Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi

Chương 42: Không phải minh tinh nhưng lại có scandal




Sáng hôm sau tỉnh dậy Lục Tuyến Yên mới nhận ra là mình đã ở cả đêm tại công ty và hơn nữa tại ngay phòng nghỉ ngơi của Mặc Băng Tước. Mở mắt dậy cô đã nhìn thấy hắn ngay trước mặt đang mệt mỏi nhăm mắt.

Kì lạ, mỗi lần cả hai làm ra chuyện này đáng lẽ người thiệt phải là cô mới đúng. Nhưng sao trông hắn lại mệt mỏi thế kia?

Lục Tuyến Yên đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt hắn rồi miết xuống một cách nhẹ nhàng.

Hắn có tình cảm với cô không? Hắn có biết là từ khi lần đầu cùng hắn, cô đã phải lòng hắn mất rồi. Nhưng giá trị của một người con gái lại không cho phép cô biểu lộ nó ra bên ngoài, chỉ dám nhìn hắn từ xa, lặng lẽ xin vào công ty hắn làm... nếu hắn biết những việc cô làm chắc hắn sẽ kinh tởm cô lắm. Vẫn là không nên nói ra, giữ trong lòng có khi lại tốt hơn. Tóm lại nếu có nói ra thì thời gian của cô có cho phép cô tiếp tục với mối quan hệ này không?

Ngón tay Lục Tuyến Yên cứ thế mân mê lướt xuống vô tình rơi xuống cổ. Cô chạm nhẹ vào yết hầu của Mặc Băng Tước bỗng nhiên lại có một cảm giác lạ. Lục Tuyến Yên nhíu mày đè mạnh vào nó một cái bỗng nhiên không biết từ đâu bàn tay cô bị nắm lấy. Hắn rất nhanh đè ngửa cô ra, cả hai nhanh chóng rơi vào tư thế nam trên nữ dưới. Phía bên dưới cô còn cảm thấy có gì đó nóng nóng chạm vào nơi nhạy cảm.

- ... Không... phải chứ...?

Chưa kịp nói tiếp Lục Tuyến Yên đã bị hắn nhào tới hôn ngấu nghiến. Có chút tức giận lại pha chút cảnh báo, không biết cô đã làm gì sai.

Trên phòng làm việc của Liễu Hê và Khả Sanh tại tầng 39, hai người liên tục nhìn xuống dưới thở dài. Phóng viên đã đến nhiều hơn hôm qua rồi, có đuổi họ cũng nhất quyết không chịu đi. Cả hai nhìn lên tờ báo được đưa đến sáng nay bất giác thở dài. Băng thị này đã đủ nổi tiếng, bây giờ nhân viên của họ liên tục lên trang nhất hai lần, còn dính dáng đến những người có quyền lực to lớn trong giới. Như thế này thì đến đứa nhóc ba tuổi cũng biết Băng thị là gì mất.

Nhìn sang Khả Sanh cứ thấy anh bồn chồn không yên, Liễu Hê mắt nhắm mắt mở hỏi.

- Cậu làm sao đấy, ngứa mông à.- Liễu Hê ngứa mắt hỏi.

- Không!!! Cậu nghĩ xem Mặc Băng Tước bây giờ còn chưa gọi chúng ta, thế chúng ta có nên gọi cho cậu ta về chuyện Lộ Tử mở cuộc họp báo về người tình trong mộng không.

- !!!

Liễu Hê giật mình nhìn lên lá thư đang ở trên tay của Khả Sanh đăm chiêu suy nghĩ. Lộ Tử hắn làm ra chuyện này chẳng phải chính là đang thách thức Mặc Băng Tước lộ mặt trước dư luận sao.

Lọ Tử trước giờ luôn được được cho là kẻ gian xảo trong giới. Thế lực của hân trong thế giới ngầm cũng không hề nhỏ vì hắn được Lộ gia chống lưng còn cả không ít mối quan hệ bên ngoài giúp đỡ.

Xét về gia vế tuy không bằng Mặc Băng Tước nhưng nếu nói về việc tranh giành một người phụ nữ tàm thường như Lục Tuyến Yên chắc chắn không ảnh hưởng đến mấy.

- Ở đâu?

