Thích Vô Biệt trực tiếp xoay đầu đi, ai cũng không nhìn.

“A Khước!” Du Du chạy tới lập tức ôm lấy eo Thẩm Khước.

Thẩm Khước cười đến mặt mày cong cong.

“Lại kêu bừa!” Ngụy Giai Mính ở phía sau trách cứ nàng.

“Không sao, ta thích!” Thẩm Khước thân thiết hôn vào mặt Du Du.

Du Du bỗng nhiên nói bên tai Thẩm Khước: “A Khước, con chín tuổi rồi!”

“Ân, Du Du là đại cô nương!”

Du Du có chút sợ hãi nhìn Ngụy Giai Minh, bỗng nhiên nói bên tai Thẩm Khước: “Con mười một tuổi sẽ phải gả đi! Nhưng con vẫn chưa gặp được phu quân tương lai a! A Khước nếu người trông thấy nam nhi tốt, nhất định phải lưu ý cho con!”

Thẩm Khước ngây ngẩn cả người.

Vốn tưởng rằng năm đó Du Du tuổi nhỏ không hiểu chuyện thuận miệng nói nói, nàng vậy mà thật sự tính toán như vậy?

“Con lại nói bừa rồi có phải không!” Ngụy Giai Minh tức giận trừng mắt nhìn Du Du, có thể thấy được lời này của Du Du vốn không phải là lần đầu tiên nói. Có lẽ ở trong nhà thường xuyên nói đến, mà mỗi lần đều gặp phải nghiêm khắc phê bình của Ngụy Giai Minh. 

Thẩm Khước mím môi, nàng cảm thấy nàng giống như tên đầu xỏ đưa ra ý tưởng xấu.

Trên thực tế, Du Du quả thực được như ý nguyện gả đi khi nàng mới mười một tuổi.

Thẩm Nhân cũng ra nghênh đón Thích Giác và Thẩm Khước. Nhưng Thích Giác chỉ hơi gật đầu với ông, mà ánh mắt của Thẩm Khước từ đầu chí cuối đều không dừng trên người ông một chút nào. Nhìn cảnh mọi người cửu biệt trùng phùng, bỗng nhiên ông cảm thấy bản thân bị dư thừa.

Có lẽ bởi vì mình là trưởng bối đi. Ông an ủi bản thân mình như vậy.

Thẩm Nhân không ở lâu, lặng lẽ trở về.

Ông về đến thư phòng, lại trải giấy Tuyên Thành ra vẽ tranh. Trên bức tường đối diện chiếc bàn treo hai bức họa, một bức là Bạch Ức, một bức là Hà thị.

Thẩm Nhân nhìn chằm chằm vào hai bức họa.

Bộ dáng của Bạch Ức, ông có chút không nhớ rõ. Cho nên ông cũng không biết Bạch Ức mà ông vẽ rốt cuộc chỗ nào không giống. Mà bức hoạ của Hà thị, tựa hồ chỗ đôi mắt vẽ không đúng lắm.

Vậy vẽ một bức Hà thị nữa đi.

Ông vừa vẽ, vừa lải nhải nói náo nhiệt ở bên ngoài.

Thẩm Nhân run tay một chút, nghiên mực không cẩn thận bị đổ. Mực nước đen đặc trong nháy mắt nhiễm bẩn chồng giấy Tuyên Thành trên bàn.

Thẩm Nhân cả kinh, vội vàng ném hết giấy Tuyên Thành phía trên sang một bên, kiểm tra tờ giấy ở phía dưới cùng.

Trên tờ giấy Tuyên Thành ở dưới cùng kia, là vẽ Bạch di nương, Bạch di nương lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, nhìn nơi xa mỉm cười. Mực nước thấm ướt giấy Tuyên Thành, nhuộm đen dung nhan xinh đẹp của Bạch di nương.

Trái tim của Thẩm Nhân bỗng nhiên siết chặt, một loại đau lòng mãnh liệt khoảnh khắc cuốn lấy ông.

