Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Chương 146: 146: Hồi Ức Đảo Cấm






Quả nhiên ngay sau đó có một người đàn ông bước vào, do không thể mở mắt nên Trương Tuyết Y không nhìn được khuôn mặt hắn ta như thế nào, chỉ nghe thấy được giọng nói trầm thấp, dường như hắn đang nói chuyện với ai đó thông qua bộ đàm.

"Chào sếp, chiếc thuyền mang số hiệu 147 vẫn đang trong lộ trình, khoảng ba tiếng nữa sẽ cập bến đến đảo Balima.

Trên thuyền có tổng cộng 250 người, chưa ai tỉnh lại cả."
"Vâng, tôi nhất định sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu ạ."
"Tôi đã liên lạc với bảy thuyền trưởng gần đây nhất, họ cũng đang di chuyển."
"Tí nữa tôi sẽ xịt một ít thuốc mê, đảm bảo bọn họ sẽ không tỉnh lại trước khi tới nơi."
"Vâng, đã rõ."
Sau khi nói xong hắn ta liền lấy ra một bình thuốc nhỏ, đi quanh khoang thuyền một lượt rồi xịt khắp nơi.

Trương Tuyết Y, Dạ Nguyệt, Dạ Liên lập tức nín thở, nhẹ nhàng lấy tay bịt mũi và miệng lại.

Người đàn ông kia quan sát một hồi, sau đó đi ra, khoá cửa lại từ bên ngoài.

Chờ khi không còn tiếng bước chân ba người lập tức ngồi dậy, kéo cửa sổ ra rồi hít thở không khí bên ngoài.

"Chị à, đảo Balima ở đâu thế?"
"Đảo Balima là đảo chuyên dùng cho thí nghiệm khoa học, nhưng hơn hai mươi năm trước một tiến sĩ đã thử nghiệm chất hóa học trên đảo và gây ra một vụ nổ khổng lồ khiến cây cối và động vật chết hết, đảo Balima kể từ đó cũng trở thành đảo cấm và bị xoá sổ trên bản đồ thế giới rồi."
"Sao chị biết nhiều vậy?"
"Cha mẹ chúng ta cũng là một trong những nhà khoa học đến đảo Balima nghiên cứu, chị từng được nghe kể lại."
Dạ Nguyệt gật đầu, lập tức lấy từ trong túi ra một chiếc dây chuyền đã giấu từ trước, bấm liên tục vào nút màu đỏ trên đó, nét mặt cậu bỗng chốc trở nên hoảng hốt.

"Chị à, không xong rồi, không liên lạc được với đội chi viện ở đất liền."
Sắc mặt Dạ Liên cũng trắng bệch ngay lập tức.

"Gì...!Gì cơ...!Sao lại không liên lạc được?"
"Không khí ở đây kì lạ lắm, chắc hẳn nó đã làm nhiễu sóng nên không kết nối được với bên ngoài."
"Vậy sao người đàn ông khi nãy vẫn nói chuyện được."
"Em không biết."
"Chết tiệt!"
Trương Tuyết Y ngơ ngác nhìn hai người kì lạ trước mắt mình, hoàn toàn không hiểu họ đang nói về vấn đề gì.

"Hai người đang nói gì vậy? Đảo cấm là sao? Nghĩa là nó không có trên bản đồ à, vậy thì làm sao cảnh sát tìm ra và tới cứu chúng ta được?"

Dạ Liên im lặng không trả lời, bắt đầu quan sát xung quanh, căn phòng này tối đen như mực, chỉ nhờ vào chút ánh sáng ít ỏi từ bên ngoài thì hoàn toàn không nhìn rõ mọi vật.

"A Nguyệt,em có đồ vật gì có thể chiếu sáng được không, tương tự đèn pin ấy?"
Dạ Nguyệt sờ soạng khắp người mình, sau đó lắc đầu.

"Không có, em nhớ lúc đi trong túi có một chiếc đèn pin mini, nhưng hình như bị bọn chúng lấy ra rồi."
Một giây sau cậu bỗng bất ngờ thốt lên.

"A, đúng rồi, chiếc nhẫn này có chức năng chiếu sáng, ấn lên chiếc nút cạnh đó sẽ có đèn."
"Được rồi, mau đưa đây cho chị."
Dạ Liên lập tức giật lấy nó rồi nhẹ nhàng đi xung quanh khoang thuyền, tìm xem thử có thứ gì giúp ích được không.

Trương Tuyết Y hoàn toàn không có vẻ sợ hãi như lúc ban đầu, trạng thái bây giờ của cô trông rất bình tĩnh.