Bỗng nhiên một giọng nói trầm uất từ đang sau vang đến khiến cả hai quay lại. Mặc Băng Tước lại có ngày tự mình đến tìm hai người như thế này.

Rất lấy làm lạ nhưng họ cũng không kịp nghĩ nhiều.

- Đây là bức thư mà Lộ Tử gửi đến.

Khả Sanh đưa ra một lá thư đã được bốc. Vì chỉ cần là cái gì đấy liên quan đến Mặc Băng Tước, cả hai người đều có quyền được xem.

Mặc Băng Tước không nói gì cầm lên xem lướt qua nội khẽ nheo mắt. Tại sao nơi Lộ Tử muốn khiêu chiến với anh lại là nơi này.

...

Tại Lộ gia, anh đang ngồi đàm phán với gia đình mình. Tuy bây giờ là người nắm quyền lớn nhất trong gia tộc, nhưng chuyện hôn nhân của anh các bật trưởng bối cũng không thể không nhúng tay vào.

Tất cả bọn họ đăm chiêu chìm vào suy nghĩ. Trước giờ Lộ Tử chơi đùa với biết bao nhiêu phụ nữ, hôm nay đột nhiên lại nói rằng muốn kết hôn với một người phụ nữ mình vừa gặp lần đầu tiên, lại là người hạ nhục mình như thế khiến họ rất lấy làm lạ.

- Tôi vẫn không ủng hộ cuộc hôn nhân này.- Một người phụ nữ lên tiếng, độ tuổi cũng trung niên, đây là mẹ của Lộ Tử, Mộc Như Hoa.- Con không thể kết hôn với một người tầm thường như cô ta. Lộ gia chúng ta là gia tộc gia giáo, người phụ nữ của con ít nhất cũng phải thuộc lớp thượng đẳng như con gái của Quách gia.

- Quách Ân?- Một người khác lên tiếng, người này lại là cha của Lộ Tử.- Một đứa con gái suốt ngày ăn chơi lêu lỏng ở quán bar, lúc nào cũng bám vào công việc kiếm không ra tiền đó sao? Một kẻ không có tiền đồ sao lại có thể lọt vào mắt của bà?

- Ba và mẹ sai rồi.- Lộ Mạc ngồi bên cạnh Lộ Tử phất quạt lên tiếng.- Quách Ân, cô là một con quái vật đáng gờm đấy! Cô ta là bạn thân của cái cô Lục Tuyến Yên kia. Hai người đều được mệnh danh là thiên tài trong một thời gian dài khuấy động nền giáo dục bên Mĩ ở một tiểu bang. Con còn điều tra ra được cả hai người họ đều dính dáng đến một hắc bang nào đó, nhưng đến đây tất cả thông tin đều đã bị chặn, con không thể xâm nhập thêm.

- Giờ thì mọi người biết lí do mà con muốn kết hôn với cô ấy. Tầm thường? Mẹ chắc không?- Lộ Tử ngồi ở vị trí trưởng gia lên tiếng. Hỏi một câu chất vấn sang Mộc Như Hoa, không kiên dè rằng bà chính là mẹ mình.

- Ý của con cô ta ngoài một nhân viên quèn cho Băng thị còn là một ả phụ nữ biết cầm súng? Con không lo sợ rằng sau này cô ta sẽ chĩa mũi súng về phía con sao.

Rầm!!!

- Mộc Như Hoa!!! Biết thân biết phận!

Mộc Như Hoa giật mình nhìn về hàng ghế của các bô lão, bố chồng của bà đang rất tức giận lườm mắt nhìn bà. Đúng vậy, ở Lộ gia này bà không có quyền lên tiếng.

- Con hãy suy nghĩ thật kĩ, cổ phần của công ty nhà ta không hề nhỏ.- Ông lão lại tiếp tục nói ánh mắt hiền dịu nhìn Lộ Tử.- Mỗi một chi tiết nhỏ của nó đều liên quan đến nhau. Cháu không tìm hiểu kĩ con người của đối phương lại muốn kết hôn thì ta cảm thấy vẫn có phần hơi gấp gáp. Ta không phản đối con, nhưng ta muốn con lấy thêm một ít thời gian để suy nghĩ. Mọi người không ai bắt ép con phải lập gia đình sớm.

