Lên Án

Chương 8: Thế chúc hai người có một đêm 'vui vẻ'.




[Ai biết có bị dại hay không...]

------------------------

Edit: Chuâng thích ăn kẹo

Beta: Di

------------------------

Wattpad: _zhuene_

Wattpad: thiendireallyaaa

--------------------------

Tiểu Húc ngồi trên chiếc sô pha cỡ lớn trong căn phòng xa hoa, lo lắng đến run cả chân, một trăm lẻ tám lần muốn đánh tỉnh bản thân của một giờ trước giống như bị ma xui quỷ khiến vậy.

Lúc Kỳ Bạc Ngôn xuất hiện ngoài cửa, Tiểu Húc đã bối rối đến phát ngốc, Kỳ Bạc Ngôn nói có cảnh quay muốn thỉnh giáo Kỷ lão sư một chút.

Đại minh tinh khách khí như vậy, tay chân Tiểu Húc lúc đó luống cuống cả lên, chờ cậu kịp phản ứng thì đã bị trợ lý Lý Phong của Kỳ Bạc Ngôn đưa vào trong phòng hắn rồi.

Lý Phong đứng pha cà phê cách chỗ cậu không xa, còn cùng cậu nói chuyện phiếm, nói một ít về công việc cùng chuyện bát quái trong giới.

Ban đầu Tiểu Húc cũng chưa có bất an như vậy, thời gian trôi qua đầu cậu dần dần tỉnh táo lại, Kỳ Bạc Ngôn có cảnh quay quái nào cần thỉnh giáo Kỷ Vọng đâu.

Kỷ Vọng tuy rằng diễn xuất tốt, nhưng người không hot nha, lúc này cậu mới nhớ tới hôm nay trên trường quay Kỳ Bạc Ngôn còn động tay động chân với Kỷ Vọng, lại nhớ đến mấy lời đồn về Kỳ Bạc Ngôn, cậu thực sự lo lắng nghệ sĩ nhà mình gặp phải chuyện xấu.

Lý Phong cầm tách cà phê lại chỗ cậu, cười tủm tỉm nói: "Đúng rồi, bộ phim vườn trường của Kỷ lão sư gần đây quả thực rất hot."

Nghe được có người khen Kỷ Vọng, Tiểu Húc kiêu ngạo ngồi thẳng sống lưng lên: "Đúng vậy, anh Vọng vốn có năng lực, anh ấy diễn rất tốt lại còn là một diễn viên vô cùng nghiêm túc."

Lý Phong: "Tôi thực sự rất thích phân cảnh của Kỷ Vọng và nữ chính, chỉ là nghe nói hai người bọn họ không chỉ trong phim mà ngoài đời cũng........"

Tiểu Húc lập tức phủ nhận: "Vớ vẩn, không thể nào! Anh Vọng trước nay chưa bao giờ có quan hệ bừa bãi với Omega!"

Lý Phong nhân cơ hội bổ sung: "Thế Beta thì sao?"

"Beta cũng không được! Hiện tại anh Vọng đang trên đà phát triển, sự nghiệp là quan trọng nhất." Nói đến đây Tiểu Húc không vui liếc Lý Phong một cái, anh nghĩ ai cũng giống như Kỳ Bạc Ngôn nhà các anh sao, đào hoa xằng bậy."

Anh Vọng nhà chúng tôi chính là một Alpha chất lượng tốt giữ mình trong sạch như gương đấy!

Lý Phong đẩy một đĩa điểm tâm sang cho Tiểu Húc: "Đừng giận, ăn chút điểm tâm đi, có thể add Wechat không?"

Hắn nói rất là tự nhiên, thế nên Tiểu Húc mặc dù trong lòng không tình nguyện nhưng cũng cảm thấy có thể add Wechat trợ lý của Kỳ Bạc Ngôn, biết đâu sau này cần liên lạc.

Làm trợ lý cho nghệ sĩ, phải mạnh vì gạo bạo vì tiền*, linh hoạt nhanh nhẹn mới được.

(*mạnh vì gạo bạo vì tiền: phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả )

Vừa add Wechat xong, điện thoại của Kỷ Vọng gọi đến, Tiểu Húc nhanh tay nhấn nghe, Kỷ Vọng gọi cậu quay về, Tiểu Húc thậm chí còn không kịp lau vụn bánh trên miệng đã vội vội vàng vàng chạy trở về phòng.

Tiểu Húc gõ cửa phòng rất lâu mới có người ra mở cửa.

