Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Chương 193: 193: Ngoại Truyện






#1
Từ khi làm đám cưới xong công việc của Trương Tuyết Y rất bận, phải nói là giấy tờ chất đầy đầu, làm cả ngày cũng không xong được.

Do tự thành lập công ty nên cô phải lo đủ thứ việc, từ tuyển nhân viên đến gặp gỡ khách hàng, vì có Trịnh Minh Bảo và Fiona nên công việc mới có thể giảm bớt đi, chứ không kiểu gì cô cũng sẽ rụng hết răng và tóc vì stress.

Dương Nhất Thiên vì để giảm bớt gánh nặng cho vợ nên cũng giảm bớt thời gian ở Dương Thị, tranh thủ về nhà lo việc nội trợ.

Anh đi làm từ lúc năm giờ sáng, đến bốn giờ chiều là về đến Cẩm Tú Viên.

Ở nhà anh phải đối diện với một tiểu yêu tinh chính là Thanh Long, nhóc con rất quậy, Trương Tuyết Y bảo là một nhóc Thanh Long là ngang ngửa với năm Cherry và năm Dưa Hấu, có nghĩa là "sức chiến đấu" gấp mười lần các anh chị của mình.

Thanh Long còn khá nhỏ nên chưa đi gửi trẻ được, lúc đầu định thuê bảo mẫu nhưng ông bà nội và ba mẹ vợ nhất quyết không đồng ý, bảo là họ ở nhà trông cho, tiện thở đưa đón Cherry và Dưa Hấu.

Lúc Dương Nhất Thiên về đến nhà thì đập vào mắt chính là một mớ hỗn độn.

Gối ở trên sofa đã bị xé rách hết, bông gòn rơi tơi tả trên sàn nhà, những gói bánh đều bị nhóc con bóp nát, xé ra rồi bôi trét khắp nơi.

Dương Nhất Thiên thực sự rất muốn gọi người giúp việc tới, nhưng ba đứa con của anh lại không thích điều này, chúng bảo không thích người lạ cứ đi đi lại lại trong nhà mình, kể cả quản gia.


Chính vì vậy nên Dương Nhất Thiên phải đảm đang mọi thứ.

Lúc thấy anh về tới nhà, Thanh Long liền buông bà ngoại ra, lạch bạch chạy tới ôm chân, hai tay còn dính đầy đồ ăn, cứ thế trét lên bộ quần áo đắt tiền.

"Papa, papa!"
"..."
"Con trông nó nhé, tí mẹ có bữa tiệc nên về trước đây."
"Dạ, mẹ đi đường cẩn thận."
Dương Nhất Thiên thở dài, bế nhóc con lên, đi vào rửa tay rồi đặt lên ghế cho Thanh Long xem tivi.

"Con chơi ngoài đây nhé để ba đi dọn dẹp nhà."
Anh đeo tạp dề vào, vén ống tay áo lên rồi bắt đầu làm việc.

Đây là lần đầu tiên Dương Nhất Thiên thấy ở nhà to cũng không sung sướng gì, mỗi lần quét hay lau nhà là phải mất hàng giờ đồng hồ.

Khoảng nửa tiếng sau đó thì Trương Tuyết Y đón Cherry và Dưa Hấu từ trường học về, nhưng vừa mới bước vào đã đồng loạt la lên.

"Á á á á á á!"
"Chuyện gì vậy?"
Dương Nhất Thiên vội vàng đi ra, phát hiện phòng khách đã ngập nước, phải tới mắt cá chân, thủ phạm không ai khác chính là Thanh Long, nhóc con đã chạy ra sân, cầm vòi xịt chĩa thẳng vào trong nhà, mở vòi nước.

Trương Tuyết Y bật cười, vội chạy lại tắt nước đi rồi xách tiểu yêu tinh vào nhà, Cherry và Dưa Hấu thì lắc đầu ngán ngẩm, chép miệng rồi cũng vào theo.

"Cái thằng nhóc này, giống ai mà nghịch quá vậy?"
Thấy chồng mình đứng đực ra đấy nhìn bãi chiến trường, cô phì cười, đi lại vỗ vai anh.