- Cảm ơn ông.- Lộ Tử lên tiếng.- Sau một hồi nghe qua con cũng hiểu được suy nghĩ của mỗi người. Con có hẹn, con đi trước.

Lộ Tử lấy áo bước ra khỏi ghế rồi rời đi. Lộ Mạc thấy vậy liền lẻo đẻo theo sau.

- Anh hai.- Lộ Mạc hai mắt hồn nhiên nhìn anh trai mình rồi chạy đến.- Anh phải cố lên, Mặc Băng Tước là của em.- Vừa nói hai mắt cô liền ấn lệ, khiến cho Lộ Tử vừa nhìn thấy lại đau lòng.

Lộ Tư đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của em gái mình.

- Anh sẽ cố gắng vì anh, và cả em.

Nói rồi anh quay bước ra không quên đặt lên trán Lộ Mạc một cái hôn trán ấm áp. Cô nhìn theo bóng lưng của Lộ Tử với tràn đầy hi vọng.

Sau khi chiếc xe biến mất, cô quay người vào trong định bước lên phòng nhưng lại thấy mẹ mình đang đứng ở đầu cầu thang.

- Sao mẹ lại ở đây? Không trong phòng nghỉ ngơi dưỡng bệnh.

Lộ Mạc lo lắng nhìn Mộc Như Hoa mà đau xót cả lòng. Bà là mẹ ruột của cô, nhưng cô lại không thể lên tiếng bảo vệ bà. Là một người con gái nhưng không thể hiếu thuận với mẹ mình một cách danh chinha ngôn thuận, điều này khiến cô rất áy náy trong lòng.

Lộ Tử lại không phải là con ruột của Mộc Như Hoa. Bà là vợ thứ của Lộ Tư Hồng, ba của Lộ Tử. Sở dĩ bà có thể vào được Lộ gia vì năm đó trong cương vị tình nhân bà đã vô tình có mang Lộ Mạc. Và lúc ấy Lộ gia lại rất cần có một người con gái.

- Mẹ khuyên con nhiều như vậy, con vẫn một lòng muốn theo tên Mặc Băng Tước đó.

- Mẹ, là con yêu anh ấy, bất kể anh ấy có ra sao con cũng chấp nhận.

- Chấp nhận? Thậm chí cả khi tính mạng con bị đe dọa con cũng chấp nhận? Vậy một người mẹ như ta thì phải làm sao? Bên cạnh hắn sống nay chết mai con có biết không hả?

Lộ Mạc có chút giật mình, không nghĩ sẽ có ngày mẹ mình lại kích động như vậy.

- Mẹ... con...

- Như Hoa!- Là Lộ Tư Hồng gọi bà.- Nghỉ ngơi thôi.

- Mẹ vào nghỉ ngơi đi.

Nố rồi Lộ Mạc chẳng thèm lên phòng nữa, cô quay xuống hàng ghế trong phòng khách lặng lẽ lấy ra chai rượu đang bị cô uống cạn từng ngày. Cô uống nó với một dáng vẻ cô đơn, như chính mình đang lạc trong một khu rừng lớn vậy.

...

Sau khi thức dậy lần thứ hai trong ngày, những gì Lục Tuyến Yên nhận lại được là vô số những thông báo từ Wechat. Đa phần là từ giới báo chí, còn cả từ những tài khoảng nặc danh chửi rủa cô. Ra những người này là fan của cái người Lộ Tử kia. Xã hội này thật cái gì cũng có thể xảy ra, chỉ cần đẹp trai nhà giàu lập tức có fan.

Dẹp bỏ điện thoại sang một bên, Mặc Băng Tước không cho cô ra ngoài nên chỉ có thể ở đây nhìn ngắm bầu trời. Lục Tuyến Yên đến bên cửa sổ kéo rèm, ánh nắng chiếu vào cảm giác thật dễ chịu.

Xoẹt!!!

Bỗng nhiên, ở đâu đấy bắn đến một mũi kim cực nhỏ. Nó xuyên qua tấm kính trượt thẳng qua bả vai cô đâm vào bức tường đằng sau. Tất nhiên, nó đâm xuyên qua vai cô. Lục Tuyến Yên ôm lấy vùng vai bị đâm đau điếng nằm xuống. Cô vớ lấy điện thoại định nhấn số gọi cho Mặc Băng Tước nhưng chưa kịp nhấn nút gọi đã ngất đi.

