[Kỷ Vọng rất muốn trả lời, đâu chỉ có mái tóc dài của cậu, ngay cả cậu tôi cũng không thích.]
Những người khác không biết, nhưng Kỷ Vọng lại hiểu rõ ràng ý tứ của Hạ Trương Dương. Cậu quen Tịch Chân sớm hơn, trước cả khi Tịch Chân xào cp với Hạ Trương Dương. Sau khi Hạ Trương Dương và Tịch Chân hẹn hò với nhau, mỗi khi có chuyện không vui đều sẽ tìm đến Kỷ Vọng uống rượu.
Cậu thân là bạn tốt của Tịch Chân, nhưng cũng chưa từng gặp qua Hạ Trương Dương. Ở một khía cạnh nào đó, điều này cũng nói lên rằng mối quan hệ của bọn họ thật sự không ổn, giống như cậu và Kỳ Bạc Ngôn vậy, bạn tốt biết được thì không đồng ý, bạn tốt không biết thì cũng không có cơ hội để biết nữa.
Tịch Chân hẳn là đã nhắc đến cậu với Hạ Trương Dương, cũng không biết đã nói những gì mà khiến cho Hạ Trương Dương cư xử kỳ quái như vậy.
Tịch Chân lớn lên ở nước ngoài, sau khi về nước lập tức xuất đạo, là một cậu nhóc ngọt ngào tỏa nắng như ánh mặt trời. Thích tiếp xúc da thịt với cả nghe những lời ngon tiếng ngọt, đối với bạn bè thì lại càng bán manh làm nũng hết nấc.
Nhưng đây không phải nói hắn cố ý trêu ghẹo ai mà tính cách vốn đã là như vậy rồi.
Một mặt trời nhỏ đáng yêu như vậy sau khi đụng phải Hạ Trương Dương lại rơi xuống thảm hại đến thế. Loại say mê bất chấp theo đuổi như vậy Kỷ Vọng đã trải nghiệm qua, cho dù như thế nào thì cậu đối với Hạ Trương Dương cũng không hề có ấn tượng tốt.
Kỷ Vọng đứng bên cạnh Hạ Trương Dương nhìn về phía Kỳ Bạc Ngôn, lại phát hiện ánh mắt của hắn cũng đang ‘xung đột’ với Hạ Trương Dương, hai bên ai cũng không chịu nhượng bộ, khóe môi Hạ Trương Dương câu lên một nụ cười khiêu khích với Kỳ Bạc Ngôn.
Kỷ Vọng nghĩ thầm, xem ra quan hệ giữa hai người này cũng không tốt lắm.
Điểm này thậm chí còn được bộc lộ vô cùng rõ nét trong các trò chơi tiếp theo, hai vị đội trưởng liên tiếp ‘giao chiến’ từ bí mật đến công khai, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Trong nhóm của Kỳ Bạc Ngôn có hai Omega, đối với trò chơi vận động mà nói đương nhiên sẽ gặp bất lợi, mấy lần thua tơi bời.
Sau khi lại thua tới lần thứ ba, Kỷ Vọng thấy môi dưới của Kỳ Bạc Ngôn nhẹ nhàng mấp máy, đây hiển nhiên là đang biểu hiện sự không hài lòng, đại khái bởi vì đang tham gia chương trình nên không dám biểu hiện quá lộ liễu.
Không biết tại sao, Kỷ Vọng cảm thấy Kỳ Bạc Ngôn như đang chịu ấm ức.
Tính đến bây giờ, Kỷ Vọng đem trận tranh đấu của Kỳ Bạc Ngôn và Hạ Trương Dương quy về loại hai đỉnh lưu đang phân cao thấp.
Nhưng trong trò chơi giành bóng, Hạ Trương Dương không cẩn thận kéo phải một túm tóc của Kỳ Bạc Ngôn, vậy không còn là phân cao thấp nữa mà là trực tiếp thăng cấp thành ‘đánh nhau.’
