Legend Of The Mystery Hero

Chương 17: C17: Linh Hồn Tại Trường Học Ma




Khoảng vài phút sau khi đánh bại được con quỷ, thầy Gaido, ngài Orochi và Miyuki và vài người khác cũng đã tìm thấy chúng tôi. Ai nấy cũng đều há hốc mồm khi nhìn thấy cái lỗ to tướng xuyên từ đỉnh hang xuống tận dưới này. Sau đó họ đưa 3 chúng tôi quay lại nhà trọ để chữa trị, nhưng kì lạ là tôi lại được chữa trị ở 1 phòng riêng và không ai ngoài thầy Gaido, ngài Orochi và bác sĩ của tôi được phép vào phòng. Khi hỏi lý do thì thầy Gaido trả lời rằng vì tình trạng của tôi là nặng nhất, nhưng tôi biết đó không phải là lý do thật sự. Mà dù sao tôi cũng chả thể làm gì được lúc này ngoài việc nằm im. Đêm hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ được, mắt cứ dán vào trần nhà và nghỉ về việc bản thân sở hữu ma pháp hệ hoả và lôi. {Cạch} Tiếng mở cửa làm tôi giật nảy mình.

-Cánh tay sao rồi?- vì lúc đó chỉ có chút ánh trăng yếu ớt rọi vào phòng nên tôi không thấy được khuôn mặt của người đang dựa vào cửa đó, nhưng với hình dạng bộ váy và thanh katana bên hông thì cũng đủ biết được đó là Miyuki
-À! Nó cũng đỡ rồi, không ngờ ở làng này có người dùng được phép tái tạo đấy. Cơ mà....cậu đến tìm tôi không phải chỉ để chào hỏi xã giao thôi đúng không?
-Ừm! Điều mà tôi muốn hỏi là về chuyện đã xảy ra trong hang động đó.
-Điều gì?
-Lúc tôi và thầy giáo của cậu chạy tới, trên trời xuất hiện 1 vòng mây xoáy như thể sắp có 1 cơn lốc, nhưng điều tiếp theo diễn ra là 1 tia sét lớn giáng xuống hang. Có thể giả định đó là do con quỷ làm. Nhưng trong 3 người các cậu lại không ai bị thương bị sét đánh, với lại con quỷ lại nằm ngay dưới cái lỗ lớn đó. Cậu định giải thích thế nào về chuyện này?
-.....- lúc đó tôi chỉ biết im lặng vì những gì cậu ấy nói đã lấn át tôi
-Quả nhiên.....cậu sở hữu 2 hệ, đúng chứ? Tôi đã hỏi thầy của cậu về hệ ma pháp của cả 3 người rồi.
-Sao...sao cậu lại nghĩ vậy? Lỡ như có ai đó cũng đã ở đấy giúp chúng tôi thì sao?
-Cậu nói là "lỡ như" suy ra cậu không dám khẳng định việc có người thứ 4 ở đấy. Cậu nói dối tệ thật đấy. Giờ thì....trả lời tôi, có phải cậu sở hữu 2 hệ ma pháp đúng không?- Miyuki bỗng giở giọng uy hiếp khiến tôi không biết làm gì khác ngoài gật đầu- Vậy là ông đã đúng.- Miyuki bỗng lẩm nhẩm
-Ông?- tôi ngơ ngác hỏi
-Không phải chuyện của cậu. Tạm biệt, chúng ta sẽ còn gặp lại.- nói xong Miyuki vụt mất vào màn đêm.

Chuyện đêm đấy khiến tôi tự hỏi rằng liệu những thợ săn quỷ rốt cuộc là người như thế nào. {Grưừ} Bỗng dưng tôi cảm thấy nhột ở mặt, cứ như có gì đang liếm mặt tôi. Tôi dần mở mắt ra, ánh nắng bình minh rọi chiếu qua khe cửa khiến tôi đủ hiểu rằng mình đã vô thức thiếp đi lúc nào đó đêm qua. Còn sinh vật liếm mặt tôi từ nãy đến giờ là 1 con mèo, tôi bế nó lên và ngồi dậy. Con mèo này tạo cho tôi cảm giác thân quen đến lạ lùng. Tôi nhìn vòng cổ nó thì thấy biển tên nhỏ hình dấu chân mèo.

