Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Chương 183: 183: Tủi Thân






Cherry nhón chân bước vào trước, còn Dưa Hấu thì nhẹ nhàng đóng cửa lại, bấm chốt.

Cô bé lấy cái súng điện giấu trong áo ra, vì chiều cao có hạn nên chỉ có thể dúi nó vào bắp chân của người đàn ông đang ngủ kia.

Hai tiếng "xẹt xẹt" vang lên, một giây sau người đó liền ngã khỏi ghế, nằm dài trên sàn.

"Bịch."
Hai nhóc thấy trong góc có một sợi dây thừng liền cầm nó lên, trói hắn ta, sau đó lại lấy một miếng vải nhét vào miệng hắn.

Cherry khó nhọc trèo lên ghế, nhích người tới ngay cái máy tính to nhất.

Cô bé chăm chú quan sát từng màn hình, bỗng thấy trong một cái có hai bóng hình quen thuộc.

"Dưa Hấu à, lại đây nè, đây có phải dì Liên không?"
Dưa Hấu lạch bạch chạy lại, trèo lên ghế cô bé đang ngồi, nheo mắt nhìn.

"Em không thấy rõ mặt, chị phóng to lên được không?"
"Được."
Ngón tay Cherry lướt trên bàn phím, chỉ vài phút sau hình ảnh đã được phóng to lên, trông rất rõ.

"Đúng thật là dì Liên rồi, chị gái đi bên cạnh dì ấy là ai vậy?"

"Hình như là đồng nghiệp của mama, chị nhìn thấy cô ấy một lần rồi."
"Dì Liên tới đây nghĩa là papa và mama cũng tới đúng không?"
"Chắc vậy, chúng ta phải mau tới chỗ dì ấy thôi, ở đây nguy hiểm lắm."
Cherry nhìn sơ qua các màn hình máy tính, cố gắng ghi nhớ các lối đi, trên các bức tường ở mê cung có khắc số, trên bản đồ cũng vậy, cứ đi theo đường đó kiểu gì cũng ra được.

Cô bé nhảy xuống, tiếp tục lục lọi trên người người đàn ông kia, tìm được một chiếc đèn pin và một cây súng điện.

"Em cầm cái này đi, cất cho kĩ."
"Vâng."
Hai nhóc mở cửa, sau đó khóa trái lại từ bên ngoài, núp vào một góc gần đó, sau khi xác định không có người mới rón rén bước đi.

Cherry lật tấm bản đồ ra, định sẽ đến chỗ Dạ Liên, trên đường đến đó va phải rất nhiều lính canh, may mà nhờ có thân hình nhỏ bé nên cô bé và em mình đã thành công luồn lách.

Tới một đoạn hành lang gần mê cung, nghe thấy tiếng bước chân nên hai chị em nhanh chóng trốn đi, nào ngờ đâu phía sau toàn là các căn phòng đã bị khoá lại, không có một ngã rẽ nào.

Phía xa xa đó có tiếng bước chân, phía trước cũng có tiếng bước chân.

"Không xong rồi."
Cherry nắm chặt tay Dưa Hấu, chưa kịp nghĩ cách trốn thoát thì hai người đàn ông phía trước đã đi tới, lúc thấy hai nhóc bước chân họ khựng lại.

"Hai đứa này ai vậy?"
"Mau bắt chúng lại đi!"
"Được."
Cherry và Dưa Hấu đang định chạy theo hướng ngược lại thì một giây sau hai người đó lại ngã khuỵu xuống đất, mắt nhắm nghiền.

"..."
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hai nhóc còn chưa kịp hoàn hồn lại thì một bàn tay to lớn đã bịt miệng chúng lại.

Cherry trợn tròn mắt, đang định cắn phập vào bàn tay đó thì một giọng nói trầm khàn phả vào tai.

"Suỵt, đừng lớn tiếng, là ba đây."
Cherry và Dưa Hấu ngạc nhiên quay người lại, người vừa bước tới chính là Dương Nhất Thiên, đi bên cạnh là Dạ Nguyệt, trên tay cậu ấy còn đang cầm một khẩu súng gây mê.

"Papa..."
Dương Nhất Thiên vội vàng dắt hai nhóc vào một căn phòng trống gần đó, khóa cửa lại.


"Hai con có sao không? Không bị thương ở đâu chứ?"
Anh quan sát khắp người hai đứa, lo lắng hỏi.

Bỗng lúc này lại thấy một bên má của Cherry đỏ ửng, in hằn dấu bàn tay.

"Sao mặt con lại sưng vậy? Có người đánh con sao?"
Cô bé mím chặt môi, không nói gì, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe.

Cherry ôm chặt lấy người anh, tủi thân rơi nước mắt.

Dương Nhất Thiên tức giận không nói nên lời, nhìn sang Dưa Hấu, mặt của cậu nhóc cũng có một vết bầm ở gần miệng.

Anh bế Cherry lên, sau đó nắm chặt tay cậu nhóc.

"Mọi chuyện đã ổn rồi, ba sẽ đưa các con ra ngoài."
Dạ Nguyệt nhìn xung quanh phòng, nói với anh.

"Anh đưa hai nhóc này ra ngoài trước đi, tôi còn chút chuyện riêng phải xử lí."
"Ừ, nhớ cẩn thận đó."
Lúc đang định rời đi, một bàn tay bé nhỏ nắm áo cậu lại.

Dạ Nguyệt quay người lại, cúi người xuống nhìn Dưa Hấu.

"Sao vậy? Muốn nói gì với chú à?"
"Chú là người ngoài hành tinh đúng không?"
Cậu phì cười, xoa đầu cậu nhóc.


"Cháu vẫn nhớ chú sao? Hình như chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau hai lần thôi nhỉ?"
Dưa Hấu bĩu môi, lấy từ trong áo ra chiếc súng điện ban nãy đưa cho cậu.

"Cho chú à?" Cậu nhóc gật đầu.

"Cảm ơn cháu, chú nhất định sẽ xài nó thật tốt."
Chờ khi Dạ Nguyệt rời khỏi, Dương Nhất Thiên liền cởi chiếc áo khoác trên người mình, che chắn cho hai con.

"Papa à, mẹ đâu rồi?"
Dưa Hấu ngước đầu lên hỏi ba mình.

"Mẹ các con đang đi chung với chị gái của chú khi nãy, bây giờ chúng ta sẽ liên lạc với họ rồi tới đó."
"Dì Liên sao? Mẹ đâu đi chung với dì đâu."
Cherry lấy tay lau nước mắt, ngẩng đầu lên nói.

"Khi nãy tụi con có lẻn vào phòng máy tính, nhưng trên màn hình từ camera chỉ có dì Liên và một chị gái khác.

Tụi con tưởng mẹ đi chung với ba?"
"Sao cơ?".