"Ông xã à, chúng ta ra ngoài ăn rồi gọi bác giúp việc tới đi, đừng dọn nữa."
"Ừ, ở đây thêm tí nữa chắc anh nhập viện mất."
"Biết tại sao Thanh Long lại quậy như vậy không?" Trương Tuyết Y híp mắt, nở một nụ cười gian xảo.

"Tại sao?"
"Ông trời trừng phạt anh đấy, khi trước em trông con khổ một thì bây giờ anh phải khổ mười."
"..."
#2

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc mười năm đã trôi qua, Trương Tuyết Y và Dương Nhất Thiên vẫn mặn nồng như xưa, cả hai đều còn rất trẻ, cứ như bị thời gian bỏ quên vậy.

Cẩm Tú Viên theo thời gian cũng trở nên vô cùng nhộn nhịp, cứ như là nhà trẻ vậy.

Cherry giờ đây cũng trở thành một thiếu nữ mười lăm tuổi, cô bé hưởng hết các nét đẹp của ba mình, xinh như một nàng công chúa, cũng hưởng luôn tính cách lạnh lùng, nóng nảy của Dương Nhất Thiên lúc còn trẻ.

Căn biệt thự chưa bao giờ vắng đi tiếng la hét của cô bé.

"Á á á á á á! Đứa nào vừa vào phòng của con vậy? Đề cương đâu rồi, mô hình con đem đi dự thi đâu rồi? Dưa Hấu, ra đây ngay!"
Dưa Hấu lười biếng đi từ trong bếp ra, trên tay cầm hai miếng dưa hấu đang gặm dở.

Cậu nhóc lém lỉnh ngày xưa cũng thành một chàng trai mười lăm tuổi rồi, khuôn mặt ngày càng trở nên sắc sảo, tuy vừa lên cấp ba nhưng Dư Hấu đã đốn tim của không ít cô gái, bao gồm những nữ nhân viên làm việc tại Dương Thị và hàng xóm xung quanh.

"Sao em biết được, tại chị cứ để lung tung đấy."
"Lung tung gì, chị mất gần một tháng để làm nó đấy, mất là xong đời, thứ hai tuần sau là vòng chung kết rồi!"
"Thử hỏi Thanh Long xem, hôm qua em thấy nó vào nghịch đấy." Dưa Hấu thở dài, thong thả ngồi xuống ghế rồi bật tivi lên xem, tuy hai chị em sinh đôi nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn, người này dễ tính bao nhiêu thì người kia lại khó tính bấy nhiêu.

"Lại là Thanh Long, nó đâu rồi, lôi cổ ra đây cho chị!"
"Đang ngồi trong phòng chơi game với Minh Anh rồi."
"Hai cái đứa này, mới tí tuổi mà suốt ngày kè kè nhau."
Lục Minh Anh là con gái của Hàn Yên Nhi và Lục Kiên, cô bé rất thân với Thanh Long, hai đứa đã chơi với nhau từ lúc chào đời đến giờ rồi.

"Cũng giống chị với anh Cam thôi, khác gì tụi nó đâu."
"Em im ngay đi, chị đang bực đây.


Mà mấy cây son chị vừa mua tuần trước đâu rồi, tí chị có hẹn với anh ấy đấy, đến tối mới về."
Dưa Hấu vân vê cằm, suy nghĩ một hồi rồi nói.

"Hình như hôm qua Màn Thầu với Bánh Bao lấy đem đi trét đầy mặt Bạc Hà rồi, lúc chị đi học thì phải."
"..."
Màn Thầu là con gái của Trịnh Minh Bảo và Huyết Tư Vũ, còn Bánh Bao là con gái của Hoàng Ngọc Diệp và Dương Nhất Nam, hai đứa nó là con gái nhưng cũng quậy lắm, sức công phá ngang ngửa với Thanh Long.

Cherry há hốc mồm, vò đầu bứt tóc rồi hét lên.

"Á á á á á á á! Ba mẹ ơi, con muốn ra ở riêng!"
Dương Nhất Thiên và Trương Tuyết Y xuống dưới nhà, nhìn cảnh này rồi thở dài ngao ngán.

"Không thể tin được lũ giặc cỏ này lại là kết tinh tình yêu của chúng ta."
"Thành quà của anh hết đấy, chẳng liên quan gì đến em đâu."
"..."
***
Hoàn truyện.