-"Spix" tên khá ngộ với 1 mèo con đáng yêu như mày nhỉ.- tôi vừa lẩm bẩm vừa ngắm nó liếm ngón tay trỏ của mình
-Nyan~~~

Đặt con mèo xuống sàn, tôi mở cửa đón ánh nắng ban mai của sáng sớm. Trên các tán lá cây vẫn còn đọng lại vài giọt nước chứng tỏ đêm qua đã có 1 cơn mưa nhỏ. Theo thói quen, tôi ưỡn người ra để giãn cơ, nhưng cũng hối hận vì đã làm thế nên cánh tay trái lại nhói đau. Ngay lúc đó tôi thấy bóng dáng 1 ai đó chạy lại, là Chika cô cháu gái của bà chủ nhà trọ. Cô bé bấy giờ cứ liên tục ngó nghiêng, có vẻ như đang tìm gì đó.

-Chào buổi sáng!- tôi bước đến thử bắt chuyện với cô bé
-Chào buổi sáng! Anh......

-Là Kazuto. Thế có chuyện gì vậy?
-Ưm....anh có thấy Spix đâu không? Em tìm nó từ nãy đến giờ mà không thấy đâu cả. Thông thường nó hay nằm cạnh em mà hôm nay lại....
-Spix? Ý em là con mèo lông trắng đấy à.
-Vâng! Anh biết nó ở đâu à?
-À, nãy giờ nó nằm ở phòng anh đấy.
-Vậy ạ! Nếu vậy cho em xin lỗi!
-Hửm? Tại sao?
-Vì....vì Spix đã cắn anh.
-Em nói lạ vậy. Nó có cắn anh đâu.
-Hể!? Thật sao? May quá, tại Spix rất hay cắn người lạ khi lại gần. Nên cũng khá lạ khi anh không bị nó cắn.
-Haha.....vậy à.

Nói xong tôi dẫn cô bé vào phòng mình, Spix lập tức nhảy vồ tới ngay khi thấy con bé và liếm tới tấp vào mặt nó. Tôi thấy khá thú vị khi đây là 1 con mèo nhưng lại cư xử như 1 chú chó vậy.

-A! Tý thì em quên. Anh Rin bảo nếu em thấy anh dậy rồi thì bảo anh đến sân sau nói chuyện với anh ấy.
-Vậy à. Cảm ơn em đã báo cho anh biết.
-Không có gì! Vậy em đi đây....hihi nhột quá đấy, Spix.

Quay ra quay lại thì tôi có cảm giác bản thân cứ như 1 phạm nhân đang bị tra hỏi liên tục vậy. Tôi thở dài, mở chiếc cở dẫn ra sân sau và đúng như tôi dự đoán, Rin đang đứng dựa vào tường, khoanh tay lại, cặp mắt đăm chiêu như đang nghĩ gì đó.

-Đến rồi à? Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.
-À, tớ cũng đoán ra cậu định hỏi gì rồi nhưng cứ hỏi đi.
-Hừm...cậu....mà thôi, dù gì thì cũng cảm ơn, vì đã liều mình cứu tôi và Yumi. Tuy không hoàn toàn nhưng tôi chắc chắn chỉ người tốt mới dám làm vậy.

-Như vậy là cậu tin tớ rồi à?
-Vẫn không.
-Hể?
-Ít nhất là cho đến khi cậu giải thích được về ma pháp của mình. Còn giờ thì tôi về phòng đây.