Ông bỗng nhiên kéo hai bức họa của Bạch Ức và Hà thị treo ở trên tường xuống vò thành một cục rồi tùy ý ném đi, sau đó phảng phất tựa như trân bảo ôm vào trong lòng bức hoạ đã bị nhiễm bẩn của Bạch di nương.

Cả người ông ngã ngồi trên đất, ôm bức hoạ của Bạch di nương gào khóc.

Yêu?

Đó là cái gì?

Ông là đích trưởng tử của Thẩm gia, từ nhỏ ông đã biết hôn nhân chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn, một loại giao dịch. Ông càng từ nhỏ đã cho rằng một hiền giả phẩm cách cao thượng phải phân rõ phận thê thiếp.

Thê tử là tôn quý, thiếp thất là ti tiện.

Ông không hiểu yêu, nhưng ông biết nếu vứt bỏ thân phận địa vị trong ba nữ nhân này, cũng chỉ có Bạch di nương mới có thể được ông đặt ở trong lòng.

Nhưng nàng là thiếp a!

Có biện pháp gì chứ?

Không, ông không thể yêu một người thiếp, sẽ bị thế gia nhạo báng.…

***

Cả ngày Thẩm Khước đều ở cùng ba hài tử, bồi bọn nhỏ nói chuyện, bồi bọn nhỏ chơi trò chơi. Ban ngày Thích Giác vẫn rất bận, nhưng mỗi ngày chàng đều tận lực sớm chút trở về, sau đó cùng Thẩm Khước bồi ba hài tử.

Đối với ba hài tử, chàng so với Thẩm Khước thiếu đi rất nhiều bầu bạn.

“Cha! Cha!” Tiểu Hồng Đậu lắc lắc ngón cái của Thích Giác, Thích Như Quy ở một bên cũng mong ngóng nhìn chàng.

Hôm nay Thích Giác nói cho phụ hoàng chàng chuyện của Tiêu Tiêu, đang nghĩ đến bộ dáng suy sụp của Thích Thanh Hạo, nhất thời có chút thất thần, lại không nghe thấy tiểu Hồng Đậu đã nói gì với chàng.

Thích Giác ho nhẹ một tiếng, như cầu cứu nhìn Thẩm Khước.

Biểu tình trên mặt Thẩm Khước dường như đang nói: Xí, chàng cũng có ngày phải cầu ta.

Có điều Thẩm Khước vẫn cười giải vây: “Cha các con đương nhiên nguyện ý dạy các con cưỡi ngựa.”

Hoá ra là chuyện này.

Thích Giác đứng dậy, “Đi, chúng ta đi học ngay bây giờ.”

Thẩm Khước không tán đồng nói: “Tiên sinh,  hiện giờ cho bọn nhỏ học cưỡi ngựa có phải quá nhỏ không?”

“Không sao, để Vương Xích tìm hai con ngựa nhỏ là được.” Thích Giác nói xong liền ôm Thích Như Quy và Tiểu Hồng Đậu đi ra ngoài.

Còn Thích Vô Biệt, dù sao hắn cũng biết cưỡi ngựa

Thẩm Khước vốn không biết bí mật giữa hai cha con, đối với hành vi luôn đối xử lạnh nhạt với Thích Vô Biệt của Thích Giác thập phần bất mãn, nàng thoáng áy náy kéo Thích Vô Biệt qua, hỏi: “Vô Biệt có muốn cưỡi ngựa không? Mẫu thân tự dạy cho con có được không? Khẳng định dạy tốt hơn nhiều so với cha con!”

Thích Vô Biệt rất rõ ràng, Thẩm Khước đến già cũng học không hiểu kỹ năng cưỡi ngựa này. Còn dạy hắn ư..…

“Mẫu thân, con không muốn học.”

“Vậy được rồi.” Thẩm Khước liền không nhiều lời, trong ấn tượng của nàng Thích Vô Biệt quả thực có chút đặc biệt.

