Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 106: Ba đứa




Thích Giác cố ý hôn Thẩm Khước đến thất điên bát đảo, khiến cả người nàng đều có chút choáng váng. Lại cố ý đem chuyện lúc nhỏ khi nàng có nguyệt sự làm bẩn người chàng để chọc nàng, phân tán lực chú ý của nàng. Khiến Thẩm Khước trong bất tri bất giác liền thả lỏng, đau đớn từng trận cũng không khiến người khó bề chịu đựng như trong tưởng tượng.

Cho nên, khi tiếng khóc nỉ non của trẻ con rơi vào trong tai Thẩm Khước, nàng có chút ngây ngốc.

Sinh rồi?

“Là….là nữ hài sao?” Thẩm Khước hơi ngẩng đầu, muốn nhìn một cái.

“Nhi tử.” Thích Giác dùng vải bông đã sớm chuẩn bị tốt cẩn thận bao bọc đứa bé lại.

Trong lòng Thẩm Khước nghĩ, vậy đứa thứ hai nhất định là nữ nhi.

Nhi nữ một đôi mới là hoàn mỹ!

Nhưng Thích Giác nói với nàng đứa thứ hai cũng là nhi tử.

Thẩm Khước có chút mất mát, nhưng khi nghe tiếng khóc nỉ non của hai tiểu gia hỏa, chút mất mát trong lòng nàng liền tan đi. Nàng duỗi cổ, muốn nhìn hai tiểu gia hỏa một chút, nhưng căn bản không nhìn thấy!

“Bế đến cho ta nhìn một cái!” Thẩm Khước có chút sốt ruột nói.

Thích Giác ấn xuống đầu gối của nàng, ngăn cản nàng lộn xộn.

Một tia kinh ngạc xẹt qua đáy mắt của Thích Giác, chàng thoáng giật mình nói: “A Khước, hình như vẫn còn một đứa nữa chưa ra.”

“Cái gì?” Thẩm Khước kinh sợ.

Ba đứa….?

Thẩm Khước bỗng nhiên trở nên có chút căng thẳng.

Thích Giác giương mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Ngoan, đừng sợ.”

Thẩm Khước ngơ ngẩn gật đầu, nàng nằm xuống một lần nữa, nghe theo sự phân phó của Thích Giác, ra sức phối hợp với chàng. Không giống với hai tiểu gia hỏa trước đó nàng mơ màng hồ đồ sinh ra, lần này Thẩm Khước có chút kinh nghiệm, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được tiểu gia hỏa từ trong thân thể của nàng chui ra.

Tư vị chứng kiến một sinh mệnh mới ra đời hoá ra lại kỳ diệu như vậy.

Thẩm Khước nằm nghiêng, nhìn ba tiểu gia hỏa bên người. Nàng có chút không tin đây là hài tử của mình.

Nàng vươn tay, cẩn thận dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của tiểu gia hỏa, mềm mại, nàng liền nhịn không được cẩn thận sờ thêm một lần nữa.

Ba tiểu gia hỏa đều rất ngoan, không khóc không nháo. Đôi mắt đen bóng của hai tiểu ca ca mở to nhìn chằm chằm vào Thẩm Khước, mà tiểu muội muội của hai đứa cư nhiên đã ngủ mất, tùy ý để Thẩm Khước vuốt ve, như cũ vẫn ngủ ngon.

Thích Giác rửa sạch tay, lúc xoay người lại, nhìn thấy chính là một màn như vậy.

Thích Giác đi qua, kéo góc chăn bị trượt xuống đắp lại cho Thẩm Khước, ôn nhu nói: “Để ý một chút, đừng để bị lạnh.”

Thẩm Khước gần như không nghe thấy lời nói của Thích Giác, mặt mày nàng mang theo ý cười vô tận, ôn nhu nói: “Hai tiểu gia hỏa này ai là ca ca ai là đệ đệ a? Nhìn thì….quả thực là giống nhau như đúc.”

“Trên mu bàn tay của đứa lớn bị ta nhéo một cái.” Thích Giác nói.