...

Đến quán nhậu Mặc Băng Tước nhìn vào bên trong. Xác định Lộ Tử vẫn chưa đến nên hắn ngồi trên xe và đợi.

Một lúc sau, Lộ Tử rất nhanh bắt được chiếc xe của Mặc Băng Tước vào tầm mắt. Anh xuống xe bước đến gõ vào cửa xe của hắn. Sau đó cả hai cũng nhau bước vào bên trong.

Có vẻ như hai người đã thường xuyên đến đây, vừa nhìn thấy cả hai bà chủ quán liền bỏ hết những vị khách hiện tại mà tiếp hai người.

Chủ quán là một người phụ nữ còn khá trẻ chỉ khoảng ba mươi tuổi. Cô miểm cười nhìn hai người.

- Hai đứa đã rất lâu rồi mới ghé quân của chị. Thành công rồi quên mất vị tiền bối đáng kính này sao. Chị chuần bị phòng rồi, hai đứa vào đi.

Bà chủ quán là tiền bối của cả hai người lúc xưa. Vì khá yêu quý Lộ Tử và Mặc Băng Tước nên đã đặc biệt chuẩn bị cho họ một phòng riêng và không có ai làm phiền. Sau khi cả hai khuất bóng sau cánh cửa những vị khách đang ở quán liền có cùng một động thái đó là liếc nhìn vào bên trong. Nhưng rất nhanh họ đã thu ánh nhìn vì biết là vô dụng.

Bên trong, thức ăn đã chuẩn bị ngon lành trên miệng, chỉ chờ có người đến và xơi. Cả hai cùng nhau ăn và uống không nói với nhau câu nào. Vẫn cạn cốc bia cho nhau, vẫn cùng nhau nướng thịt nhắm mồi. Nhưng đến một chữ họ cũng không nói. Mọi chuyện cứ như vậy tiếp diện đến nửa giờ sau, khiến cho bà chủ ở trong phòng đang xem cũng tức đến muốn học cả máu họng.

Hồ Lan lườm mắt vào bên trong nhìn Lộ Tử và Mặc Băng Tước. Là nói chuyện về phụ nữ nhưng cuối cùng lại chẳng mở miệng nói câu nào, không lẻ hai tên đấy không xem cô là phụ nữ hay sao?

- Cậu nghĩ xem tại sao bây giờ Hồ Lan tiền bối vẫn còn độc thân.

- Vô duyên. (là duyên chưa đến, không phải dô diên:D)

Phụt!!!

Khó lắm mới mở miệng nói chuyện, thế mà lại nói xấu vị tiền bối này. Hồ Lan tức tối đứng dậy định tắt màn hình máy tính thì nghe tiếng chuông điện thoại phát ra.

Mặc Băng Tước mặt lạnh như băng cầm lấy điện thoại nhìn dãy số lạ trên màn hình.

- Chuyện gì?

- Cậu ấy bị mai sát. Vào viện rồi.

Hắn khẽ nhíu mày cúp máy. Lộ Tử liền đưa ra vẻ ngạc nhiên, việc Mặc Băng Tước tỏ vẻ khó chịu như thế này chưa từng xảy ra.

- Chuyện gì? Lại bị phục kích?

- Cô ấy vào viện.

Nói rồi hắn liền quay gót đi ngay đeo chiếc kính đen vào. Lộ Tử đằng sau vẫn còn hơi thất thần. Cô ấy là ai? Sao lại khiến hắn lo lâng như vậy? Từ trước đến giờ hắn chỉ giành sự lo lắng này cho một người. Là mẹ hắn, Mặc Lăng Nguyệt.

Nhưng cô ấy là ai? Sao hắn lại nói với anh?

Không lẽ...

Nhận được định vị của Quách Ân Mặc Băng Tước vào xe phi nhanh đến. Đằng sau, Lộ Tử cũng lên xe và theo đuôi hắn. Hai người đi nhanh đến nỗi các nhà báo rời quán ăn từ đằng sau vừa bước ra khỏi cửa đã khuất dạng.

Đến bệnh viện, cả Quách Ân, Khả Sanh, Liễu Hê đang ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Hắn còn tháy một tên đàn ông khác ở đây, Tô Lộ Minh.