"Cô không sợ à?"
"Hả? À...!Không sợ nữa."
Đối với cô bây giờ thì sống hay chết đều như nhau thôi.

Dạ Nguyệt xoa đầu cô.

"Đừng lo, nhất định sẽ có người đến cứu chúng ta."
Cô gật đầu, ánh mắt vô tình chạm phải chiếc dây chuyền trên cổ cậu.

"Khi nãy anh nói...!cái thứ này có thể liên lạc với người ở trên mặt đất sao?"
"Chiếc dây này sao? Đúng vậy, nó còn có thể chụp hình nữa, cô muốn xem à? Nhưng nó đã không thể hoạt động nữa rồi do sóng trên biển không ổn định."
"Cho tôi xem một chút đi."
Dạ Nguyệt lập tức tháo sợi dây xuống, đưa cho cô.

Trương Tuyết Y cầm nó lên, tách mặt dây chuyền ra thành hai nửa rồi quan sát kĩ càng.

"Sao không lắp thêm thiết bị chống nhiễu sóng rồi liên lạc với bên ngoài?"
"Thiết bị chống nhiễu sóng?"
"Ừm, hồi trước tôi có đọc được trong một cuốn sách cũ, có một thiết bị nhỏ bằng hạt đậu có thể chống nhiễu sóng trong vùng không có tín hiệu đấy, cách lắp cũng khá đơn giản."
"Cô...!sửa được sao?"
"Tất nhiên, trí nhớ của tôi tốt lắm đấy, cách lắp và sửa chữa thiết bị điện tử tôi cũng rất thành thạo nữa."

Dạ Nguyệt thở dài, nói trong vô vọng.

"Nhưng ở nơi này lại không có thứ có thể dùng được."
Bỗng một giây sau cậu lại lắc đầu, khuôn mặt như bừng tỉnh.

"Không đúng, trên đảo Balima chắc chắn có thứ chúng ta cần."
"Này, rốt cuộc trên đó có gì vậy? Mau nói cho tôi biết đi, biết đâu tôi sẽ giúp ích được."
"..."
Dạ Nguyệt im lặng, nét mặt có vẻ chần chừ, suy nghĩ một chút nhưng vẫn quyết định không nói, cậu thì thầm vào tai cô.

"Nơi này không an toàn, lên đảo tôi sẽ kể cho tôi nghe."
"Được.

Sợi dây này cho tôi nhé."
"Ừm."
Trương Tuyết Y vui vẻ đeo chiếc dây chuyền lên cổ mình, cầm mặt dây lên ngắm nghía một hồi.

"Mau xem chị tìm được gì này."
Dạ Liên nhẹ nhàng đi lại, trên tay cầm một xấp giấy trông có vẻ cũ kĩ.

"Chị tìm ở đâu vậy?"
"Trong mấy hộc tủ ở chiếc tủ đằng kia, ở đó còn có một chiếc đèn pin và vài cái đinh sắt nữa, nhưng những thứ đó không mang theo được, bị lũ người kia phát hiện chắc chắn sẽ lớn chuyện.

Chỉ có xấp giấy này thôi, tìm xem coi có thứ gì dùng được không."
Dạ Nguyệt và Trương Tuyết Y lập tức ngồi sát vào cửa sổ để tận dụng một chút ánh sáng ít ỏi, lật tìm xấp giấy một cách nhẹ nhàng.

Chúng đều đã cũ kĩ và mục nát, một vài tờ còn bị nước làm nhoè hết chữ trên đó.

Đa số toàn là những giấy tờ linh tinh với nét chữ nguệch ngoạc.

"Ôi trời, đây có phải là bản đồ không?"
Trương Tuyết Y lập tức thốt lên, nhưng ngay sau đó liền bịt miệng mình lại.


"Suỵt, coi chừng bị phát hiện!"
Dạ Liên khẽ cau mày, nét mặt vô cùng khó chịu.

"Vâng, tôi xin lỗi..."
Cô ta thở dài, cầm lấy nó rồi quan sát, quả nhiên là một tấm bản đồ, tuy có vẻ cũ kĩ nhưng xem ra vẫn dùng được.

"Là bản đồ của đảo Balima sao?"
Trương Tuyết Y tò mò hỏi.

"Ừm, chắc thứ này nằm ở đây lâu lắm rồi, may thật, nó thật sự rất quan trọng, không thể để mất được."
Dạ Liên nói xong liền cẩn thận gấp nó lại, lấy một sợi dây rồi buộc nó vào lưng quần của mình.