Thẩm Khước vội vàng kiểm tra tay của hai tiểu gia hỏa, quả nhiên nhìn thấy một dấu vết màu đỏ trên mu bàn tay của đứa nằm ở bên ngoài.

Da thịt của tiểu hài tử rất mềm mịn, bàn tay có chút thô ráp xẹt qua đã có thể bị phiếm hồng, càng đừng nói là bị nhéo một cái! Thẩm Khước nhìn vết đỏ trên mu bàn tay của tiểu gia hỏa đến ngây ngốc.

Nàng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Thích Giác, hỏi: “Sao chàng lại có thể hạ độc thủ như vậy!”

Độc thủ?

Thích Giác cười nói: “Khi tiểu hài tử vừa mới ra đời đều phải hung hăng vỗ một cái vào mông để nó khóc lên. Tiểu gia hỏa này không chịu khóc, nhéo một cái mới rầm rì ra tiếng.”

“Vậy chàng cũng không thể dùng sức nhéo nó như vậy a! Bị sưng thành cái dáng gì rồi.…” Thẩm Khước oán trách nói, vành mắt của nàng đã ửng đỏ.

Thích Giác vội vàng dỗ nàng: “Không sao, không sao cả. Da thịt của tiểu hài tử nhìn thì mềm, hết đỏ cũng nhanh, ngày mai sẽ không sao nữa.”

Thẩm Khước có chút nghi hoặc trừng mắt nhìn Thích Giác.

Ban đầu Thẩm Khước vẫn luôn không muốn sinh tiểu hài tử, sau khi có thai cũng có nhiều cảm xúc mâu thuẫn. Nhưng khi tiểu gia hỏa thật sự ra đời, nàng lại để ý hơn hết so với bất cứ ai.

Giường em bé Thích Giác đã chuẩn bị xong từ rất sớm, mỗi một tấm gỗ đều do chàng đích thân đóng vào. Nhưng lúc trước vẫn luôn cho rằng tiểu gia hoạ trong bụng Thẩm Khước là hai đứa, không nghĩ tới cuối cùng lại nhiều thêm một đứa. Tuy rằng chiếc giường em bé này hiện giờ còn có thể để được ba tiểu gia hỏa, nhưng đến khi ba đứa nó lớn hơn vài tháng nữa e rằng sẽ chật.

Thích Giác nhìn ba tiểu gia hỏa đang ngủ say, nghĩ rằng sắp tới nên bắt tay vào làm một chiếc giường em bé lớn hơn một chút nữa.

Màn đêm bốn phía, trời rất nhanh đã tối.

Thích Giác giương mắt, nhìn Thẩm Khước nằm nghiêng trên giường, Thẩm Khước cũng ngủ rồi, ngủ rất an ổn, khóe miệng chứa ý cười, tay còn đặt ở mép giường em bé. Thích Giác nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

Nhẫn có chút nôn nóng đợi trong thư phòng.

Nhưng cả Trầm Tiêu phủ đều biết hôm nay là ngày gì, tiểu chủ tử ra đời, chính là hỉ sự cực lớn, cho dù hắn có nôn nóng cũng chỉ có thể chờ.

“Đợi lâu rồi.” Thích Giác xuất hiện ở cửa, chàng chậm rãi đi vào.

Thích Giác đi đến ngồi xuống trên ghế mây, có chút mệt mỏi xoa xoa ấn đường, nói: “Bên phía Ảnh thế nào rồi?”

“Địa hình của Cam Ninh thành thật sự không được tốt lắm, nếu viện binh không đến e rằng không thể chống đỡ quá lâu.” Nhẫn bẩm báo.

Thích Giác gật gật đầu.

