Lê Yên Ký

Chương 12




Sau hoa viên Vương phủ, trải qua một ngày bận bịu, Cẩn Du liền tản bộ dọc theo giả sơn thủy tạ trong vườn. Cảnh sắc hoa viên lúc vào thu cũng không có lộ vẻ tiêu điều, vẫn một mảnh cành lá xanh tươi, đẹp đẽ như cũ, như vây đủ thấy công sức lẫn dụng tâm của người làm vườn.

Mấy ngày này, Nghiêu Hi đối y thân cận quan tâm vô cùng khiến Cẩn Du có chút mờ mịt. Tại nơi phong nguyệt đầy toan tính, chuyện như vậy y đã thấy không ít, mấy công tử phú quý có tiền cũng thường xuyên không luyến tiếc mà đem hàng đống ngân lượng đến lấy lòng y, nhưng Nghiêu Hi bất đồng, hắn dùng đều không phải là bạc, mà là sự quan tâm, săn sóc tỉ mỉ.

Y thấy khát, hắn liền trà bưng nước rót, trong bụng trống rỗng, hắn lệnh người chuẩn bị điểm tâm, tiểu phong thổi qua, hắn đã chuẩn bị thêm y sam. Chỉ cần ánh mắt y vừa chuyển đến, hắn liền ngầm hiểu, vô cùng kì diệu, đôi lúc khiến Cẩn Du nghĩ đến Vương gia phải chăng có cái thuật đọc tâm gì đó, giúp hắn tất cả đều lo lắng đến chu toàn ni.

Với sư phó cũng không chút nào keo kiệt, thật nhiều dược liệu trân quý của hoàng thất đều là không nói hai lời mà đem cho y, tẩm bổ đến mức sư phó cả ngày oán giận y khiến hắn cả người đều béo ra.

Ai.

Cẩn Du thở dài một tiếng, từ nhỏ sư phó đã dạy y, đừng bao giờ tin tưởng những điềm ngôn mật ngữ, thề non hẹn biển của người khác, vô luận như thế nào đều phải bảo trụ thật tốt tâm của mình, bằng không phía trước đợi y chỉ có thống khổ không dứt.

Trước kia, trước y còn có hai tiểu đán rất nổi danh, cả hai đều được nhân gia phú quý chuộc ra, lúc đi thần thái phi dương, khỏi phải nói khiến cho nhiều người ao ước đến thế nào, nhưng sau đó, một người bị bán đến tiểu quan quán, người còn lại thì chết vô thanh vô tức, cũng không biết chôn ở chỗ nào, từ đó, y càng đối lời của sư phó tin tưởng không nghi ngờ, nhưng hiện tại đến phiên y, y ngược lại thực sự mờ mịt ni.

Nếu như đem đến ngân lượng châu báu, Cẩn Du nhất định sẽ không sợ, nhưng là như vậy ôn nhu, xác thực khiến y có chút động tâm, hiện tại trong lòng Cẩn Du vừa ngọt ngào hạnh phúc, cũng vừa sợ hãi, cực kì mâu thuẫn.

Đáp lại,thì sợ sẽ bước theo con đường của tiền nhân, cuối cùng bị khiến cho sống không bằng chết, nhưng cự tuyệt, y trong lòng thực không muốn.

Ai.

” Là chuyện gì làm ngươi phiền lòng như thế?”

Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm khiến Cẩn Du giật mình, vừa xoay người lại nhìn, đúng là Nghiêu Hi lúc nãy vừa mới cáo biệt.

” Vương gia thế nào lại ở đây?” Vừa rồi còn nghĩ tới hắn, không ngờ lập tức thấy người thật a!

” Tùy tiện đi một chút thôi, còn ngươi sao lại ở đây?”

Kỳ thực mới cùng Cẩn Du xa nhau không lâu, mà Nghiêu Hi đã bắt đầu có chút nhớ nhung tưởng niệm y, nghĩ đến không khỏi có chút thẹn thùng, niên kỷ hắn cũng không còn nhỏ cư nhiên còn bắt đầu nhi nữ tình trường, thực sự là..