Hạ Trương Dương nhìn xuống mấy sợi tóc trên ngón tay mình, lúc đầu còn hơi kinh ngạc, sau đó mới phát hiện đây là tóc giả, hắn nhìn về phía Kỳ Bạc Ngôn, không hề có thành ý mà nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Những mối nối được nối lại với nhau xen lẫn với tóc thật, Hạ Trương Dương có thể giật xuống mấy sợi nghĩa là ít nhất một nhúm tóc của Kỳ Bạc Ngôn đã bị kéo ra.
Kỷ Vọng biết rõ về việc nối tóc là vì bạn gái của Tống Cách cũng từng đi nối, sau khi nối tóc được 20 ngày thì hối hận, phàn nàn với Tống Cách rằng da đầu bị sưng đỏ nhiễm trùng còn bị rụng tóc nghiêm trọng, trách cứ Tống Cách tại sao lại thích con gái để tóc dài, tóc ngắn không đẹp sao.
Kỳ Bạc Ngôn bởi vì cậu thích tóc dài nên mới đi nối tóc, lại bị người khác kéo đứt mất.
Kỷ Vọng nhìn mấy sợi tóc giữa ngón tay Hạ Trương Dương, chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Kỳ Bạc Ngôn tháo dây chun đang buộc tóc xuống, không để ý tới lời xin lỗi của Hạ Trương Dương, nói với đạo diễn Giang cho dừng quay, sau đó gọi nhân viên tới chỉnh lý lại cho Kỳ Bạc Ngôn.
Chuyên viên trang điểm vừa mới chải tóc cho Kỳ Bạc Ngôn đã sợ hãi kêu lên: “Kỳ lão sư, anh chảy máu rồi.”
Kỳ Bạc Ngôn nâng tay sờ sờ, bình tĩnh nói: “Vẫn ổn, không nghiêm trọng, tết gọn lại giúp tôi đi, bằng không lát nữa vận động sẽ bất tiện.”
Sau khi tết tóc xong, Kỳ Bạc Ngôn cổ vũ Trịnh Kỳ Hồng và Đoạn Âm Vũ trong đội hắn, hắn chỉ quan tâm đến thắng thua trong trò chơi chứ không quan tâm đến vết thương nhỏ trên đầu.
Bởi vì sự cố ngoài ý muốn này, đạo diễn Giang để cho mọi người nghỉ giữa trận, nhóm e-kip phụ trách thu âm đến đổi pin cho khách mời, lần nữa cố định microphone.
Lúc này Hạ Trương Dương đi đến bên cạnh Kỷ Vọng: “Tịch Chân vẫn khỏe chứ.”
Kỷ Vọng không mấy ngạc nhiên khi nghe Hạ Trương Dương hỏi cậu về Tịch Chân, câu ‘ngưỡng mộ đại danh đã lâu’ ban nãy đã khiến cậu hiểu được, Hạ Trương Dương luôn để ý đến bạn bè trước đây của Tịch Chân, rất quan tâm đến thái độ của họ.
“Không rõ lắm.” Kỷ Vọng lãnh đạm nói.
Hạ Trương Dương tưởng Kỷ Vọng bởi vì Tịch Chân nên mới có địch ý với hắn, hắn nói: “Tôi với Tịch Chân có chút hiểu lầm, cậu có phương thức liên lạc với em ấy không?”
Kỷ Vọng không muốn dính líu đến chuyện tình cảm của người khác: “Sau khi cậu ấy xuất ngoại cũng rất ít khi liên lạc với tôi, cụ thể tôi cũng không biết.”
Không biết vì cái gì, Hạ Trương Dương lại lộ ra dáng vẻ có chút vui mừng, cũng chẳng biết chuyện này có cái gì để vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó, niềm vui của Hạ Trương Dương lập tức biến mất: “Xem ra em ấy đều vứt lại mọi thứ ở nơi này.”
Kỷ Vọng nghĩ thầm, Tịch Chân chỉ vứt bỏ mỗi mình Hạ Trương Dương hắn thôi, chứ cậu ta và bạn bè đều rất ổn áp.
Trợ lý tổ thu âm đã quay lại, đem microphone gắn lại cho cậu với Hạ Trương Dương.