Trong lòng chàng hiểu rõ, lần này phụ hoàng của chàng để chàng lĩnh quân xuất chinh, danh hào đánh thắng lập công, nhưng Thích Giác rất rõ ràng chiến sự này vốn không dễ. Địa thế của Cam Ninh thành bằng phẳng, công kích không dễ thắng. Tuy rằng Ảnh dùng thân phận của hắn ngưng tụ lòng dân, điều động không ít bá tánh của Cam Ninh thành cùng với dân chúng của thành trấn gấp rút gia cố tường thành. Lại chiêu mộ hàng loạt dân binh, nhưng nếu như viện binh không đến, Cam Ninh thành chung quy chỉ có thể trở thành một tòa thành bỏ.

Mà hiện giờ Đại Thích trừ bỏ binh mã lưu thủ ở Ngạc Nam ra, đại đa số đều ở vùng Nã Quảng, Lan Giang, Thủy Phong, muốn kịp thời điều binh đến cũng không phải là dễ.

Kỳ thật đây vốn không phải điều Thích Giác lo lắng.

Thích Giác lo lắng chính là phụ hoàng của chàng sở dĩ phái chàng lĩnh quân đi Cam Ninh, chính là muốn để chàng chết ở nơi đó. Cho nên căn bản không có khả năng có viện binh.

“Đã biết, truyền tin cho Ảnh, bảo hắn tận lực là được.” Thích Giác trầm ngâm trong chốc lát, lại nói, “Nếu như có khả năng, để hắn tự nghĩ cách âm thầm chạy trốn. Nhưng Thích Giác thật sự vẫn chết ở Cam Ninh thành đi.”

“Vâng.” Nhẫn đáp lời, xoay người ra khỏi thư phòng.

Trên bàn thư tín chồng chất, Thích Giác mở từng phong thư cẩn thận đọc, lông mày của chàng càng ngày càng gắt gao nhíu lại. Chàng trầm mặc đem từng phong thư thiêu hủy.

Thích Giác dựa vào ghế mây, nhắm mắt suy tư.

Trong thư phòng to lớn là một khoảng im ắng.

Qua rất lâu, Thích Giác bỗng nhiên ngồi dậy ngay lập tức, chàng có chút ảo não bước nhanh ra ngoài, chàng vội vàng chạy trở về, đứng ở cửa, lặng lẽ đẩy cửa ra, nhìn thoáng qua bên trong, thấy bốn tiểu gia hỏa đều đang ngủ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn sâu vào Thẩm Khước trong lúc ngủ còn mang theo ý cười, Thích Giác cũng không tự chủ được nhẹ nhàng cong cong khóe môi.

Chàng nhẹ nhàng khép cửa lại, đi ra ngoài, trực tiếp đi đến phòng bếp nhỏ.

Thẩm Khước vốn dĩ kén ăn, trong khoảng thời gian mang thai này, trên cơ bản chỉ thích ăn những món Thích Giác làm. Hiện giờ nàng vừa mới sinh xong, ăn đồ ăn cũng không thể tuỳ theo tính tình của nàng, những thứ đồ ăn bồi bổ quá nhiều dầu mỡ, nàng khẳng định là ăn không vô. Muốn để nàng ngoan ngoãn ăn những món ăn bồi bổ trong khi ở cữ, e rằng chỉ có Thích Giác đích thân xuống bếp nàng mới chịu ăn.

May mà, phàm là những thứ Thích Giác đích thân xuống bếp làm, Thẩm Khước luôn có thể ăn đến vui vẻ.

Trong phòng bếp đã sớm chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, mấy đầu bếp đều đứng ở một bên nhìn Thích Giác đem từng thứ bỏ vào nồi.

Ngay cả động tác xuống bếp cũng có thể ưu nhã đến mức này cũng là một chuyện không dễ dàng.

Thân là đầu bếp của Trầm Tiêu phủ, sớm đã quen việc chủ tử nhà mình cái gì cũng biết, cả đám im ắng chờ ở một bên, chờ khi Thích Giác cần thứ gì đó thì giúp đỡ một tay.

Không bao lâu,trên bàn đã bày ra tim tẩm dầu vừng, niễng nấu dầu, thịt vụn chưng trứng và nhân tôm hoa mộc, chỉ còn canh cá trích đậu hũ và canh bao tử vẫn đang hầm ở trong nồi.

