Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Chương 133: 133: Tỉnh Giấc






"Bác sĩ, vợ tôi không sao chứ? Tại sao hai ngày rồi mà cô ấy vẫn hôn mê vậy?"
"Dương Tổng, tình hình vợ anh đã bắt đầu chuyển biến xấu rồi, nhịp tim cô ấy đang giảm!"
"Chuyện gì vậy chứ? Không phải nói là không có vấn đề gì sao?"
"Lúc được anh cứu lên cô ấy đã mất quá nhiều máu rồi, nếu du thuyền không cập bến trước sáng mai e là Dương phu nhân sẽ nguy hiểm tới tính mạng."
"Chết tiệt! Lập tức tăng tốc cho tôi! Vợ tôi mà xảy ra chuyện chắc chắn tôi sẽ không tha cho các người!"
Những tiếng cãi vả văng vẳng bên tai, Trương Tuyết Y nằm trên giường bệnh khẽ nhíu mày, ngón tay cô động đậy một chút, môi mấp máy, muốn mở mắt nhưng mí mắt nặng trĩu chẳng thể mở ra được.
Ý thức cô mơ mơ hồ hồ, cơn ác mộng khi nãy vẫn quanh quẩn trong đầu chưa biến mất, trên trán đã bắt đầu rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Dương Nhất Thiên đứng bên giường dường như cũng cảm nhận được, vội vàng chạy lại.
"Y Y, em tỉnh lại rồi đúng không? Mau mở mắt ra nhìn anh đi, Y Y à?"
Cảm nhận được sự đụng chạm của người đàn ông, cơ thể Trương Tuyết Y khẽ co lại, không biết vì lí do gì mà giờ đây cô không còn muốn tiếp xúc thân mật với anh nữa, chỉ hi vọng hai người cách càng xa càng tốt.
Ý thức vừa quay lại trong chốc lát lại mất đi một lần nữa, Trương Tuyết Y chìm vào cơn hôn mê sâu, đến khi tỉnh lại đã là hai ngày sau.
Cả cơ thể cô đau nhức, hoàn toàn không cử động được, mí mắt cứ giật liên hồi, miệng lưỡi khô khốc, gần như mất đi hết sức sống.
Trước mắt là một căn phòng rộng rãi nhưng tối đen như mực, tất cả các rèm cửa đều được đóng kín, hoàn toàn không để một tia sáng nào chui lọt vào, mùi thuốc khử trùng nồng nặc khắp người.
Trương Tuyết Y khẽ động đậy, cảm nhận được trong căn phòng này có người, liền nghiêng đầu qua nhìn, thấy trên ghế sofa là khuôn mặt tái nhợt cùng với đôi mắt đỏ hoe của Sở Tiêu.
Trương Tuyết Y gắng gượng bật ra từng chữ một cách khó khăn.
"Sở...!Sở...!Sở Tiêu..."

Sở Tiêu ngồi trên ghế bỗng giật mình, nghiêng người qua xem, lúc thấy cô đã mở mắt thì giật thót lên.
"Ôi trời đất! Chị Tuyết Y! Chị tỉnh rồi đấy ạ! Để em đi gọi bác sĩ và Dương tổng tới!"
Tâm trạng cô bé có chút kích động, đang định quay người đi thì bị cô gàn lại.
"Đừng...!đừng đi, Sở Tiêu, nước...!cho chị nước..."
Sở Tiêu nghe vậy cũng dừng lại, lập tức lấy cho Trương Tuyết Y một ly nước ấm rồi đưa đến bên miệng cô, hỏi han.
"Chị có còn hoa mắt chóng mặt hay đau đầu gì không? Trong người có chỗ nào không thoái mái không?"
Trương Tuyết Y mệt mỏi lắc đầu, yếu ớt bật ra từng chữ.
"Cherry và Dưa Hấu đâu rồi? Chúng không bị sao chứ?"
"Hai đứa đang ngủ ở phòng kế bên, bây giờ đã là hơn nửa đêm rồi."
"Có thể bế chúng qua đây giúp chị được không?"
"Vâng."
Sở Tiêu gật đầu, mở cửa đi ra ngoài, một phút sau trên tay đã bế Dưa Hấu mắt nhắm nghiền đi vào, đặt ngay bên cạnh Trương Tuyết Y, cô bé lại tiếp tục sang bế Cherry vào, cho hai chị em nằm cạnh nhau.
Trương Tuyết Y khó nhọc ngồi dậy, nước mắt bỗng chảy ra, lăn dài trên má, cô vén áo các con lên, phát hiện vết bầm trên người chúng đã vơi đi không ít, trái tim căng thẳng lúc này mới ổn định trở lại.
Sở Tiêu thấy một màn này cũng không nhịn nổi mà cay cay khoé mắt, cô bé ngồi xuống ghế, cúi đầu nhận lỗi.
"Chị Tuyết Y, tất cả chuyện này đều là lỗi của em, nếu hôm đó em chú ý một chút thì đã không bị bọn người xấu hạ thuốc mê, Cherry, Dưa Hấu cũng không bị bắt đi và chị cũng sẽ không gặp nguy hiểm như vậy..."
"Em và hai đứa bị hạ thuốc mê sao?"
Trương Tuyết Y có chút ngỡ ngàng.
Sở Tiêu gật đầu.
"Vâng.