"Chị à, lỡ như nó bị ướt hay rách thì sao?"
Đôi mắt Trương Tuyết Y lập tức sáng rực, nhẹ nhàng giơ tay lên.

"Tôi...!có thể ghi nhớ và vẽ lại bản đồ rất chính xác đó..."
"..."
Dạ Nguyệt ngồi ở một bên cũng gật đầu phụ hoạ.

"Đúng đó chị, lúc còn học chung em nhớ cô ấy rất giỏi môn địa lí."
Dạ Liên nhìn chằm chằm cô gái mũm mĩm trước mắt mình, vài giây sau liền lấy tấm bản đồ ra đưa tới trước mặt cô.

Trương Tuyết Y lập tức nhìn chằm chằm vào nó, tập trung ghi nhớ từng chi tiết, quá trình này chỉ mất hết năm phút.

"Được rồi."
"Ừm, tốt lắm, mọi chuyện nhờ vào cô đó."
Dạ Nguyệt mỉm cười, vui vẻ nói với chị mình.

"Chị à, Tuyết Y có thể sửa lại thiết bị định vị trên mặt dây chuyền đó."
"Thật không?"
Cô cười một cách gượng gạo, gãi đầu rồi trả lời.

"Tôi cũng không dám chắc chắn lắm."
"Được rồi, thôi thì tới đâu hay tới đó vậy, tí nữa lên đảo đừng hành động khinh suất, phải nghe theo Dạ Nguyệt mà làm đấy.

Bây giờ thì nghỉ ngơi chút đi, đừng để mất sức."
Cả ba người sau khi tìm thấy thứ cần tìm liền nằm xuống.

Trương Tuyết Y nằm nhìn xung quanh khoang thuyền, cơn buồn nôn lại xuất hiện, có lẽ là do đang trong quá trình mang thai, cộng thêm với việc con thuyền cứ lắc lư không ngừng nên người cô khá khó chịu.


Cô nhoài người ra gần cửa sổ, hé mở một chút để hít khí trời bên ngoài, quả thật thoải mái hơn rất nhiều.

Ba người nhìn xung quanh rồi nghiên cứu con thuyền bí ẩn này, mặc kệ thời gian đang trôi qua.

Chờ đến lúc rạng sáng mới thấy lấp ló hòn đảo ở xa tít ngoài kia.

Trương Tuyết Y hào hứng kêu lên.

"Hình như chúng ta tới nơi rồi kìa!"
Dạ Nguyệt và Dạ Liên đang nằm nghỉ ngơi nghe vậy cũng tò mò ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quả nhiên đã thấy một hòn đảo kì lạ ở phía xa.

Càng tiến lại gần trông nó càng to và hùng vĩ.

"Này, hai đứa mau nằm xuống đi, có người sắp vào đấy."
Ba người lại quay về trạng thái cũ, ngay khi chiếc thuyền chở đầy ắp người dừng lại, cánh cửa liền được mở ra.

"Này, mau khiêng ra ngoài đi!"
"Nhanh lên!"
Vài phút sau hai ba người đàn ông lực lưỡng đi vào, khiêng từng người một lên đảo.

Trương Tuyết Y bị một người vác lên vai như vác heo, vừa đi ra khoang thuyền khí lạnh lập tức tràn vào khiến cô lạnh run người.

Trương Tuyết Y hí hí mắt, âm thầm quan sát đường đi, nơi này hoàn toàn không có một nhánh cây ngọn cỏ, xung quanh chi chít các kho hàng san sát nhau, trông vô cùng đáng sợ.

"Chẳng lẽ bọn chúng mang người tới đây giết rồi bán nội tạng sao?" Cô nghĩ thầm.

Vài phút sau cô bị đưa tới một nơi hẻo lánh cách đó khá xa, là một nhà giam bằng sắt khá nhỏ, nhưng thật may Dạ Nguyệt và Dạ Liên cũng được đưa tới ngay sau đó, nhốt chung với bọn họ còn có khoảng mười người nữa.

Có lẽ tác dụng của thuốc mê đã hết nên những người đó bắt đầu tỉnh dậy, gào thét không ngừng.

"Đây là đâu vậy? Mau thả tôi ra!"
"Thả chúng tôi ra đi mà! Làm ơn!"
"Mẹ à, cứu con với..."
Trương Tuyết Y thở dài, bịt tai mình lại, ngồi co ro vào góc nhà giam rồi tò mò hỏi.

"Chúng ta làm gì bây giờ?".