Tôi mơ màng tỉnh giấc, " không biết là tôi đã ngủ được bao lâu rồi.?"
bây giờ tôi đã có ý thức trở lại nhưng tôi không muốn cho mọi người biết là tôi đã tỉnh, tôi nằm im đó gặm nhắm những nỗi đau, nỗi đau khi ngươi tôi yêu không tin tưởng tôi, nỗi đâu mất con và nỗi đâu thất bại trong tay kẻ đáng lẽ ra tôi đã biết từ đâu là ả ta không hề tốt.
Trong giấy phút thống khỗ này tôi chợt muốn đi khỏi nới này, cái nơi vừa mới cho tôi cảm giác yêu thương nồng cháy mà tôi chỉ mới 1 nếm thử lần đầu tiên trong đời thì nay nó là lại là nơi tận cùng của sự đau thương mất mát , tôi muôn đi thật xa nơi này ,nêu chẳng mấy chết ở đâu đó ngoài kia cũng được, tôi sẽ được theo cùng con của tôi.
Tôi nhân lúc Giai Âm không có trong phòng tôi cố gắng gồng mình ngồi dậy, nó không hề dễ dàng chút nào.
cuối cùng cũng đã đứng dậy được tôi lê tấm thân thê thảm này mà từng bước ra đi.
Tôi mon mem theo những góc khuất trong phủ để đi ra ngoài, bình thường phủ của hắn cũng đã rất ít quỷ sai canh gác chỉ có 4 tên đứng ở sảnh và cổng lớn thôi nên tôi quyết định ra đi ở cửa sau.
Tôi bước từng bước khập khiễng ra đi ở cái nơi u tối này, gió rít lên từng hồi tê tái...
cứ đi cứ đi mãi trong vô đinh , Nơi Âm Giới này thì tôi làm gì còn chỗ nào để mà đi kia chứ ?
Xung quanh tôi thấp thoáng những quỷ hồn lấp ló, kẻ thì bay , người thì lết tạo nên 1 vùng không khí chết chóc thê lương.
Bất chợt 1 vong linh đứng trước mặt tôi, hắn nhìn tôi chằm chằm rồi hắn hỏi tôi bằng 1 giọng nói khàn ầm tỳ địa ngục.
- ngươi chưa chết?
Tôi quá bất ngờ với câu hỏi của hắn nên không biết phải làm gì ,tôi cố giả vờ không thấy hắn , thế rồi tôi đi lướt qua hắn , lúc này hắn như đã chứng thật được tôi là người còn sống nên đã hét toáng lên như báo hiệu cho những quỷ hồn quanh đây.
- Nó là người , nó chưa chết. bắt lấy nó !!!
lập tức những quỷ hồn khác điều nhìn tôi, tôi như biết được là có chuyện không ổn sắp xảy ra nên tôi cố sức chạy đi, lũ quỷ hồn kia cũng đuổi theo tôi.
Nhìn chúng thật đáng sợ , kẻ không đầu kẻ mất chân còn có kẻ đã không còn mặt mũi nữa.
Tôi cứ thế mà chạy, rồi tôi chạy tới 1 con đường đầy hoa đỏ 2 bên, tôi chợt nhận ra đây là hoa bỉ ngạn, loài hoa được làm thành trâm mà hắn tặng cho tôi.
Khi chạy đến đoạn này tôi thấy rất nhiều quỷ sai, có 2 tên quỷ sai đã chặn tôi lại.
- Ngươi đi đâu, tại sao bọn quỷ đuổi theo ngươi ?
Tôi đứng lại nhìn về phía sau thì bọn quỷ lang than kia vì sợ bị quỷ sai bắt nên đã chạy mất.
tôi lấy lại bình tĩnh nhưng vì cơ thể suy yếu mà lại chạy lau như vậy nên tôi đã ngã về phía đám hoa bỉ ngạn mà ngất đi.
" Trong lúc bọn quỷ sai còn chưa biết sẽ làm gì với 1 con người sống như nàng thì từ đâu xuất hiện 1 nam nhân, trên người mặc quan phục trên tay thì cầm bút đi tới. Hắn ta nhìn nàng 1 chút rồi ra lệnh quỷ sai mang nàng về tư phủ của hắn "
"nàng được hắn cho người chăm sóc tử tế.
nàng cứ thế mà hôn mê 1 ngày 1 đêm trong tư phủ của hắn."
_________________________
Về phần Nhất Phàm sau khi được Giai Âm báo lại là không thấy nàng trong phòng nữa hắn đã tá hỏa điều động toàn bộ quỷ sai của hắn đi tìm nàng , nhưng tới nay vẫn bạt vô âm tính.