Trò chơi tiếp tục bắt đầu, không có gì hồi hộp, đội của Kỳ Bạc Ngôn vẫn thua, người đứng thứ nhất và thứ hai được đặc cách miễn tham gia trò đua xe, bốn người còn lại sẽ phải có mặt.
Hạ Trương Dương là nhân vật chính của tập đặc biệt, đồng thời cũng là người có điểm số cao nhất, hắn trực tiếp nhường lại tư cách miễn thi cho Trịnh Kỳ Hồng.
Ngoại trừ Hạ Trương Dương, Kỷ Vọng là người có điểm số cao thứ hai, ánh mắt Kỷ Vọng lướt qua người Trương Mộ Tiên, lúc nãy Trương Mộ Tiên còn nói với Đoạn Âm Vũ là mình không muốn đi.
Trương Mộ Tiên cảm nhận được ánh mắt Kỷ Vọng, cười lắc đầu, hắn chọn đi.
Cuối cùng, Kỷ Vọng cũng không dùng quyền lợi đặc cách miễn thi đấu của mình, thế là cậu vẫn chọn tham gia vào cuộc đua xe tập đặc biệt.
Vào cuối buổi ghi hình hôm đó, Kỷ Vọng còn nghe thấy Đoạn Âm Vũ thì thầm to nhỏ với Trương Mộ Tiên: “Anh Trương, xin lỗi nha, không tranh được cho anh kim bài miễn tử.”
Trương Mộ Tiên bị miêu tả của hắn chọc cười: “Cái gì mà ‘kim bài miễn tử’, tôi còn có thể bị trò đua xe này dọa chết được sao.”
Đoạn Âm Vũ nói: “Không sao nha, anh có thể lái chậm chậm thôi, nếu không thì……anh xem Initial D* chưa? Lái nhanh, đánh nhanh.”
*Initial D là một bộ phim nào đó em lười tra quá 🤦🏻♀️
Câu tiếp theo Kỷ Vọng không nghe thấy được, bởi vì cậu bị người phía sau kéo lùi lại một chút, đầu của thanh niên đầu tiên đặt xuống lưng cậu, cuối cùng lướt lên đến trên vai, thả lỏng dựa vào.
Kỷ Vọng nghiêng mặt qua, khoảng cách quá gần, Kỳ Bạc Ngôn cau mày, tựa như đứa nhỏ bị bắt nạt tìm được ba mẹ: “Anh ơi, hắn kéo đứt tóc của em.”
“Chảy rất nhiều máu.” Giọng nói Kỳ Bạc Ngôn khàn khàn, không giống giọng nói đầy trong trẻo thời niên thiếu nữa, mang theo vẻ nũng nịu, tự nhiên không còn mang chút lực sát thương nào.
Mà vị ‘phụ huynh’ này lại không hề bắt được trọng điểm, Kỷ Vọng đưa ra một biện pháp thực tế để giải quyết: “Lần sau đi ghi hình thì nên cắt tóc đi.”
Cậu nhìn đầu của Kỳ Bạc Ngôn: “Thời tiết nóng bức như vậy, cậu không khó chịu sao?”
Kỳ Bạc Ngôn không nhận được câu trả lời như mong đợi: “Em không khó chịu!”
Hắn không buông cánh tay đang ôm lấy Kỷ Vọng ra, mà cứ giữ nguyên tư thế này suốt một đoạn đường dài, Lý Phong cách đó không đã lái xe đến chờ sẵn, chuẩn bị đưa Kỳ Bạc Ngôn rời đi.
Kỷ Vọng nhận ra kia là xe của Kỳ Bạc Ngôn, chủ động dừng bước chân.
Chủ đề về tóc vẫn chưa chịu chấm dứt, Kỳ Bạc Ngôn nói: “Anh không thích mái tóc dài của em sao?”
Kỷ Vọng rất muốn trả lời, đâu chỉ có mái tóc dài của cậu, ngay cả cậu tôi cũng không thích.
Nhưng mà cậu không nói ra, chỉ đứng đó trầm mặt, giống như đang cùng một thế lực vô hình nào đó giằng co với nhau.