Thích Giác vừa cẩn thận rửa tay, vừa phân phó: “Đi gọi Ngư Đồng, Niếp Tuyết và Vương Xích đến đây.”

Không lâu sau, Ngư Đồng, Niếp Tuyết và Vương Xích đều chạy đến.

Thích Giác nói: “Niếp Tuyết, trước không cần ồn đến A Khước. Ngươi đi tiễn những bà mụ của mỗi nhà đưa tới đi, nhớ rõ cảm tạ cùng lễ vật. Nhưng nhắc nhở các nhà tạm thời không cần vội vã đến đây.”

“Vâng!” Niếp Tuyết đáp lời liền vội vàng chạy đi.

Thích Giác nói: “Vương Xích, vài tháng này trước điều Lục Nghị trở lại đây. Quất Cảnh tạm thời không cần, cũng không cần bà tử khác.”

Vương Xích có chút nghi hoặc hỏi: “Thật sự không thỉnh bà vú sao?”

“Tạm thời không cần.” Thích Giác khuấy khuấy canh nóng trong nồi.

Vương Xích đáp lời, trở về nhà tìm Lục Nghị, trên đường, trong lòng hắn đều đang tính toán, không thỉnh bà vú thật sự được sao? Phu nhân nhà ai sinh con mà không thỉnh bà vú? Huống hồ đây là một hơi sinh ba a! Vương Xích nhớ lại dáng vẻ khuấy canh của Thích Giác, càng nghĩ càng cảm thấy quỷ dị.

Thích Giác nhìn Ngư Đồng, nói: “Dưới trướng Triệu tướng quân vẫn luôn chiêu mộ binh sĩ, ta đã tiến cử ngươi qua đó.”

Ngư Đồng đột nhiên ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Thích Giác.

Thích Giác nói: “Nếu như đã qua nhiều năm như vậy cũng không thể làm hao mòn đi cừu hận trong lòng ngươi, vậy thì đi thôi. Cơ hội ta đã cho ngươi, còn lại chỉ dựa vào chính bản thân ngươi mà thôi.”

Ngư Đồng hít sâu một hơi, trịnh trọng ôm quyền.

Thích Giác nhìn canh trong nồi, đã sôi rồi.

Chàng dùng chén nhỏ đựng đầy vài đạo món ăn, đặt ở trên khay, bưng trở về phòng.

Ba tiểu gia hỏa còn đang ngủ, nhưng đại gia hỏa đã tỉnh rồi.

Thẩm Khước ghé vào mép giường, nhìn ba tiểu gia hoả trên giường em bé kề sát giường lớn.

Cả khuôn mặt nàng đều tràn ngập ý cười.

Nghe thấy thanh âm, nàng ngẩng đầu, vội vàng đặt ngón trỏ vào bên môi ra hiệu im lặng choThích Giác, để chàng không ồn đến ba tiểu gia hỏa.

Thích Giác cười đặt khay đồ ăn xuống trên bàn nhỏ ở đầu giường, sau đó ngồi xuống mép giường, đỡ Thẩm Khước ngồi dậy.

Chàng ôn nhu nói: “Ăn chút gì đi.”

Thẩm Khước quả thực rất đói, nhưng vừa nhìn thấy những món ăn đầy dầu mỡ ở trước mặt liền nhíu mày lại.

Nàng lẩm bẩm nói: “Tiên sinh, những thứ này cái nào là chàng làm a?”

“Nàng đoán xem?” Thích Giác đưa muỗng cho nàng.

Thẩm Khước nhìn nhìn vài đạo món ăn này, dùng muỗng nhỏ múc một muỗng nếm thử. Sau khi nếm xong mỗi món, nàng có chút kinh ngạc nói: “Tiên sinh, tất cả đều là do chàng làm!”

Thích Giác cười gật đầu.

Thẩm Khước liền há miệng bắt đầu ăn, hình như tim tẩm dầu vừng, thịt vụn chưng trứng và canh bao tử cũng không ngấy như vậy, nhân tôm hoa mộc và canh cá trích đậu hũ cũng không có mùi vị quái lạ. Ngay cả so với bình thường đã thêm rất nhiều muối đều trở nên có thể tiếp nhận được.

