Lần đầu tiên tôi gặp được Hạo Phong là vào một đêm tối trời và tĩnh lặng.
Tôi còn nhớ rõ hôm đó, tôi về nhà hơi muộn vì phải tham gia một bữa tiệc sinh nhật của bạn, nhưng thực không may là khi tôi đi đến một con hẻm tối đen thì đụng phải một tên cướp.
Trong thời khắc nguy hiểm nhất, Hạo Phong đã xuất hiện.
Anh khống chế gã ta, sau đó cõng người chẳng may bị trật chân là tôi về nhà.
Đêm hôm đó, những vì sao sáng lấp lánh và gió đêm từ từ thổi qua.
Tôi mang theo men say nhè nhẹ nằm trên lưng một người đàn ông xa lạ, trong lòng thế mà lại sinh ra một cảm giác an toàn chưa bao giờ có.
……
Lần thứ hai gặp Hạo Phong, là vào một buổi trưa trời trong nắng ấm.
Tôi đang tản bộ trên đường và hơi thất thần nghĩ đến bố cục tình tiết cho một bộ tiểu thuyết, tôi không chú ý tới phía trước có một chiếc xe hơi đang lao nhanh đến.
Ngay khoảnh khắc tôi gần như sắp đụng phải chiếc xe kia, một bóng người vọt ra không màng nguy hiểm kéo tôi lăn vào bên lề.
Lúc tôi phục hồi tinh thần lại mới thấy rõ gương mặt kia……
Thật ra, yêu một người là chuyện rất đơn giản.
Có người dùng mấy chục năm thời gian, cũng không tìm thấy một phần cảm giác thật sự, nhưng có người lại nắm giữ được ngay chỉ trong tích tắc.
Vì thế mọi thứ diễn ra thực tự nhiên, từ lần đó về sau, chúng tôi từ xa lạ đến quen biết, lại từ quen biết đến yêu nhau……
Rất nhiều năm sau, mỗi khi nhớ tới lần gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi, tôi luôn nói đùa rằng, anh nhất định là có âm mưu từ trước, bằng không thì tại sao anh luôn xuất hiện kịp thời vào mỗi lần tôi gặp nguy hiểm.
Mà lần nào, anh cũng dịu dàng ôm lấy tôi và nói rằng, thật ra anh cam tâm tình nguyện làm thần hộ mệnh cho tôi cả đời.
Lúc ấy, tôi cảm thấy hạnh phúc đang ở rất gần mình.
Nhưng tới sau này, tôi mới biết được, thì ra bên nhau cả đời lại là một chuyện rất rất xa vời……
Lúc mở mắt ra, tôi phát hiện không biết mình đã về tới nhà từ khi nào.
Vừa rồi hình như tôi còn đang đi trên đường, sau đó……
Xoay đầu qua, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm ở trước cửa sổ.
Cổ họng tôi bị cái gì đó chặn lại trong nháy mắt, tôi không nói được nên lời, nhưng hốc mắt đã nóng lên từng hồi.
Phía trước cửa sổ, sương khói lượn lờ, trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc nhàn nhạt.
Đó là hương vị của sự cô đơn.
“Anh học hút thuốc từ bao giờ?” Cuối cùng tôi cũng tìm được đề tài mở đầu cho mình, tôi khó khăn xoay người ngồi dậy trên sô pha.
Người đứng trước cửa sổ cuối cùng cũng xoay người, thân thể anh vẫn còn hơi ướt, hiển nhiên là vì cùng nhau dầm mưa trở về, nhìn vẻ mặt tái nhợt và tiều tụy kia, lòng tôi đột nhiên thắt lại.
Nước mắt bỗng trào ra ngay lập tức, tôi lại cười, “Trước nay, em chưa bao giờ biết tài năng diễn kịch của anh lại tốt như vậy?”
Mọi thứ chuyển biến quá nhanh.
Hạo Phong không chết, mà Đoạn Hạo Minh chỉ là một thân phận khác của Hạo Phong…… Thật sự làm người ta trở tay không kịp, cho dù là tình tiết trong tiểu thuyết tôi viết, cũng không kịch tính được như vậy.
“Anh xin lỗi.” Hạo Phong dập tắt tàn thuốc rồi ném ra cửa sổ.