Đã vậy còn không nhịn nổi muốn nhìn một cái, mà theo y đi ra, nhưng thấy y không về phòng mà một mình đi đến hoa viên, hắn lập tức lặng lẽ đi ở phía sau.

Thực ra hắn cũng không định lén lút như vậy, nhưng thấy Cẩn Du suy nghĩ đến nhập thần, Nghiêu Hi không muốn quấy rầy, vừa vặn có thể nhân cơ hội nhìn y nhiều một chút ni.

“Ta? Ta cũng tùy tiện đi một chút.” Cẩn Du cũng không biết thế nào mà trả lời hắn, chung quy cũng không thể nói thực rằng y đang nghĩ tới hắn đi!

“Nga, được rồi, ngươi đến đây cũng lâu như thế rồi, ta làm chủ nhân nơi này cũng chưa từng hảo hảo cùng ngươi đi dạo, thực sự là cực kỳ thất lễ, chiều nay khí trời rất tốt, gió cũng không lớn, nhân lúc trời còn nắng, ta bồi ngươi đi một lúc đi!”

Nếu Nghiêu Hi đều đã mở miệng, Cẩn Du tự nhiên cũng không hảo cự tuyệt, hai người vừa dọc theo đường nhỏ trải đá trong hoa viên chậm rãi đi, Nghiêu Hi một bên vừa giảng giải một chút lai lịch bối cảnh của nhà thủy tạ*, khiến Cẩn Du nghe đến say sưa

*nhà thủy tạ: nhà trên mặt nước

Tiến vào hành lang dài nằm ở giữa hồ, gió lạnh mang theo thu ý nhẹ nhàng lắc lư góc áo hai người, cũng đem mái tóc có chút tán loạn của Cẩn Du thổi càng thêm tỏa ra, lung tung phiêu đãng trong gió.

Nghiêu Hi cởi xuống ngoại sam, nhẹ nhàng mà choàng vào trên vai Cẩn Du, Cẩn Du nghĩ muốn cự tuyệt, Nghiêu Hi đã nói:

“Ngươi thân thể đơn bạc, lại bệnh nặng mới khỏi, nếu như tái bị bệnh lại phí không ít dược liệu của ta, ngoan ngoãn khoác vào đi.”

Cẩn Du nhếch miệng không thể nói, đành phải tòng mệnh.

Lại nữa rồi, còn như vậy ôn nhu thêm nữa, y sẽ thực sự không quản được tâm mình a!

Nghiêu Hi kéo Cẩn Du ngồi xuống trong đình, đình bốn phía đều được bố trí mạn liêm, nhờ vậy mà cản được không ít gió lạnh, Từ bên trong nhìn ra, cảnh sắc của hoa viên càng thêm một tầng mông mông lung lung, ngược lại lại mang một vẻ đẹp khác.

Nghiêu Hi lấy đến một bình rượu ấm, rót một chén đưa cho Cẩn Du. Trướng noãn rượu ôn, quan sơn lâm thủy, hai người cũng không có lên tiếng quấy rầy cảnh trí lúc này, Nghiêu Hi nhìn y bưng lên chén rượu, đưa đến trước bờ môi tinh xảo rồi đơn giản uống một ngụm, cánh môi được rượu thấm ướt càng thêm một tia mê hoặc, mở miệng hỏi:

“Sau này hai sư đồ ngươi dự định lo liệu như thế nào? Lê Hương viên nghe nói đã giải tán rồi.”

Mấy ngày nay sự tình việc này nối tiếp việc kia, Cẩn Du thực không rãnh để mà ngẫm nghĩ, buông ngọc bôi (chén ngọc) trong tay, y đáp:

“Qua vài ngày nữa sẽ cùng sư phó thương lượng đi, có lẽ sẽ bị bán đến khu vực khác, tại nơi giống như hí viên tiếp tục hát, trừ thế này ra cũng không còn biện pháp gì khác.” Nhưng y làm ra chuyện lớn như vậy, không biết trở về có bị bán ra ngoài hay không.

