Ngắn ngủi ba ngày nhoáng cái đã qua, dịch trạm bên đường ở ngoại thành, trên hai con tuấn mã màu nâu là hai nam tử cao lớn tuấn lãng, khí vũ hiên ngang, vẫn thường thường hướng về phía sau nhìn lại, xem mã xa người nhớ thương có hay không cùng đi theo.
Đi tới đình nghỉ chân mười dặm ngoài thành, hai người xuông khỏi lưng ngựa, một người trong đó đi tới trước mã xa, kéo ra xa liêm, cẩn thận mà đỡ bạch y thiếu niên đi xuống.
“Liền tiễn đến nơi này là được rồi, cùng Thụy nhi trở về đi.” Nghiêu Hi nói.
Nghiêu Hi vốn không muốn để cho bọn họ cố ý đến tiễn mình, hơn nữa ba ngày này hai người vẫn đồng sàng cộng chẩm, tự nhiên không thể thiếu mây mưa một phen, khiến cho Cẩn Du xương sống thắt lưng vẫn đau nhức, bản thân càng yêu thương, thì lại càng không muốn nhượng y tái đi cùng.
Nhưng sáng sớm hôm nay, hắn đang chuẩn bị lặng lẽ rời giường ly khai, chân vừa chạm đất, Cẩn Du đã mở mắt ra, trong mắt một mảnh thanh minh, căn bản không giống dáng dấp vừa tỉnh ngủ, Nghiêu Hi không có biện pháp, đành phải đáp ứng y, cùng nhau đi một đoạn.
Cẩn Du xoay người lại ôm xuống Thụy nhi, khăng khăng hạ đầu, sau khi không ngừng nhìn nhìn thân Nghiêu Hi thì nhìn sang Trường Sở Phong đang nhìn xung quanh lại nhìn về Nghiêu Hi, lưu luyến không muốn rời.
Nghiêu Hi nhìn Cẩn Du trước mặt mặc cẩm đoạn* trường y bạch sắc, bên ngoài khoác một kiện ngoại y bạch sa*, tóc dài phía sau dùng một cây trâm cố định, thứ nọ chính là mình tặng cho y, cùng khí chất đạm mạc thanh thoát của y tương đắc ích chương*, quả thực khiến người ta đui mù.
*bạch sa: lụa trắng
*tương đắc ích chương:đại ý là hợp lại với nhau càng đẹp.
Nâng tay, nhẹ nhàng mà xoa xoa gương mặt Cẩn Du, nhẹ giọng nói:
“Bảo trọng, chờ ta.”
Cẩn Du gật đầu, nhưng lời gì cũng không thể nói ra.
Thật vất vả bức ánh mắt của mình từ trên người y dời đi, cúi đầu, nhìn Thụy nhi một bên thụy nhãn mông lung (mắt em nó còn buồn ngủ), đứng đều đứng không vững, ngốc ngốc nắm góc áo Cẩn Du, nghĩ đến khả năng sẽ phải rất lâu mới có thể gặp lại, trong lòng cũng là thập phần không muốn, tuy rằng bình thường nghịch ngợm gây sự làm người nghiến răng nghiến lợi.
Khom lưng ôm lấy nhi tử còn đang đánh ngáp, ôn nhu nói:
“Sau này phải ngoan ngoãn nghe tiểu cha nói, bằng không chờ ta trở lại thí thí của ngươi liền gặp nạn, biết không?”
Nghe được đại sự liên quan đến thí thí, Thụy nhi thanh tỉnh vài phần, xoa đôi mắt, gật đầu.
“Cùng cha cáo biệt đi.” Cẩn Du hướng Thụy nhi nói.
“Cha bảo trọng.” Thụy nhi mở to đôi mắt ngây thơ, mở miệng nói.
Hài tử bốn tuổi nào đâu biết rằng cái gì ly biệt, chỉ biết là cha ly khai, sẽ không ai bức mình đọc sách viết tự, không ai giám sát luyện công sáng sớm, cũng sẽ không ai cùng mình đoạt tiểu cha, trong tâm còn hài lòng cực kì ni.
Điểm ấy tâm tư nho nhỏ đó của nó nào thoát được khỏi đôi mắt tinh anh của Nghiêu Hi, chỉ là hiện tại không có tâm tình cùng nó tính toán đúng sai, véo véo cái mũi phấn nộn của nó, thả nó xuống.