Kỳ Bạc Ngôn đứng sau cánh cửa, má phải sưng đỏ, hắn nhíu mày nói: "Tôi không phải bảo anh trông chừng cậu ta sao"

Không phải nói với Tiểu Húc mà nói với Lý Phong đứng sau lưng Tiểu Húc. Lý Phong cười khổ, nhún nhún vai tỏ vẻ "không phải chuyện của tui".

Tiểu Húc hoảng sợ nhìn mặt kỳ Bạc Ngôn, lại ngửi thấy hương vị mờ nhạt trong phòng.

Cậu là Beta, nhưng cha cậu lại là Alpha cho nên Tiểu Húc vẫn có thể mơ hồ ngửi được một chút tin tức tố nhưng chắc chắn cảm thụ sẽ không rõ ràng như Alpha và Omega.

Đến cả cậu còn có thể ngửi được hương vị trong phòng, vậy thì tin tức tố tỏa ra phải mãnh liệt đến mức nào!

Sắc mặt Tiểu Húc tái nhợt, thì giọng nói của Kỷ Vọng từ bên trong truyền ra: "Tiểu Húc?"

"Em đây!" Tiểu Húc lách qua người Kỳ Bạc Ngôn, chạy nhanh đến chỗ Kỷ Vọng, cậu điên cuồng quét nhìn thân thể Kỷ Vọng, quả nhiên, trên cổ Kỷ vọng có mấy dấu răng, máu chảy đầm đìa chảy lên áo choàng tắm một mảng đỏ, vết cắn này chắc chắn mới cắn chưa bao lâu.

Đôi mắt Tiểu Húc lập tức đỏ lên, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy cùng tự trách: "Anh Vọng......"

Kỷ Vọng thấy bộ dáng hối lỗi của Tiểu Húc, liền vỗ vỗ bả vai cậu, ghé sát vào tai cậu nói: "Yên tâm, tôi không sao."

Tiểu Húc có ngu ngốc đến mấy cũng không thật sự tin rằng không có việc gì, trên cổ đã bị cắn thành thế này, vừa nhìn đã biết chuyện tốt Kỳ Bạc Ngôn làm.

Tiểu Húc hít hít cái mũi của mình cố ý lớn tiếng nói: "Anh Vọng à, chúng ta đến bệnh viên kiểm tra đi."

Kỷ Vọng buồn cười nói: "Nào có nghiêm trọng như vậy, không cần đâu."

Trước kia Kỳ Bạc Ngôn còn cắn ác hơn, nhưng mà cậu là một Alpha, khả năng hồi phục rất mạnh, miệng vết thương chỉ cần một tuần là có thể lành lại rồi.

Có đôi khi cậu tự hỏi, có phải vì cậu là một Alpha có thể nhẫn nhịn cùng chịu đựng việc làʍ ŧìиɦ mạnh hơn Omega, cho nên Kỳ Bạc Ngôn mới thích giày vò cậu như vậy.

Tiểu Húc nói: "Dù sao cũng phải đi chích một mũi phòng chó điên chứ, ai biết có bị dại hay không!"

Kỷ Vọng suýt cười ra tiếng, lại nhìn Kỳ Bạc Ngôn bị mắng là chó điên, sắc mặt đại minh tinh bây giờ vô cùng không tốt, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Tiểu Húc.

"Tiểu Húc tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, chỉ đùa một chút thôi." Kỷ Vọng nói xong lập tức kéo Tiểu Húc ra phía sau mà che chở.

Kỳ Bạc Ngôn quay đầu nói với Lý Phong: "Mặt tôi bị sưng, lấy cho tôi một ít thuốc, không thể để ảnh hưởng đến cảnh quay ngày mai."

Đối mặt với vết thương trên mặt Kỳ Bạc Ngôn, Lý Phong cũng chả ngạc nhiên mấy, chỉ bình tĩnh gật đầu rời khỏi phòng, đi lấy cho Kỳ Bạc Ngôn thuốc tiêu sưng tốt nhất.

Kỷ Vọng nhìn thời gian: "Cậu nên rời đi rồi."

Mắt thấy Kỳ Bạc Ngôn không nhúc nhích, Tiểu Húc cố lấy hết dũng khí, bước lên vài bước chắn trước người Kỷ Vọng xua tay đuổi người: "Kỷ tiên sinh, anh nên........" Còn chưa kịp nói hết câu tay cậu đã bị Kỳ Bạc Ngôn bắt lấy.