Thẩm Khước đang ăn, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thích Giác, hỏi: “Tiên sinh, chàng đã ăn gì chưa?”

Thích Giác khẽ ngẩn người, chàng giống như đã quên mất chuyện ăn cơm này.

Thẩm Khước nhìn nhìn vài đạo món ăn trước mặt, thật sự là có chút khổ não. Bởi vì Thích Giác so với nàng còn không thích đồ ăn dầu mỡ hơn. Hoặc là nói, chính vì Thẩm Khước từ nhỏ đã được sống bên người Thích Giác, rất nhiều thói quen đều theo chàng, mới không thích những món ăn quá dầu mỡ.

“Không sao, ta cùng ăn với nàng.” Thích Giác xoa đầu Thẩm Khước, cầm lấy chiếc đũa ở một bên cùng Thẩm Khước tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ món ăn.

Lấp đầy bụng xong, Thẩm Khước cười híp mắt, nhìn Thích Giác nói: “Tiên sinh, cùng chàng ăn cữ thiện cũng không tồi. Đợi hết tháng này, không chừng chàng sẽ biến thành đại mập mạp a!”

Thích Giác nhích đến, nhéo nhéo khóe miệng đang cười của nàng, sủng nịnh nói: “Cho dù ta trở thành đại mập mạp, nàng cũng sẽ biến thành tiểu mập mạp trước.”

“Ô ô.…”

Cũng không biết trong ba tiểu gia hỏa đứa nào tỉnh ngủ trước khóc ré lên, một đứa tiếp một đứa đều tỉnh lại, không ngoan ngoãn đá tới đá lui.

“Làm sao bây giờ a!” Thẩm Khước có chút luống cuống.

“Không có việc gì.” Thích Giác thu dọn chén đĩa, sau đó đi xem xét tình hình của mấy tiểu gia hoả kia. “Đại khái là đói rồi.”

Thẩm Khước ngây ngẩn cả người, nàng chớp chớp mắt, có chút ngây ngốc nói: “Phải làm sao bây giờ? Ta phải cho tụi nhỏ ăn sao?”

Thích Giác nói: “Nếu như nàng không muốn cho ăn, đương nhiên có thể tìm bà vú.”

“Không được, không được,” Thẩm Khước nói liên thanh, “Trước đó đã nói là không tìm bà vú, hai người chúng ta sẽ đích thân chăm sóc!”

“Ân, đích thân chăm sóc.” Thích Giác mỉm cười bế đứa thứ hai khóc lớn tiếng nhất từ trong giường em bé ra, đưa cho Thẩm Khước.

Vốn không phải Thích Giác thiên vị, thật sự là đứa thứ hai này khóc đến quá ồn. Mà hai tiểu gia hỏa kia tuy rằng cũng đói bụng, nhưng chỉ chớp chớp mắt, lại trước sau không khóc.

Thẩm Khước vươn tay, lại rụt trở về.

Thích Giác cười đứng ở bên giường, lẳng lặng chờ đợi.

Thẩm Khước giống như hạ quyết tâm rất lớn, mới “anh dũng” mà đón lấy đứa bé.

Hình như là thay đổi người ôm, tiểu gia hỏa có chút không thoải mái lộn xộn, tay chân nhỏ bé không ngừng múa loạn lên.

Thẩm Khước lập tức luống cuống, vội vàng nói: “Tiên sinh! Ta….ta ôm không được!”

Thích Giác cười khom lưng, nâng tay Thẩm Khước lên, giúp nàng bày ra tư thế chính xác. Lúc này, tiểu gia hỏa ở trong lòng nàng liền ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Thẩm Khước nhẹ nhàng thở ra.

“Hoá ra là ôm như vậy.…” Thẩm Khước ngượng ngùng cười cười.

Thẩm Khước vừa dứt lời, tiểu gia hoả trong ngực liền bắt đầu hất y phục của nàng ra. Sau đó chui đầu vào.