Thẩm Khước nhìn bàn trang điểm có chút lộn xộn, nhíu nhíu mày. Vừa nãy tiểu Hồng Đậu tùy ý cầm chơi, vậy mà khiến cả chiếc bàn trang điểm trở nên lung tung rối loạn. Thẩm Khước kéo ghế ra, ngồi xuống trước bàn trang điểm, mở hộp gương lược ra, cẩn thận thu thập một đống trang sức.

Thu thập những trang sức nhỏ bé đó cũng có chút giải trí, Thẩm Khước bất tri bất giác đùa nghịch gần nửa canh giờ, còn chưa hoàn thành được một nửa.

Thích Vô Biệt nghĩ nghĩ, cầm quyển sách đứng ở sau lưng Thẩm Khước, đưa lưng về phía Thẩm Khước đọc sách.

“Đứng ở sau lưng ta làm gì?” Thẩm Khước kì quái hỏi.

“Ghế này không có tựa lưng, nếu người mệt có thể dựa vào con.” Thích Vô Biệt tùy ý nói, đôi mắt hắn đều không nhấc lên từ trong sách.

Trong lòng Thẩm Khước lại ấm áp đến hồ đồ!

Nàng đang muốn nói vài lời từ tận đáy lòng với Thích Vô Biệt, vừa thấy bộ dáng nhíu mày nghiêm túc đọc sách của Thích Vô Biệt, liền nuốt lời muốn nói xuống. Nàng nhìn Thích Vô Biệt trong chốc lát, vẫn là ôm hắn lên trên đùi.

Thích Vô Biệt nghi hoặc giương mắt nhìn nàng.

“Đứng mệt, ngồi đây đọc sách đi.” Thẩm Khước ôn nhu xoa xoa tóc của Thích Vô Biệt.

Thích Vô Biệt chớp mắt, sau đó “Ân” một tiếng, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Không lâu sau, Thích Giác liền mang theo Thích Như Quy và tiểu Hồng Đậu trở lại. Trên mặt hai tiểu gia hỏa hiển nhiên còn lưu lại thần sắc không thoả thích.

“Sao nhanh như vậy đã trở lại?” Thẩm Khước ngạc nhiên hỏi.

“Trong cung tuyên vào.” Thích Giác không nhiều lời, thay đổi y phục liền vội vàng vào cung.

Thẩm Khước nghĩ nghĩ, phân phó Lục Nghị và Niếp Tuyết vào chăm sóc ba hài tử. Nàng còn có một chuyện quan trọng phải làm —— nàng đi bên chỗ Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh sắp mười lăm, người tỷ tỷ Thẩm Khước này cũng không thể không lo nghĩ hôn sự của nàng.

Thẩm Khước đưa danh mục đã chuẩn bị trước đó cho Thẩm Ninh xem, bên trong đó thậm chí còn có bức hoạ của từng người.

“Những người này đều là ta và Ngụy tỷ tỷ, tẩu tử cùng nhau chọn lựa kỹ càng, vô luận là gia thế, nhân phẩm, tướng mạo đều là hạng nhất nhì. Muội nhìn tạm xem có vừa ý không.”

Thẩm Ninh không hé răng.

Thẩm Khước liền cười nói: “Chỉ là bảo muội nhìn một cái thôi, nếu muội không thích ai cũng không miễn cưỡng được muội. Hay là….A Ninh đã có người vừa ý rồi?”

Thẩm Ninh có chút ấp a ấp úng.

Nhìn thấy biểu tình này của Thẩm Ninh, Thẩm Khước sửng sốt một chút, nàng vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là ai nha? Với tỷ tỷ cũng không thể nói sao?”

“Tỷ, Yên gia đang chiêu tục huyền*.” Thẩm Ninh bỗng nhiên nói một câu như vậy.

(*: Ý chỉ tìm vợ kế.)

Thẩm Khước nhất thời không phản ứng lại.