Kỳ Bạc Ngôn khẽ thở dài: “Bỏ đi, gặp lại ở thành phố B, Kỷ Vọng.”
Cánh tay của đối phương rời khỏi bả vai Kỷ Vọng, chỉ còn lưu lại độ ấm mờ nhạt. Kỷ Vọng chỉ là đang nghĩ, lúc Kỳ Bạc Ngôn vui vẻ sẽ gọi cậu ‘anh ơi’, ‘anh à’, khi không vui sẽ gọi Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng nhìn theo bóng dáng của Kỳ Bạc Ngôn, có chút thất thần, Người nọ đưa lưng về phía cậu, giơ tay vẫy vẫy, ý bảo hẹn gặp lại.
Ngày mai các khách mời sẽ gặp nhau tại sân đua lớn nhất thành phố B, các khách mời được nghỉ ngơi một đêm, có điều đãi ngộ này lại không có phần cho Kỳ Bạc Ngôn, hắn phải đến thành phố khác quay chụp quảng cáo.
Kỷ Vọng dẫn theo Tiểu Húc quay lại căn phòng tối qua hai người ngủ, thu dọn đồ đạc. Tiểu Húc cầm áo khoác trên giường nói với Kỷ Vọng: “Anh Vọng, áo khoác này không phải của anh nhỉ?”
Đó là áo khoác của Kỳ Bạc Ngôn, Tiểu Húc đem áo khoác vắt lên tay, lúc này trong áo rớt ra một lọ thuốc, rơi xuống mặt đất lăn ra ngoài.
Kỷ Vọng muốn đi qua cúi người nhặt lên, lọ thuốc lại bị một người khác giẫm dưới chân, thuận theo mắt cá chân nhìn lên, liền thấy được Lý Phong đang thở hổn hển.
Hắn nở một nụ cười khó coi với cậu: “Kỷ lão sư, tôi đi lấy áo khoác Kỳ gia để quên ở đây.”
Tiểu Húc bước đến: “Là cái này sao?”
Lý Phong vội vàng gật đầu, Kỷ Vọng nhìn chân hắn: “Cậu giẫm lên thuốc của Kỳ Bạc Ngôn rồi.”
Lý Phong nhanh chóng dời chân, đưa tay nhặt thuốc trên mặt đất lên, cất vào trong túi: “Xem tôi hồ đồ chưa kìa, ngại quá Kỷ lão sư, tôi phải nhanh chóng đưa Kỳ gia ra sân bay.”
Nói xong Lý Phong nhận áo khoác từ trong tay Tiểu Húc rồi nhanh chóng rời đi.
Tiểu Húc nghi hoặc nói: “Lý Phong chắc là thường xuyên bị Kỳ Bạc Ngôn giày vò lắm, lọ thuốc kia lăn đến chân hắn, vậy mà hắn trực tiếp giẫm lên, hẳn là cố ý đi.”
Kỷ Vọng ‘ừm’ một tiếng, chắc chắn là cố ý.
Hắn hỏi Tiểu Húc: “Cậu xem được tên trên lọ thuốc kia không?”
Tiểu Húc nói: “Bên trên không có nhãn dán.”
Kỷ Vọng đem nghi vấn của mình đặt vào trong lòng, cậu hỏi Tiểu Húc: “Lúc nãy cậu ở bên ngoài, có nhìn thấy Kỳ Bạc Ngôn bị thương thế nào không?”
Trên mặt Tiểu Húc lộ ra chút rối rắm, nhưng vẫn thành thật nói: “Tóc của Kỳ Bạc Ngôn bị kéo ra một mảng lớn, da đầu bị tổn thương, còn chảy một chút máu, cảm giác rất đau, có điều Kỳ Bạc Ngôn thật sự có thể nhịn được nha, giống như căn bản không cảm thấy đau chút nào, vậy mà mặt mày Lý Phong rất khó chịu.”
Vừa nói Tiểu Húc vừa nhìn anh Vọng của hắn đang đứng một bên, hắn vốn nghĩ anh của hắn ít nhiều sẽ lộ ra chút biểu tình thương tâm, nhưng cái gì cũng không có.