Thẩm Khước lập tức mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn tiểu gia hoả trong lòng.

“Nó! Nó cắn ta!” Thẩm Khước giống như cầu cứu nhìn Thích Giác.

Thích Giác buồn cười vỗ một cái vào trên mông của tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa không chịu nhả ra, nút từng hơi một.

Nhưng….sữa đâu!

Không có sữa, cái gì cũng không ăn được!

Tiểu gia hỏa hung hăng cắn xuống.

“Đau!” Thẩm Khước có chút trốn tránh lùi về phía sau, nàng đau đến gắt gao nhíu mày.

Thích Giác thấy không tốt, vội vàng kéo vật nhỏ ra, đặt xuống một bên. Lại nhìn ngực của Thẩm Khước, đã bị cắn đến đỏ.

Tiểu gia hỏa “Oa ——”một tiếng khóc lên, cực kỳ ủy khuất.

Nó chỉ muốn ăn no a, vì sao đã không được ăn no còn bị khi dễ!

Thích Giác hung hăng vỗ một cái vào trên mông đứa bé, nhẹ mắng: “Còn khóc nữa sẽ quăng con ra ngoài!”

Đôi mắt to tròn còn chứa nước mắt của tiểu gia hỏa liền chớp chớp, giống như nghe hiểu liền nhanh chóng nhịn lại không khóc nữa.

Thích Giác đặt đứa bé vào trong giường, lấy tay Thẩm Khước ra, cẩn thận xem xét, Thẩm Khước quả thực bị cắn không nhẹ, vết cắn nhỏ thập phần rõ ràng.

Thẩm Khước có chút ảo não nói: “Tiên sinh, sao lại như vậy a.…Ta không cho tụi nhỏ ăn được.…”

Thấy Thích Giác đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, Thẩm Khước vẫn có chút ngượng ngùng kéo kéo vạt áo. Có người ngoài ở đây đó! Tuy rằng là ba tiểu gia hoả vừa mới ra đời.…

Thích Giác trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên lấy tay xoa nhẹ.

“Tiên sinh! Tụi nhỏ còn đang đói a!” Thẩm Khước nôn nóng nói.

“Ân, chính vì tụi nhỏ đói rồi.” Thích Giác thả tay ra, nhưng lại cong người ngậm lấy ng.ực nàng. Sau đó một bên vuốt ve, một bên mút nhẹ.

Mặt của Thẩm Khước từ từ đỏ lên, đến khi cả khuôn mặt nàng hoàn toàn đỏ lựng, nàng mới vươn tay đẩy Thích Giác ra. Nhưng hai tay nàng nhỏ mềm như bông, một chút sức lực cũng không có.

“Tiên, tiên sinh….đừng, đừng như vậy.…” Thẩm Khước nũng nịu nói.

Nàng lướt qua Thích Giác nhìn thấy ba tiểu gia hoả trên giường đều mở to mắt, đặc biệt là đứa lớn giống như đang cười với nàng, mặt của nàng càng đỏ hơn.

Một tay Thích Giác dễ dàng bắt lấy hai tay của Thẩm Khước, một tay khác tiếp tục vuốt ve.

Thẳng đến khi chàng mút ra một ngụm sữa đặc sệt, mới thả Thẩm Khước ra.

Khi sữa chảy ra, cả người Thẩm Khước đều đã cứng lại.

Thích Giác đứng dậy, trong miệng chàng đều là sữa của Thẩm Khước. Chàng nghĩ nghĩ, vẫn là nuốt xuống.

Thẩm Khước nhìn chằm chằm vào Thích Giác, sau đó chậm rãi vươn tay cẩn thận lau đi giọt sữa bên khoé miệng của chàng.

Nàng nghiêm túc nói: “Ngoan, ăn no chưa?”

Thích Giác sững sờ ở đó, hoài nghi là chính mình nghe lầm.

Thẩm Khước “phụt” một tiếng bật cười, cười đến cả người đều phát run.