Tục huyền?

Người cần Yên gia chiêu tục huyền chỉ có Yên Đoạt trước đó hoà ly với Thẩm Vân.

Thẩm Khước không thể tưởng tượng được nhìn Thẩm Ninh.

“Tỷ nhìn ta như vậy làm gì!” Thẩm Ninh đột nhiên đứng lên.

Nàng cau mày nói: “Muội biết chàng thích tỷ, nhưng muội không để ý. Muội sớm muộn gì cũng sẽ làm chàng thích muội! Muội không thua tỷ! Cũng không ngại làm vợ kế!”

Thẩm Khước vẫn chưa trì hoãn lại.

Nàng ngốc lăng nửa ngày, hỏi: “Hai người các muội bắt đầu từ khi nào.…”

Thẩm Ninh có chút ngượng ngùng ngồi xuống, “Chàng không biết muội thích chàng.”

Từ khi nào bắt đầu thích Yên Đoạt ư? Đại khái chính là lần sau khi bị Hà thị vứt bỏ, khi Thẩm Ninh gần như tuyệt vọng được Yên Đoạt cứu đi. Lúc ấy không cảm thấy gì cả, nhưng sau đó luôn trong lúc lơ đãng nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó.

Thẩm Ninh cúi đầu nhìn vết sẹo trên tay.

Những vết sẹo này là nàng cố ý không bôi thuốc trừ sẹo để lưu lại, nhìn vết sẹo này, tựa hồ có thể nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó Yên Đoạt không chút do dự cúi người xuống hút chất độc ra cho nàng.

Nhưng Thẩm Ninh cũng biết Yên Đoạt không chỉ không biết nàng thích chàng, hơn nữa người chàng thích lại chính là tỷ tỷ của mình.

Thẩm Khước cảm thấy có chút đau đầu.

Nàng nghĩ nghĩ, thu lại danh sách nàng dốc lòng chuẩn bị trước đó. Nắm lấy tay Thẩm Ninh, nói: “A Ninh, nếu là người khác, cho dù đối phương có một chút chán ghét muội, người tỷ tỷ là ta cũng sẽ đích thân làm mai cho muội. Nhưng nếu là chàng, tỷ thật sự không giúp nổi muội.”

“Muội biết.” Thanh âm của Thẩm Ninh rầu rĩ.

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút lo lắng nhìn Thẩm Khước, hỏi: “Tỷ, tỷ có trách muội không? Tỷ có không cao hứng không?”

“Cô nương ngốc!” Thẩm Khước gõ gõ trán Thẩm Ninh, “Đi tìm hắn đi. Dũng cảm nói với chàng tâm ý của muội, A Ninh thế này ưu tú thế kia!”

“Tỷ….vậy nếu ca ca không đồng ý thì làm sao bây giờ.…” Thẩm Ninh lại có chút nhụt chí.

Cho dù hiện giờ cảm tình của Thẩm Hưu và Thẩm Ninh đã tốt hơn rất nhiều, nhưng Thẩm Ninh vẫn luôn không đổi được tính tình từ nhỏ đã sợ Thẩm Hưu.

“Yên tâm đi, nếu là người khác ca ca có lẽ sẽ không đồng ý, nếu là Yên Đoạt, nói không chừng huynh ấy còn giúp đỡ.”

“Thật sao?” Con ngươi của Thẩm Ninh tràn đầy vui mừng.

“Ân,” Thẩm Khước nghĩ nghĩ, “A Ninh, kỳ thật ca ca sợ nhất chính là tiểu cô nương làm nũng với chàng.”

“Muội biết rồi!” Thẩm Ninh nhấc váy vui mừng chạy ra bên ngoài.

Từ nay về sau, bên người Thẩm Hưu sợ là lại nhiều thêm một tiểu cô nương thích làm nũng khiến chàng hết cách.