Chiều hôm đấy có một người phục vụ mang đĩa đồ ăn tới rồi bảo là chị gửi, em cũng không nghi ngờ gì, mang nó vào rồi làm thành bữa tối luôn, nào ngờ đâu chỉ vừa mới ăn được vài miếng thì ngất lịm đi, lúc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, bên cạnh chỉ có mỗi mình Bạc Hà vẫn đang hôn mê bất tỉnh, còn Cherry và Dưa Hấu thì lại biến mất, em lo quá nên vội chạy ra ngoài thì trùng hợp bắt gặp trợ lí của Dương Tổng, lúc ấy mới biết được chị bị ả đàn bà kia đẩy xuống biển."
Sở Tiêu lấy tay lau nước mắt, sau đó mới nói tiếp.
"Chị Tuyết Y, may mà lúc đó Dương Tổng đã kịp thời chạy tới cứu chị chứ nếu không thì chắc bây giờ chị đã bỏ mạng dưới biển rồi, em cũng hối hận đến chết mất.

Chị mà có chuyện gì thì chắc anh Dạ chặt đầu em mất."
"Nhất Thiên tới cứu chị sao?"
"Đúng vậy.

Em nghe trợ lý Dương Tổng nói lúc anh ấy không thấy chị đâu thì đã lập tức đi tìm rồi, lúc biết chị bị Lê Nhật Hạ đẩy xuống biển thì không màng tính mạng của mình mà nhảy xuống theo, anh ấy còn hô hấp nhân tạo và sơ cứu cho chị nữa đấy.


Mà có lẽ lần này Dương Tổng nổi giận thật rồi, sau khi biết chị đã qua cơn nguy hiểm thì anh ấy đã tới dạy dỗ cho Lê Nhật Hạ một trận, mặt mũi cô ta sưng như con heo vậy..."
Ánh mắt Trương Tuyết Y thoáng qua một tia ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Cô khẽ mỉm cười, nằm xuồng rồi vuốt ve đôi bàn tay bé nhỏ của các con.
"Nhất Thiên đánh Lê Nhật Hạ sao? Vậy bây giờ cô ta đang ở đâu rồi?"
"Bị Phó Giám đốc Lục Kiên nhốt lại rồi.

Trước giờ em cứ tưởng Dương Tổng không đánh phụ nữ, nào ngờ đâu anh ấy lại cho thẳng Lê Nhật Hạ một cái tát đau điếng, tưởng chừng như một giây sau sẽ lao tới giết chết cô ta vậy."
Sở Tiêu càng nói càng kích động, khua khoắng tay mình làm các động tác minh hoạ.
Trương Tuyết Y cũng cảm thấy khá vui vẻ, bỗng cơn đau truyền từ đỉnh đầu tới khiến cô sững người.
Sở Tiêu thấy vậy cũng mau chóng đỡ cô nằm xuống giường.
"Chị mau mau nằm xuống đi, chị chỉ vừa mới tỉnh dậy sau hơn ba ngày hôn mê thôi đấy."
Cô bé bắt đầu đứng dậy, trực tiếp cầm các dụng cụ y tế lên kiểm tra cho Trương Tuyết Y.
"Tại sao trên thuyền lại có những thứ này vậy?"
Sở Tiêu im lặng không nói gì, chăm chú nghe nhịp tim và đo huyết áp cho cô, sau khi thấy không có vấn đề gì thì mới đáp lời.
"Chúng ta đã cập bến tới đảo vào ngay sáng nay rồi, chị đang ở bệnh viện tư nhận cao cấp thuộc khối tài sản của Dương Thị ấy."
Trương Tuyết Y gật gật đầu, đưa tay lên sờ trán mình, ở đó có một miếng băng quấn quanh đầu, cảm giác hơi đau nhức một chút.
"Tiểu Tiêu, có thể cho chị một liều thuốc giảm đau không? Chị đau quá..."
Cô cuộn tròn người, đau đớn ôm lấy đầu mình.

"Chị đợi em một chút, chắc thuốc đã hết tác dụng rồi."
Sở Tiêu vội vàng đi lấy một lọ thuốc và một ống kim tiêm, tiêm cho Trương Tuyết Y một cách vô cùng chuyên nghiệp.

Cô bé còn làm một loạt các động tác mát xa cho cô để giảm bớt cơn đau.
Sau khi ổn định trở lại Trương Tuyết Y thở dốc, bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Thấy cơ thể đã bắt đầu có những biến đổi kì lạ, cô hôn lên trán hai con rồi nói với cô bé.
"Em đưa Cherry và Dưa Hấu về lại phòng giúp chị được không? Chị muốn nghỉ ngơi một lát."
"Vâng, chị nghỉ một lát đi, sáng mai em sẽ gọi bác sĩ tới kiểm tra lần nữa."
"Ừm."
Chờ khi cánh cửa phòng đóng lại, Trương Tuyết Y lập tức giựt phắt chiếc kim tiêm đang truyền nước trên tay mình ra, loạng choạng bước vào toilet.

Cô nhìn chằm chằm gương mặt nhợt nhạt của mình trong gương.
Những ác mộng lại lần nữa ùa về, dưới sự tác động của thuốc giảm đau, cơ thể Trương Tuyết Y bắt đầu mất trọng tâm, ngã phịch xuống sàn, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, những bóng đen với gương mặt đầy máu bủa vây tâm trí.
Trương Tuyết Y sợ hãi, chật vật chạy lên giường rồi co rúc vào chăn, cô ôm chặt lấy đầu mình, những giọt máu bắt đầu rỉ ra, thấm ướt cả một mảng.