Đoạn Kaito tỉnh dậy, cậu ngáp và tự hỏi bản thân sao mình lại dậy sớm như vậy. Trong lúc vẫn còn lớ ngớ, Kaito cầm lấy chiếc áo khoác, nhét tay vào túi áo mình là lấy ra 1 chiếc trâm cài. Kaito vẫn mơ màng, dụi mắt mấy lần và nghĩ vẩn vơ gì đó. {Rầm} "CHẾT RỒI!!!"- Kaito đập đầu bản thân xuống sàn và cố gắng không hét lên. Bấy giờ cậu mới nhận ra rằng mình quên tặng Mika chiếc trâm cài tóc mà mình mua cho cô tối qua. Kaito liên tục vò đầu bứt tóc, trách sự đãng trí của bản thân. "Khỉ thật! Thằng ngốc não cá vàng này! Giờ làm gì giờ? Hay là cứ đợi đến lúc Mika dậy rồi thì mình tặng. Không, không! Làm thế thì còn gì gọi là yếu tố lãng mạn nữa. Đúng rồi! Mình có thể đột nhập vào phòng bả và để lại chiếc trâm với lời nhắn. Đúng! Đúng! Giờ Yumi cũng đang không ở cùng phòng với Mika nên chắc là sẽ ổn thôi. Chắc là ổn thôi....nhỉ? Ôi trời ạ, mình nghĩ cái đéo gì thế này tim cậu đập nhanh, chỉ có điều cảm giác lúc này của cậu sợ hãi, sợ bị phát hiện. Kaito bước đi 1 cách rón rén, cậu cố gắng không tạo tiếng động để Mika thấy giấc. Mika bấy giờ vẫn nằm ngủ say sưa và ôm chặt lấy cái gối của mình. Nhìn bộ dạng của Mika bấy giờ suýt làm Kaito bật cười nhưng cậu đã kìm chế được. Kaito đặt chiếc trâm lên chiếc bàn gần giường cùng tờ giấy ghi "Xin lỗi vì món quà trễ". Cứ tưởng mọi chuyện đã an bàn thì bỗng dưng có gì túm lấy cổ tay Kaito, cậu giật mình ngoảnh lại phía sau, hoá ra là Mika. Ngỡ mình đã bị phát hiện nên Kaito như chết lặng vào lúc đó.

-Aww...cậu chạy đi đâu vậy quý ngài gấu ôm?
-Hể?- bấy giờ Kaito mới nhận ra rằng Mika đang mơ ngủ

Kaito đang thở phào nhẹ nhỏm, thì đột nhiên Mika kéo cậu, cậu ngac nhào lên giường, úp mặt vào mặt Mika, người bấy giờ vẫn ôm chặt cậu như ôm 1 con gấu bông. Nhưng khoảnh khắc sung sướng của cậu chỉ kéo dài được vài giây. Ngay sau đó Mika bừng tỉnh, mở mắt nhìn chằm chằm vào Kaito.

-Ch....Chào buổi sáng.....haha...ha...
-Ơ...ơ.......Ááááááá!!!

Nghe thấy tiếng hét, tôi cùng vài người nữa ùn ùn chạy lên xem thế nào. Ban đầu cứ nghĩ có chuyện gì nghiêm trọng nên thầy Gaido ngay lập tức đạp cửa xông vào. Nhưng điều tiếp theo chúng tôi thấy là Mika đang liên tiếp túm lấy mọi đồ đạc trong tầm với của cô và ném lia lịa về phía Kaito. Và cuối cùng, cả ngày hôm đó Kaito bị phạt phải lau dọn cả khu nhà trọ. Tối hôm đó, cả 5 chúng tôi tụ tập lại tại phòng tôi do Mika bảo có 1 thông báo quan trọng.

-Được rồi. Vì tất cả đã đông đủ nên tớ sẽ bắt đầu vào việc chính luôn. Có ai tin vào ma không?
-Hể?
-Đúng, ma đó. Lúc chiều nay khi đi mua đồ tớ nghe được lời đồn có ma tại 1 ngôi trường nhỏ bỏ hoang trong rừng. Đã có 1 bác tiều phu vào trong rừng và bắt gặp thấy bóng ma trắng vụt qua cửa sổ đó.
-Vậy tới đó đi.- Kaito lên tiếng
-Lỡ thầy Gaido không cho thì sao? Chúng ta đâu được ra ngoài buổi tối nếu chưa được cho phép mà.

-Vậy chỉ cần trốn đi là được, sao hả? Mọi người ai cũng đều tò mò đúng không?
Tôi và Yumi gật đầu, riêng Rin thì bật dậy mở cửa.
-Tôi không tham gia cái ngớ ngẩn này đâu. Tạm biệt.
-Cậu không muốn tham gia vì không hứng thú hay là vì....sợ....ma?

Câu nói đầy sự mỉa mai của Kaito khiến Rin đứng khựng lại. Rồi sau đó cậu đóng nhẹ cánh cửa lại và ngồi xuống.

-Tôi không hề sợ vài ba thứ tâm linh vớ vẩn đó.
-Rồi, rồi tụi tớ tin mà, tin thật đó. Vậy đi thôi!

Sau đó, chúng tôi lấy vài chiếc đèn dầu và lẻn qua nhờ trèo qua tường phía sau nhà. Gió nhẹ thổi qua khiến tôi có cảm giác ớn lạnh đôi chút, nhưng vì Yumi cứ núp sau tôi nên tôi vẫn cố tỏ ra không sợ hãi gì. Nhưng cũng vì thế mà trong suốt quãng đường đi, Rin cứ lườm tôi, mắt đầy sát khí.