Thích Giác bất đắc dĩ nhìn nàng, sau đó bế tiểu gia hoả từ trong giường đưa cho Thẩm Khước, để tụi nhỏ từng đứa từng đứa được bú sữa. Mấy tiểu gia hỏa vừa mới ra đời, ăn uống đều còn rất ít, mới ăn một lát đã no.

Tiểu hài tử mà, ăn no sẽ tiếp tục đi ngủ.

Thẩm Khước cúi đầu nhìn ngực mình còn có chút phát trướng, nói: “Tiên sinh, chàng ăn no chưa? Còn muốn không?”

Thích Giác nghiêng người, cắn nhẹ vào ngực Thẩm Khước, trầm giọng nói: “Nàng đợi đó.”

Có lẽ là bởi vì đang ở cữ, thể lực của Thẩm Khước rất yếu, cho mấy tiểu gia hoả bú sữa không bao lâu liền buồn ngủ. Thích Giác giúp nàng xoa xoa người, nàng liền ngủ say.

Thích Giác thu dọn đồ vật  xong, lúc trở về phát hiện đứa thứ hai lại đang nháo.

Thích Giác nhíu mày, có chút không vui trừng mắt nhìn nó. Nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nại kiểm tra giúp nó một chút. Hoá ra là đái dầm. Thích Giác liền đổi tã cho nó, lại kiểm tra hai tiểu gia hoả khác.

Đợi xác định hết thảy đều thỏa đáng, mới thổi nến, nhẹ tay nhẹ chân lên giường.

Chàng vừa mới lên giường, Thẩm Khước liền nhích đến, theo thói quen chui vào trong lòng chàng tìm một tư thế thoải mái để ngủ. Thích Giác chậm rãi ôm Thẩm Khước vào lòng, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Thích Giác ngủ một canh giờ, mấy tiểu gia hỏa lại khóc.

Thích Giác đành phải ngồi dậy, đi xem xét mấy tiểu gia hoả kia.

Không đái dầm, vậy thì là lại đói bụng.

Thẩm Khước cũng bị đánh thức, nàng xoa xoa mắt, nhu nhu nói: “Có phải lại đói rồi không?”

“Ân, vật nhỏ ăn uống ngược lại không ít.” Thích Giác cười bế ba tiểu gia hỏa đến trong lòng Thẩm Khước, để nàng lần lượt cho ba đứa bú sữa.

Sau đó lại nhẹ nhàng vỗ vỗ, dỗ tụi nó ngủ.

Thẩm Khước dùng sức xoa xoa mắt, nhìn Thích Giác ngồi ở bên giường lắc nhẹ giường em bé.

Nàng dịch dịch người về phía trước, ôm lấy eo Thích Giác, ôn nhu nói: “Gặp được tiên sinh, là phúc khí của ta và bọn nhỏ.”

Thích Giác vỗ nhẹ vào mu bàn tay đang vòng quanh eo mình, hỏi: “Nàng đó, có đói bụng không?”

Thẩm Khước vẫn cười lắc lắc đầu, mềm mại nói: “Không đói, chỉ là rất buồn ngủ.”

Thực ra là có chút đói, nhưng Thẩm Khước có chút không nỡ để Thích Giác đêm hôm khuya khoắt như vậy lại đến phòng bếp bận rộn.

“Vậy thì đi ngủ.” Thích Giác đắp chăn cho ba tiểu gia hỏa, sau đó xoay người lên giường.

“Ân, tiên sinh chàng phải ôm ta, ta mới ngủ được. ’ Thẩm Khước làm nũng.

“Được, vẫn luôn ôm nàng.” Thích Giác ôm Thẩm Khước vào trong ngực, hiện giờ Thẩm Khước vừa mới sinh xong, thân thể lại trở về nhỏ bé như trước kia.

Thích Giác ôm Thẩm Khước ngủ hơn một canh giờ liền mở mắt, chàng nhẹ nhàng lấy tay Thẩm Khước để ở trên ngực mình ra, lăng lẽ xuống giường.