“Ngươi thích hát hí khúc như vậy? Không muốn làm chút gì khác? Dù sao bên trong hí viên….” Nghiêu Hi không muốn để y tái trở lại chỗ không tốt như vậy, nếu có ý định khác,như mở một tiểu sinh ý hay cái gì đó, hắn nhất định là có thể chiếu theo nguyện vọng của y, hắn biết Cẩn Du tuy xuất thân hèn mọn, ngược lại tâm khí rất cao, muốn để y bị hắn dưỡng nhất định không bằng lòng, như vậy lại càng đối y vũ nhục.

” Ta tất nhiên là thích kịch, trong kịch nam* có thể lĩnh hội nhân sinh bất đồng, chính mình giống như thay đổi thân thể, trải qua cuộc sống của người nọ, hơn nữa, ngoại trừ hát hí khúc, ngoài ra ta cũng không làm được gì.” Nói đến thứ mình thích, trong mắt Cẩn Du có chút sáng ngời.

Cẩn Du đương nhiên không muốn tái trở lại nơi đó để cho người ta đùa giỡn, nhưng y ngoại trừ hát hí khúc cái gì cũng không biết, ở bên ngoài, nhất cử nhất động để lộ ra thân phận chính mình, ở đâu cũng đều bị người khác xem thường giống nhau, bị người nhục nhã giống nhau, sẽ không ai nghiêm túc mời y làm việc.

Đương nhiên, ngoại trừ tiểu quan quán bán rẻ tiếng cười.

Nghiêu Hi thấy y không nói lời nào, trong mắt còn ảm đạm vài phần, liền không tái nhắc lại đề tài này, dù thế nào bọn họ hiện tại cũng chưa thể đi được, hắn nhất định sẽ tái nghĩ hảo biện pháp.

“Phong cảnh trong viên tử Vương gia thật đúng là thanh tú đẹp đẽ như tranh, tuyệt không phải người tầm thường bắt chước chắp vá là có thể bằng được, có thể đoán được người thiết kế nhất định là tài hoa hơn người, hiểu được cách làm người ta thư thái.” Thấy bầu không khí có chút nặng nề, Cẩn Du dứt khoát đổi một chủ đề thoải mái hơn.

“Nga, ha hả, từng nghe qua nhiều người đối ta tán thưởng, nhưng lần này ta thực hài lòng ni.” Nghiêu Hi tâm tình đại hảo.

” Này, là Vương gia ngài tự mình…..” Cẩn Du giật mình quay đầu lại.

“Ta từ nhỏ đã thích sơn sơn thủy thủy, nếu không phải xuất thân hoàng gia, nói không chừng thật đúng là có thể làm một tài tử phong lưu ni!” Nghiêu Hi đi tới ven đình, nhìn mặt mặt hồ, cảm khái mà nói ra.

“Tài tử phong lưu a!” Cẩn Du che miệng cười khẽ, ngài đã như vậy lại còn muốn phong lưu?

“Cười cái gì?” Nghiêu Hi có chút không phục “Ngươi còn nghi vấn tài học của ta phải không? Nhớ đến năm đó, ta chín tuổi đã dễ dàng khiến cho trạng nguyên lang cam bái hạ phong, từ đó cũng không thấy một lần thất thủ qua, ngươi không tin?”

“Nào dám, Vương gia chắc chắn là học phú ngũ xa, tài trí hơn người mới phải.” Cẩn Du tiếu ý không giảm, thầm nghĩ, cũng không ngẫm lại bọn họ có dũng khí so với ngài chưa?

“A, được rồi, trong viên tử này có một nơi là ta đặc biệt tỉ mỉ bố trí, hiện tại đúng là thời gian đẹp nhất, để ta mang ngươi đi nhìn, chắc chắn ngươi sẽ thích.” Nghiêu Hi hưng phấn khoe khoang, cũng không quản Cẩn Du đồng ý hay không đã lôi kéo y đi.