***

Lần này Thích Giác tiến cung vậy mà qua đêm. Thẩm Khước khó tránh khỏi lo lắng. Nàng phái người nhiều lần tiến cung thăm dò, phái đi đều là tâm phúc, cũng đích thân gặp được Thích Giác. Chính miệng Thích Giác nói có một số chuyện phải xử lý, hôm nay không thể trở về.

Nhưng cho dù là như vậy, Thẩm Khước vẫn lo lắng.

Trong lòng Thẩm Khước lo lắng, ngủ không yên ổn, khi trời sắp sáng mới chợp mắt, ngày hôm sau liền tỉnh có chút muộn.

Nàng là bị Lục Nghị và Niếp Tuyết dùng một loại ngữ khí vui mừng đánh thức.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Thẩm Khước vẫn có chút buồn ngủ.

“Bệ hạ! Bệ hạ thoái vị!” Niếp Tuyết vội nói.

Con ngươi mông lung của Thẩm Khước từng chút một thanh tỉnh.

Lục Nghị cũng nói: “Cô nương! Thái Tử của chúng ta muốn đăng cơ xưng đế!”

Đây thật sự không phải là một âm mưu sao?

Từ khi biết được tin tức này, Thẩm Khước cứ nghĩ như vậy. Cho đến khi nàng mặc phượng bào phức tạp thêu hoa văn cửu phượng, khi đứng trên đại điển đăng cơ của Thích Giác vẫn nghi hoặc trong lòng: Đây thật sự không phải là một âm mưu sao?

“Chậm một chút.” Thích Giác nghiêng tai, ôn nhu nhắc nhở.

Thẩm Khước nhìn thoáng qua Thích Giác, Thích Giác đã cởi áo bào rộng rãi màu trắng, mặc long bào màu đen, hai con rồng giương nanh múa vuốt ở trước ngực.

“Ồ.” Thẩm Khước đáp lời, nàng thẳng sống lưng, lại nhẹ nhàng đỡ mũ phượng nặng nề, kéo tay Thích Giác đi về phía trước.

“Tiên sinh, phụ hoàng…. đi đâu vậy?” Thẩm Khước đè thấp thanh âm, hỏi.

“Không biết.” Thích Giác trầm mặc trong chốc lát, “Có lẽ là đi Túc Bắc.”

Vị trí Hoàng Hậu này của Thẩm Khước cũng không quá thiết thực.

Một mặt, từ trước đến nay nàng không thích lễ tiết và xã giao phức tạp. Mặt khác, nàng luôn cảm thấy đây là một âm mưu.

Nhưng trong bất tri bất giác, Hoàng Hậu này của nàng lại làm được một năm.

Một năm này, Thích Giác trở thành hoàng đế ưu tú nhất trong lịch sử của Đại Thích. Thu thập cục diện rối rắm sau chiến tranh, giảm miễn thu tiền thuế, khai thương cứu tế, tu sửa thuỷ lợi, xây dựng thành trấn. Dù sao, chàng có tiền.

Lúc ban đầu, Thẩm Khước còn sẽ bởi vì Thích Giác càng ngày càng ít bồi nàng và ba hài tử mà có chút không thoải mái. Nhưng nhìn Đại Thích càng ngày càng tốt, đi về phương hướng quốc thái dân an. Chút không thoải mái của mình kia liền tự mình tiêu hoá.

Lại đến thời gian Ngạc Nam nóng nhất, Thẩm Khước ngồi trên xích đu, lắc tới lắc lui. Nhưng căn bản không có gió.

Nóng đến phiền lòng.

Thẩm Khước xa xa liền nhìn thấy Thích Giác, hẳn là đi ngang qua, không phải đi ngự thư phòng thì chính là đi tiền đường, sau đó lại xuất cung đi.

Thẩm Khước nhắm mắt, dựa vào một bên của xích đu.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, vậy mà đã ngừng lại.

Ý?

Thẩm Khước mở mắt ra, liền thấy Thích Giác đang hái lá cây chuối tây ở một bên, sau đó đi tới che lên đỉnh đầu Thẩm Khước.