Tiểu Húc bị dọa cho hồn tiêu phách tán luôn, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Kỳ Bạc Ngôn bắt lấy cổ tay cậu, kéo người xoay lại, nắm lấy tóc cậu ép cậu cúi đầu để lộ phần gáy ra.

Trong khoảnh khắc, Tiểu Húc thấy sắc mặt Kỷ Vọng vừa hoảng hốt kinh ngạc, lại vừa giống như thấy một chuyện khổ sở quen thuộc mà chính mình đã từng trải qua.

Sau cổ Tiểu Húc bị hắn nhẹ nhàng ngửi qua, tư thế kia vô cùng thân mật, những cử chỉ tiếp xúc nhỏ nhặt kia lại mang đến một cảm giác rất mờ ám, làm cho cả người Tiểu Húc đều đình trệ.

Cậu nghe thấy Kỳ Bạc Ngôn nói: "À, hóa ra là một Beta."

Tiếng bước chân rất nhanh đến gần, đôi chân trần của Kỷ Vọng lọt vào mí mắt Tiểu Húc, giây tiếp theo,  cậu đã bị Kỷ Vọng trực tiếp đoạt từ lồng ngực Kỳ Bạc Ngôn ra.

Bởi vì dựa vào quá gần, Tiểu Húc có thể cảm nhận được nhịp tim đang kích động đập loạn xạ của Kỷ Vọng, lại nghe thấy giọng nói đầy căm hận của Kỷ Vọng: "Cút ra ngoài."

Kỳ Bạc Ngôn vẫn bình chân như vại nói: "Đừng kích động, em cũng không muốn làm gì với cậu ta."

Kỷ Vọng trầm mặt không nói, hai tay nắm chặt thành quyền, tựa như ngay sau đó có thể lao đến đấm vỡ mặt Kỳ Bạc ngôn.

Cảnh tượng giương cung bạt kiếm, ánh mắt Kỷ Vọng và Kỳ Bạc Ngôn giằng co, nếu không phải trong không khí còn sót lại một ít hương vị tin tức tố hòa quyện vào nhau, Tiểu Húc còn nghĩ hai người chính là kẻ thù, là đối thủ,là tồn tại mà đối phương căm ghét nhất.

Đứng đằng sau Kỷ Vọng, Tiểu Húc tinh tường có thể thấy rõ vết "đánh dấu" trên cổ Kỷ Vọng. Đương nhiên cho dù là Beta cậu cũng hiểu vết cắn này có ý nghĩa gì.

Kỳ Bạc Ngôn lại dùng một giọng điệu kỳ quái nói: "Anh không phải nói đối với anh Omega mới tốt sao, bây giờ ngay cả Beta cũng có thể rồi?"

Tiểu Húc nghe hắn nói thế, tức điên lên, nếu lá gan cậu lớn hơn một chút, sẽ chửi cho đại minh tinh này đây thối mắt luôn, ai cho hắn nói xấu anh Vọng nhà cậu chứ.

Trong lòng rõ ràng tin tưởng anh Vọng của cậu thanh bạch*, nhưng lại thấy anh Vọng không có lập tức phản bác lời này của Kỳ Bạc Ngôn mà là nói với Kỳ Bạc Ngôn: "Đúng vậy, ai đến tôi cũng không cự tuyệt, trừ Alpha ra ai cũng có thể."

(*Thanh bạch: trong sạch, không có vết nhơ gì)

Lời này vừa nói ra, bầu không khí càng trở nên căng thẳng.

Lồng ngực Kỳ Bạc Ngôn phập phồng, hiển nhiên là bị lời nói này của Kỷ Vọng chọc giận.

Sau một lúc, Kỳ Bạc Ngôn như cười như không nhìn hai người bọn họ: "Vậy sao, thế chúc hai người có một đêm 'vui vẻ'. "

Rầm một tiếng Kỳ Bạc Ngôn đóng cửa rời đi.

Không khí rơi vào một mảnh im lặng chết chóc.

Qua một lúc lâu, cậu mới cẩn thận nói với Kỷ vọng: "Anh Vọng......Kỳ Bạc Ngôn có phải đã hiểu lầm gì chúng ta rồi không?"

Kỷ Vọng giống như người mất hồn, chậm rãi đi tới sô pha ngã phịch xuống. Hiện tại cậu cực kỳ mệt mỏi, ở trên sô pha rộng lớn cuộn tròn người lại, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Húc, cậu đi ngủ đi, để tôi một mình một lát."

----------------

[210820021]