Hắn vì cảm giác tội lỗi và đau lòng khi đánh mất nàng mà hắn cũng trở nên tiều tụy.
Hắn bỏ mặt Mạch Mạch 1 mình ở trong phòng không muốn ai làm phiền cho đến khi tìm được nàng.
Còn về phần Mạch Mạch, Ả ta chỉ ăn có 1 chút chè có hồng hoàn nên tạm thời yêu khi tổn thương phải hiện nguyên hình là Hồ Yêu trong vài ngày khi nào yêu khí của ả ta trở lại bình thường thì ả ta sẽ lại là 1 mỹ nhân lạnh lùng.
_________________________
Sau 1 ngày 1 đêm tôi đã tỉnh lại.
Tôi thấy tôi đang ở trong 1 căn phòng ấm áp.
Thấy tôi tỉnh lại 1 nữ tỳ nói.
- Cô nương đã tỉnh rồi sao? cô ở đây đợi tôi đi bẩm báo lại với đại nhân. nói xong cô ta đi ngay.
" Tôi đáng ở đâu đây, nhìn không gian thì chắc chắn không phải phỉ của hắn rồi "
không lâu sau người mà cô ta nói đã đến,
1 nam nhân với nước da nhợt nhạt nhưng không thể phủ nhận nhan sắt của hắn được, đôi mắt thì dài và sau hút mũi thẳng mái tóc dài trắng vóc dáng cao cao gầy gầy mặc 1 bộ quan y trong thật nho nhã.
trên tay ngài ấy luôn cầm 1 cây bút và 1 cuốn sổ.
Ngài ấy tiến lại gần tôi ân cần thăm hỏi.
- cô nương đã tỉnh rồi sao, cô nương có còn thấy khó chịu ở đâu không.?
- dạ không ạ, tiểu nữ đã đỡ hơn nhiều rồi.
tôi nhẹ nhàn đáp
- vậy cô nương cho tôi mạng phép hỏi tại sao cô nương lại ở đây không trong khi theo tôi thấy là cô nương vẫn còn sống.?
ngài ấy hỏi rồi cười nhẹ với tôi
Tôi bây giờ chỉ muốn quên đi những chuyện thống khỗ kia nên đã trả lời là không nhớ vì nếu như biết tôi là nương tử của hắn chắc ngài ấy sẽ mang tôi trả cho hắn vì ở Âm Giới này ai lại không biết 1 người có chức quyền như hắn, rồi ngày ấy hỏi thêm.
- Vậy cô nương có nhớ tên mình là gì không.
ngài ấy lại cười dịu đang với tôi, tôi lại 1 lần nữa nói dối. tôi nói là tôi không nhớ tên của mình luôn.
- chà... khó nhỉ, tôi không biết tên họ quê quán nên không thể mở sổ sinh tử để xem dương thọ của cô nương có còn hay là không. ngài ấy trầm ngâm
- sổ sinh tử sao ? tôi ngạc nhiên hỏi.
- đứng vậy, à tôi quên giới thiệu, tôi là Nhan Dạ Nguyệt mọi người thường gọi tôi là Nhan Phán Quan, tôi là phán quan thân cận của Diêm La Vương.
ngài ấy cười nói.
- Ngài là phán quan sao? tôi tròn mắt hỏi
- đúng vậy, công việc của tôi là quản lý và kiểm tra những oan hồn xuống đây đã hết dương thọ hay là chưa!
Tôi không ngờ mình lại gặp phải 1 người có địa vị như vậy ở đây.
Giới thiệu xong về mình ngài ấy nhìn tôi nói thêm.
- Nếu như cô nương đã không nhớ tên cô nương là gì thì để tôi đặc tên cho cô nương nha, cô nương không phiền chứ.?
Tôi gật đầu đồng ý .
- Tôi gặp cô nương ở hoàng tuyền nơi đó toàn là hoa bỉ ngạn, cô nương khi ngất cũng nằm lên bỉ ngạn thì tôi coi đó là duyên vậy cho nên tôi gọi cô nương là Mạn Đà La nha, cô chịu không ?
Tôi nhìn ngài ấy tỏ vẻ chưa hiểu.
- À là vậy nè, Mạn Đà La là 1 tên khác của bỉ ngạn nên cô nương không cần thắc mắc đâu. ngài ấy lại cười.
Nụ cười của ngày ấy thật ấm áp, mái tóc trắng dài của ngài ấy làm tôi chớt nhớ đến hắn, thằm nghĩ bây giờ không có tôi hắn có thể toàn tâm toàn ý mà chăm sóc cho người mà hắn yêu rồi.