Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Chương 131: 131: Bị Ném Xuống Biển






"Trương Tuyết Y, tại sao năm đó cô không đi luôn đi? Còn quay về chi vậy? Nếu cô không xuất hiện thì con của tôi và Nhất Thiên đã sớm chào đời rồi!"
Cô ta nói xong bỗng đứng bật dậy rồi hất thẳng rượu vào người cô.

Trương Tuyết Y không kịp tránh nên đã bị thứ chất lỏng màu đỏ làm cho ướt cả một mảng áo.
"Cô...!Cô...!"
Tâm trạng Lê Nhật Hạ đã bắt đầu kích động, cô ta trợn mắt, xoa xoa bụng mình, nhìn cô bằng một ánh mắt vô cùng đáng sợ.
"Có lẽ cả đời này cô cũng không thể biết tôi và Nhất Thiên đã từng có với nhau một đứa con đâu, Tuyết Y à..."
Trương Tuyết Y nghiến răng nghiến lợi, sức chịu đựng đã gần như tới giới hạn.
"Lê Nhật Hạ, cô đang bị ảo tưởng sao? Nhất Thiên làm sao có thể có con với loại người mưu mô như cô được chứ!"
Lê Nhật Hạ mỉm cười không nói gì, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, đặt tay lên bụng, đôi mắt vô hồn ngước nhìn lên trần nhà.

Cô ta bắt đầu vẽ ra một thế giới ảo ngay trong chính đầu của mình, rồi cứ đắm chìm trong mộng tưởng ấy.
"Ngày tôi lên giường với Dương Nhất Thiên, cũng chính là ngày tôi mang trong mình giọt máu của anh ấy.

Cô biết không, lúc Nhất Thiên biết tôi có thai là một tháng sau, anh ấy vui lắm, nét mặt hớn hở như một đứa trẻ vậy.


Anh ấy yêu cô là thật, chính vì vậy nên anh ấy mới không nói chuyện của tôi với Dương Gia, anh ấy mãi mãi chỉ muốn tôi làm người thứ ba, mãi mãi làm một cô tình nhân bé nhỏ.

Nhưng đối với tôi như vậy là quá đủ rồi."
Cô ta ngừng lại một chút mới nói tiếp, giọng nói có chút nghèn nghẹn.
"Cứ tưởng những tháng ngày bình yên sẽ trôi qua như vậy nhưng không, trong một lần đi khám thai cùng nhau, Dương Nhất Thiên đã nhận một cuộc điện thoại có liên quan tới cô, lúc tắt máy anh ấy lập tức chạy đi để gặp người tìm thấy manh mối ấy, bỏ mặc tôi và đứa con còn chưa thành hình đứng dưới trời mưa tầm tã, lúc tôi chạy theo đã bị một chiếc ô tô đâm vào, đứa con còn chưa gặp mặt cũng không có cơ hội chào đời nữa.
Trương Tuyết Y, cô cũng là một người mẹ, cô cũng hiểu cảm giác của tôi lúc ấy chứ? Tất cả là tại cô! Nếu không có cô thì ngày hôm ấy Nhất Thiên đã không bỏ đi, tôi cũng sẽ không sảy thai! Nếu không có cô thì con tôi cũng đã sớm chào đời, ba chúng tôi cũng sẽ chung sống hạnh phúc!"
Nói đến câu cuối, cô ta gần như gầm lên, mặt mày vô cùng dữ tợn.
Những lời nói của Lê Nhật Hạ hệt như một xô nước lạnh, tạt vào thẳng mặt của Trương Tuyết Y.

Mặt mày cô nhợt nhạt, nhất quyết không tin những lời vô căn cứ ấy.
"Cô...!Cô nói dối...!Anh ấy không thể có con với cô được..."
Lê Nhật Hạ cười nhếch mép, cô ta chậm rãi cầm chiếc túi xách của mình lên, lấy từ trong đó ra một tấm hình siêu âm trông có vẻ cũ kĩ, đưa tới trước mặt cô.
"Đến bây giờ cô vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật hay sao vậy? À mà còn nữa, sau khi tôi sảy thai, Nhất Thiên không hề bỏ rơi tôi mà còn rất quan tâm tới tôi nữa.

Cô có muốn nghe những lần ân ái của chúng tôi không? Tôi sẽ kể cô nghe cách anh ấy vuốt ve cơ thể tôi, cách anh ấy dịu dàng nâng niu, chăm sóc tôi.