Hai người ngồi trên xe, Kỷ Vọng cúi đầu vân vê điện thoại, không lâu sau, có một cuộc điện thoại gọi tới.
Tiểu Húc vốn là đang mở TV trong xe bảo mẫu, thấy Kỷ Vọng gọi điện thoại, liền giảm âm thanh xuống một chút.
Cậu nghe thấy Kỷ Vọng nói: “Bây giờ ở bên Mỹ là mấy giờ?”
Ai thế, Tiểu Húc bỏ điều khiển từ xa xuống.
Câu tiếp theo, Kỷ Vọng liền đưa ra đáp án: “Tịch Chân, hôm nay tôi gặp Hạ Trương Dương.”
Tiểu Húc vểnh cả hai tai, đồng thời nâng tấm ngăn cách âm trong xe lên.
Kỷ Vọng: “Không có, hắn không làm gì cả.”
Tịch Chân ở bên kia nói rất lâu, Kỷ Vọng một mực lắng nghe thi thoảng đáp lại vài câu. Chờ cho Kỷ Vọng cúp máy, Tiểu Húc mới nói: “Anh, anh Tịch Chân sẽ không muốn tái hợp với Hạ Trương Dương chứ.”
Tiểu Húc thân là trợ lý bên cạnh Kỷ Vọng nhiều năm, đối với chuyện của Tịch Chân cũng biết một chút.
Ánh mắt Kỷ Vọng kinh ngạc nhìn hắn: “Sao có thể được.”
Tiểu Húc: “Không phải trong điện thoại anh ấy nói…”
Kỷ Vọng chậm rãi nói: “Đều là đang mắng Hạ Trương Dương.”
Tiểu Húc: “…”
Tiểu Húc: “Anh Vọng, anh đang tức giận sao?”
Kỷ Vọng bày ra dáng vẻ đang nhìn đứa ngốc: “Tôi tức giận cái gì.”
Tiểu Húc thay đổi cách hỏi: “Nghe được Hạ Trương Dương bị mắng, dễ chịu sao?”
Kỷ Vọng để điện thoại sang một bên: “Khó chịu.” Cậu nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, buồn bực trên mặt càng ngày càng tăng.
Tiểu Húc thấy thế, lên Wechat tìm Lý Phong: “Da đầu Kỳ gia của anh không sao chứ.”
Lý Phong trả lời hắn: “Chảy cả máu, làm sao lại không có việc gì.”
Tiểu Húc nghĩ nghĩ, một hai lại cảm thấy bất thường, Lý Phong lại nhắn qua: “Sao vậy, anh của cậu đau lòng?”
Tiểu Húc tốc độ nhắn nhanh như máy: “Anh ấy không phải, anh ấy không có.”
Hơn nữa, không phải chỉ là rụng một ít tóc thôi sao, Kỳ Bạc Ngôn chẳng lẽ lại là công chúa hạt đậu? Lúc trước anh Vọng nhà cậu quay phim cổ trang, còn trực tiếp lăn từ sườn núi lăn xuống, cả người trầy xước ngày hôm sau vẫn xuống nước như thường đấy.
Cái gì gọi là con người kiên cường, đây mới gọi là kiên cường này.
Tiểu Húc còn chưa kịp đem công trạng vĩ đại của anh Vọng nhà mình ra phổ cập kiến thức cho Lý Phong, thì thấy anh nhà cậu mở mắt: “Tiểu Húc, thuốc trị thương lúc trước cậu cho tôi dùng rất tốt.”
“Đương nhiên, đây là bài thuốc gia truyền của bà ngoại em.” Tiểu Húc còn chưa kịp kiêu ngạo xong thì đã nghe Kỷ Vọng nói: “Đưa cho Lý Phong một lọ.”
Tiểu Húc: “…”
Giọng điệu của Kỷ Vọng không tốt lắm nói: “Tôi sẽ bù tiền cho cậu.”
Tiểu Húc: “…Vầng.”
*******
Chuâng: chuyện là cp phụ nà hai trợ lý :>