“Trời nóng như vậy, bên người cũng không có người hầu hạ cầm dù.” Thích Giác không vui nói.

Thẩm Khước không thể không nói, Thích Giác làm hoàng đế một năm, thế nhưng trên người thêm rất nhiều cảm giác uy nghiêm.

“Là ta bảo các nàng đi hết, muốn một mình ngồi trong chốc lát.”

Thích Giác nhìn về phía dưới hiên, quả nhiên một loạt cung nữ đang đứng đó, đều nhìn sang bên này.

“Tiên sinh, người thân là cửu ngũ chí tôn liền cầm lá chuối tây che nắng cho người khác như vậy cũng không sợ cung nữ chê cười sao.” Thẩm Khước giẫm về phía trước một cái, sau đó cả người theo xích đu đung đưa lên cao.

Thích Giác chờ xích đu rơi xuống, bắt lấy dây đằng, khiến xích đu ổn định lại.

“A Khước, hiện giờn nàng muốn đi nơi nào nhất?”

“Túc Bắc a.” Thẩm Khước không chút nghĩ ngợi nói.

Thích Giác cong cong khóe môi, “Vậy đi thôi.”

Thẩm Khước ngây ngẩn cả người, lúc này nàng mới đem ánh mắt dừng trên người Thích Giác, sau đó liền phát hiện lúc này Thích Giác mặc thế nhưng không phải long bào màu đen, mà là một thân bạch y quen thuộc.

“Tiên sinh, chàng nói cái gì?”

Thích Giác vừa muốn nói chuyện, Thích Vô Biệt cơ hồ là một đường chạy như điên vọt tới.

Nhìn bộ dáng Thích Vô Biệt thở hổn hển, Thẩm Khước vội vàng nhảy xuống xích đu, ngồi xổm xuống trước mặt Thích Vô Biệt, đau lòng nói: “Trời nắng nóng, chạy gấp như vậy làm cái gì!”

Thích Vô Biệt hít sâu một hơi, nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh trở lại.

Hắn không trả lời Thẩm Khước, mà là nhìn Thích Giác ở một bên, hỏi: “Phụ, phụ hoàng….là, là thật sao! Người, người thật sự…thật sự đem, đem hoàng, hoàng vị...truyền cho con sao?”

“Không phải con rất muốn sao?” Thích Giác cười nói.

“Nhưng con mới năm tuổi!” Thích Vô Biệt kinh sợ.

Thích Giác cho hắn một ánh mắt con hiểu ta cũng hiểu.

Thẩm Khước bên cạnh cũng ngây ngốc.

Thích Giác làm hoàng đế một năm liền đem hoàng vị truyền cho Vô Biệt? Chả trách một năm này, Thích Giác làm việc không kể ngày đêm.

Hoá ra đây thật sự là một âm mưu.

“Xe ngựa đã chuẩn bị xong, hiện giờ có thể đi rồi.” Hai tay Thích Giác giơ lá chuối tây lên che trên đỉnh đầu Thẩm Khước.

Mũi Thẩm Khước chua xót, nhào vào trong lòng Thích Giác.

Thích Giác liền nghiêng người, dùng thân thể của mình che mặt trời chói chang cho Thẩm Khước.

Chàng dùng thời gian mười năm, từ bối rối của thân hoạn mắt tật, từ đứa con hoang bước lên ngôi vị hoàng đế, tránh được số mệnh diệt quốc cho Đại Thích, tạo ra một quốc gia thái bình thịnh thế, lại tiêu sái thoái vị.

Một đường gian nan, từng có ẩn nhẫn, chua xót, giãy giụa và thống khổ.

Cuối cùng, chàng rốt cuộc đã được như ước nguyện.

Chàng trọng sinh một đời, thứ chàng tìm kiếm chẳng qua chỉ là: Đem thứ nàng muốn nhất đưa đến trước mắt nàng.