Thẳng đứng dậy, hướng bốn phía nhìn một chút, quản gia thức thời mà đứng ở xa xa, xoay thân nhìn cảnh thu, Trương Sở Phong liều mạng duỗi cái cổ hướng phía khác xem xem, Thụy nhi lại bắt đầu mơ màng đi vào giấc ngủ.
Cúi đầu, nhanh chóng cùng Cẩn Du trao đổi một nụ hôn nhẹ, nhìn y giật mình ngẩng đầu, khẩn trương khắp nơi nhìn quanh, nở nụ cười xấu xa, chậm rãi ôm lấy thân thể y.
Cẩn Du đỏ mặt, tuy rằng cảm thấy ở trước công chúng (hai người rưỡi??) không thích hợp, nhưng cũng không đẩy ra Nghiêu Hi, ngực có chút thấp thỏm hưởng thụ ôm ấp ấm áp.
Canh giờ không còn sớm, Nghiêu Hi buông tay ra, xoay người lại, lôi kéo Trương Sở Phong vẫn như cũ duỗi cái cổ lên ngựa, Trương Sở Phong như quả cà héo, sầu não không phấn chấn, thấp đầu, sụp vai, theo Nghiêu Hi khiển ngựa đi.
Móng ngựa nhanh như bay vung lên cuồn cuộn cát bụi, thân ảnh hai người dần dần mờ nhạt, ánh mắt Cẩn Du cũng mơ hồ, bên tai quanh quẩn tiếng vó ngựa đi xa, giống như ngay cả tâm y đều bị mang đi khỏi.
Cẩn Du thẳng đến khi cũng nhìn không thấy thân ảnh hai người, mới ở dưới khuyên bảo của quản gia, mang theo Thụy nhi trở về phủ.
Thế nhưng y thật không ngờ, Nghiêu Hi lúc này vừa đi, đó là một năm, bặt vô âm tín.
_______________
” Ai, Lưu lão đầu, đây là đi đâu nha?” Trên phố xá, một người trung niên đưa tay ngăn lại một lão nhân niên kỉ đã lớn.
” Còn có thể đi đâu, là xem kịch a~!” Lão nhân nói.
“A, ngươi là mỗi ngày xem cũng không ngại chán đến hoảng!?” Người trung niên cười.
” Nghe nói Tích Ngọc viên diễn vỡ kịch mới – 《 Mẫu đơn đình 》, đây chính là vỡ ta yêu nhất nha, nghe đâu xướng không tệ, ta phải nhanh chân đến xem.” Lão nhân tiếp lời.
Người trung niên như có chút đăm chiêu, nói:
” Nga~~ chính là Ngọc Nhi kia, ta nghe qua vài lần, xác thực không tệ, người lớn lên cũng xinh đẹp, ha ha.”
” Ta ngược lại càng thích cái kia Lưu Oanh nhi, giọng hát kia đúng là nhất lưu.” Lão nhân nói.
” Người kia a, xác thực cũng không tồi, chính là niên kỷ có điểm lớn.”
” Thích, ngươi chỉ biết nhìn diện mạo, bây giờ hát hí khúc dựa vào chính là bản lĩnh thật sự, nhờ vào bề ngoài có ích lợi gì.” Lão nhân phản bác.
“A, đúng đúng đúng!” Người trung niên cũng lơ đểnh, đón nói “Dù sao hiện tại cũng không có việc gì, bằng không cùng đi đi.”
“Đi à, đi.”
Đợi đến Tích Ngọc Lâu mới phát hiện, lúc này trong lâu ngoài lâu đã sớm vây đầy người, dù cho có tiền cũng chen không vào, ngay cả hành lang cũng chật ních, có người thậm chí cả cửa sổ cũng không buông tha, đầu người chen chúc động chạm, vây đến con kiến chui cũng không lọt.
Trong lâu khán giả chính giữa đại sảnh ngược lại an tĩnh không tiếng động, mọi người lẳng lặng mà nghe trên vũ đài, Đỗ Lệ Nương một thân hồng y, dựa vào mẫu đơn đình hát đến uyển chuyển một hồi, khúc chiết động nhân, còn có không ít khán giả đều âm thầm lau nước mắt.
Thẳng đến người nọ trên đài trong miệng xướng xong âm tiết cuối cùng, bốn phía mới bạo phát ra tiếng vỗ tay như sấm.
Người nọ liền ở trong ánh mắt tán thán của người xung quanh cảm tạ, hạ màn đi xuống đài.