-Sao vậy Mika? Đừng bảo là người khơi dậy chuyện này lại đang sợ nhá.- Kaito lên tiếng sau khi thấy tay Mika, bấy giờ đang cầm đèn và dẫn đường, đang run lên
-Thì....thì tôi đâu nghĩ sẽ đi vào buổi tối này chứ.
-Thì bởi vì đi vào buổi tối này mới có cảm giác.....
-Hử? Sao ông không nói gì nữa?
-Hêhê!- Kaito cúi mặt xuống, cười nhẹ
-Này, tôi không đùa đâu.
-Hêhê!
-Này, Kaito ông bị sa..
-GÀO!!
-Á!- Mika hét lên ném cả cây đèn đi, nhưng may mà Rin túm được
-Hahahaha!! Biết ngay là bà sẽ sợ mà. Haha...ôi bụng tôi.
-Ông....
-Hình như đến rồi đó.- câu nói Rin làm cả 4 chúng tôi quay mặt về hướng cậu chỉ tay vào


Trước mặt chúng tôi bấy giờ là 1 ngôi trường cũ kĩ, có lẽ bị bỏ hoang được hàng chục năm rồi.

-Cái gì vậy....vài giây trước nó có ở đây đâu.- Mika không giấy được vẻ sợ hãi của mình trước điều kì bí này
Yumi cũng túm chặt lấy áo tôi. Chỉ có Kaito và Rin vẫn tiến lên phía trước như đây không khác gì 1 chuyến đi tham quan.
-Thôi nào, đứng đơ đấy làm gì vậy? Nếu chậm chân là bị bỏ lại đấy.

{Két} Mở chiếc cửa vào đại sảnh cũ kĩ ra là cả đống bụi phả vào mặt, nhìn vào bên trong sẽ không khác gì 1 ngôi trường bình thường nếu không có bụi bẩn phủ lên.

-Kì lạ thật.- Rin vừa nói vừa dùng tay quệt bụi trên tường- Nếu chỗ này thực sự bị bỏ hoang thì sao không ai biết về nó từ trước mà dạo gần đây mới có vài lời đồn.
-Lẽ nào...là 1 ngôi trường ma? Này Yumi tớ...tớ thấy chán rồi, cậu quay về cùng tớ nhá.
-Ưm.
-Nè, nhát chết vậy?- Kaito thở dài
-Kệ tụi tôi.

Mika mới dứt lời thì cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại khiến cho Yumi và Mika hồn lạc phách siêu. Ôm nhau mà ngồi bệt xuống.

-Các ngươi sẽ không đi đâu cả....- bỗng dưng 1 giọng nói thì thầm qua tai chúng tôi, làm tôi có cảm giác ớn lạnh đến tận xương tuỷ
-Các cậu nghe thấy không?- Kaito hỏi
-Ờ! Đi thôi!
-Này, còn định đi nữa hả? Mấy cậu ấm đầu sao?
-Vậy 2 người cứ ngồi đấy nhá.
-Thì chả thế....Á!- 1 cơn gió thoảng qua mang theo câu nói "chết đi!" vào tai Mika và Yumi khiến cả 2 sợ tái mặt-....nghĩ lại thì chúng tôi sẽ đi cùng....nên đợi với.

Tiến vào dãy các lớp học, cảm giác u ám, chật hẹp 1 cách kì lạ của nơi này khiến cho tôi có cảm giác như đang đi trong hành lang nhà tù thay vì là 1 ngôi trường. Cũng có vài lần chúng tôi thử mở cửa của các lớp học nhưng tất cả đều không mở được dù không có khoá hay bị chặn. Đến gần cuối hành lang thì chúng tôi thấy 1 cánh cửa mở ra 1 cách chậm rãi như đang mời gọi chúng tôi. Bước đến ngưỡng cửa, trước mặt chúng tôi bấy giờ là 1 cô gái trông nhỏ hơn chúng tôi khoảng 1,2 tuổi, mặc 1 bộ đồng phục học sinh đang đứng cạnh cửa sổ và ngước nhìn lên bầu trời buổi đêm. Điều đặc biệt là người cô ấy như thể nửa trong suốt nửa hữu hình.

-Nào...hỡi những kẻ ngu ngốc kia...hãy cho ta biết các ngươi đến đây vì điều gì...và rồi sau đó....đi chết đi!