Trương Tuyết Y, Nhất Thiên thật ra không yêu cô, anh ấy chỉ yêu cái danh đại tiểu thư Trương Gia của cô..."
Từng câu, từng chữ như hoá thành những lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim cô.

Trương Tuyết Y không ngừng lắc đầu, nội tâm như sụp đổ.

Lúc thấy tấm hình siêu âm kia cô đã hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.
Lê Nhật Hạ thấy dáng vẻ khổ sở của Trương Tuyết Y thì vui mừng không thôi, cô ta cười lớn, uống một ngụm rượu rồi lại bóp chặt lấy mặt của cô.
"Ha ha, Trương Tuyết Y, nói cho cùng thì cô cũng chỉ là công cụ sinh con cho Nhất Thiên mà thôi."
Trương Tuyết Y thoáng nhìn qua hai con, một giọt nước mắt chảy xuống, nhưng đó không phải giọt nước mắt của sự yếu đuối.


Ánh mắt cô đã trở nên kiên định và mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Trương Tuyết Y đã sử dụng những kĩ năng có được để gỡ sợi dây đang trói chặt tay mình, trong chốc lát nó đã lỏng ra.

Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt dữ tợn ngay trước mắt, nhân lúc Lê Nhật Hạ mất đề phòng thì ngay lập tức đưa tay ra tát một cái thật mạnh vào mặt cô ta.
"Bép!"
"Á á á á á á!" Lê Nhật Hạ la toáng lên, cơ thể lảo đảo ngã về sau.
Trương Tuyết Y nhanh chóng gỡ nốt sợi dây ở chân rồi tung một cú thẳng bụng Lê Nhật Hạ, canh lúc cô ta đang co mình trên đất thì ôm con chạy đi.
Do trước đó cô đã uống khá nhiều rượu nên bây giờ bước đi không còn vững nữa, đầu bắt đầu đau.

Nhưng cô vẫn gắng sức ôm chặt hai con vào lòng rồi chạy xuống tầng dưới, kiếm một phòng trống rồi đặt hai bé vào trong.

Trương Tuyết Y đang định gọi điện báo bảo vệ thì bỗng thấy trên cánh tay Cherry và Dưa Hấu có vết bị dây trói, trên bụng hai bé cũng đều xuất hiện một vết bầm.
Lửa giận bỗng chốc bốc lên ngùn ngụt, Trương Tuyết Y siết chặt tay, sau khi xác định trong phòng này an toàn thì liền đóng cửa lại, chạy lên tầng ba khi nãy để dạy dỗ cho Lê Nhật Hạ.
Lúc cô lên thì Lê Nhật Hạ vừa đứng dậy, vịn tay vào cầu thang, nét mặt đau đớn.
Trương Tuyết Y không suy nghĩ gì thêm nữa liền tiến lại giáng cho cô ta một bạt tay.
"Chết tiệt, Lê Nhật Hạ! Cô dám làm con tôi bị thương!"
"Á á á á!"
Lê Nhật Hạ sợ hãi che mặt lại, vẻ uy quyền khi nãy đã mất đi hoàn toàn.
Trương Tuyết Y dường như mất hết lí trí, đang định đi tiếp tục dạy dỗ tiếp thì một bóng đen bỗng chạy tới, nhấc bổng cô lên rồi một phát ném cô xuống biển.

"A a a a...!Ưm...!Ưm..."
Trương Tuyết Y trợn tròn mắt, dòng nước lạnh giá len lõi qua từng lỗ chân lông trên người.
Mặt cô đã trở nên đỏ bừng vì không hô hấp được.

Trước mắt chỉ là một màu đen kịt, tưởng chừng như một giây sau sẽ bị đại dương nuốt chửng.

Cả cơ thể Trương Tuyết Y run cầm cập, nhưng cô vẫn cố chịu đựng, bơi lên khỏi mặt nước.

Nhưng bỗng lúc này một người đàn ông từ trên du thuyền nhảy xuống, trên tay cầm một chai rượu.
Trương Tuyết Y cứ ngỡ là Dương Nhất Thiên nên vui mừng bơi lại phía người ấy, nào ngờ đâu vừa lại gần thì hắn ta lấy chai rượu đập thẳng vào đầu cô, màu đỏ cửa rượu hoà lẫn vào màu đen của biển.
"Ưm..."
Trương Tuyết Y há miệng ra nhưng lại bất ngờ bị sặc, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang bơi lên, thoi thóp không nên lời.

Một cảm giác sợ hãi ập tới, kéo cô xuống dưới đáy đại dương mù mịt.