Thích Giác đứng ở bên giường em bé, phát hiện đứa lớn cư nhiên đã tỉnh, đang chơi nắm tay của mình.

Thấy Thích Giác đứng ở mép giường, tiểu gia hỏa bỗng nhiên nhếch miệng cười.

Thích Giác khẽ kinh ngạc, chàng vươn tay ra sờ, tiểu gia hỏa quả nhiên đã đái dầm. Vậy mà không khóc không nháo là một hài tử nghe lời, so với đứa thứ hai ở bên cạnh hiểu chuyện hơn nhiều. Thích Giác thoáng vui mừng.

Chàng nhìn thoáng qua Thẩm Khước vẫn đang ngủ trên giường, liền nhẹ nhàng thay tã cho đứa lớn. Khi đặt đứa lớn xuống một lần nữa, chân của nó không cẩn thận đụng phải bàn chân của đứa thứ hai, nó liền nhíu nhíu mày sắp tỉnh lại.

Thích Giác không hy vọng nó tỉnh lại, vội vàng lắc nhẹ giường em bé.

Đứa lớn chớp chớp đôi mắt đen láy, tò mò nhếch môi cười. Thích Giác vội vàng ra hiệu im lặng với nó, lại chỉ chỉ Thẩm Khước vẫn đang ngủ say ở trên giường. Tiểu gia hỏa như nghe hiểu, thế nhưng mở nắm tay nhỏ ra từng chút một, sau đó bịt kín miệng mình.

“Ngoan.” Thích Giác cong lưng, nhẹ nhàng khen bên tai nó.

Xác định đứa thứ hai đã ngủ, tiểu nữ nhi vẫn không tỉnh lại, Thích Giác lại nhìn đứa lớn đang một mình chơi nắm tay của mình, thoáng yên tâm mà đi ra ngoài —— Chàng phải đi làm cơm sáng cho Thẩm Khước.

“Tiên sinh!” Lục Nghị giống như đã đợi ở bên ngoài rất lâu vội vàng tiến đến.

Thích Giác dừng chân, hỏi: “Chuyện gì?”

Lục Nghĩ vội vàng nói: “Nửa canh giờ trước Tiếu đã đến đây, bởi vì hắn đến đây sẽ không tiện nên liền đến thư phòng chờ người, dặn dò nô tỳ ở chỗ này chờ người, đợi gặp người, lập tức bẩm báo với người để người qua đó một chuyến, có việc gấp, là chuyện của Cam Ninh thành.”

Cam Ninh thành?

Thích Giác khẽ nhíu mày, nói: “Đã biết, A Khước còn đang ngủ, ngươi đừng làm ồn đến nàng. Nghe nàng tỉnh rồi thì đi vào hầu hạ.”

“Vâng, nô tỳ đã biết.” Lục Nghị vội vàng nói.

Thích Giác bước nhanh đi đến thư phòng.

Cam Ninh thành đã xảy ra chuyện? Bên đó vốn dĩ chỉ là một tòa thành bỏ đi, còn có thể xảy ra chuyện gì?

Tiếu ngồi trên bậc thang trước cửa thư phòng, trong miệng ngậm một cây cỏ, có chút nhàm chán thưởng thức một cơ quan nhỏ giống đình tám góc trong tay. Nhìn thấy thân ảnh màu trắng của Thích Giác xuất hiện ở cuối hành lang, hắn vội vàng đứng dậy.

“Hắc, chỗ ta có tin tức tốt.” Tiếu cười nói.

Thích Giác ngạc nhiên hỏi: “Tin tức tốt? Tin tức tốt đến từ Cam Ninh thành sao?”

“Đúng vậy! Mộ Dung tướng quân kịp thời đuổi tới, bảo vệ được Cam Ninh thành.” Tiếu nhướng mày, “Hắc, có phải ngươi căn bản đã nghĩ sai rồi không. Hoàng đế lão tử kia của ngươi thật sự chỉ vì ngươi đăng cơ tạo thế, để ngươi giành được công tích tốt khi ở vị trí Thái Tử, căn bản không muốn hại chết ngươi a?”