Vào giờ khắc này, tôi nhìn thấy bóng dáng của Đoạn Hạo Minh ở trên người anh, ánh mắt kia mang theo lạnh lùng, mang theo sắc bén, cũng mang theo buồn bực.
Hạo Phong là một người dịu dàng, không nên…… Trở thành như vậy……
“Điều em cần không phải câu xin lỗi.” Tôi cúi đầu, đôi tay nắm chặt lấy thành ghế sô pha, móng tay cắm thật sâu vào đó.
“Anh biết.” Hạo Phong nhìn tôi một cái thật sâu, sau đó lại cụp mi mắt xuống, “Nhưng anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Em nghỉ ngơi thật tốt đi!” Bỏ lại một câu, anh lại cứ như vậy đi về phía cửa.
Không có bất kỳ một lời giải thích nào.
Tôi ngây người ngồi trên sô pha, cũng không đứng lên, càng không có ngăn cản, tôi thậm chí không biết mình đang suy nghĩ gì.
“Chờ anh trở lại.” Tay Hạo Phong nắm chặt tay nắm cửa, đột nhiên nói, “Đến lúc đó, anh sẽ nói tất cả mọi chuyện với em.”
“Anh thật sự sẽ trở về sao?” Tôi ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tái nhợt không một chút máu kia, hai bàn tay lặng lẽ nắm chặt.
“Ừ. Anh sẽ.”
Cửa “cạch” một tiếng rồi đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại một mảnh lặng thinh khiến người ta ngột ngạt khó thở.
Tôi xoay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, lại phát hiện trên sàn nhà trước cửa sổ dính đầy vết máu.
Màu máu đỏ tươi kia tựa như một thanh đao đâm thẳng vào tim tôi.
Phải rồi, anh vẫn còn bị thương.
Anh vì bảo vệ tôi mới bị thương.
Khi đó trực giác của tôi không hề sai.
Bởi vì, Hạo Phong từ đầu đến cuối đều là người bảo vệ tôi, thế nên, bất kể ở nơi nào, bất kể anh có thân phận gì, anh…… Đều sẽ không quên che chở cho tôi……
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng phút từng giây, tôi không biết mình đã ngồi trên sô pha bao lâu…… Mãi đến khi trời đã hoàn toàn tối đen, tôi vẫn còn đang cuộn tròn trên sô pha và yên lặng chờ đợi……
Anh nói, anh sẽ trở về.
Trở về giải thích rõ ràng tất thảy với tôi ……
Anh nhất định sẽ làm được.
Tôi tin tưởng.
Anh nhất định sẽ.
———
Truyện được edit phi lợi nhuận bởi Anky và chỉ đăng tải trên https://anhduongcung.wordpress.com. Vui lòng không copy và reup dưới mọi hình thức.
Ngoài cửa sổ, mưa đã ngừng rơi.
Lúc bóng đêm hoàn toàn buông xuống, tôi bỗng nhiên bò dậy mở tất cả đèn trong phòng lên.
Tôi cần ánh sáng, cần hơi ấm, cũng cần dũng khí…… Chờ đợi thực ra là một chuyện rất tra tấn con người.
Tôi không dám tưởng tượng nếu Hạo Phong không trở về, mình sẽ biến thành bộ dáng gì?
Đã gần đến nửa đêm, nỗi sợ hãi cắn nuốt linh hồn tôi hết lần này đến lần khác, ngay thời điểm tôi dường như sắp không khống chế được, chuông cửa vang lên.
Tôi lao đến như điên và mở cửa ra.
Ngoài cửa tối đen và yên tĩnh, Hạo Phong đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn tôi.
Nước mưa sớm đã làm ướt tóc anh, mưa chảy dọc theo khuôn mặt tái nhợt của anh rồi rơi xuống cổ từng giọt từng giọt. Nhưng ánh mắt anh lại rất ôn nhu, là loại dịu dàng mà tràn ngập quyến luyến, gần như khiến cả người tôi muốn đắm chìm vào.
Anh nhìn tôi chăm chú hồi lâu, cuối cùng nở một nụ cười và nói: “Anh đã trở về.”
Tôi gật đầu, mỉm cười và dang cánh tay ra ôm anh.
Khoảnh khắc tôi ôm lấy anh, anh mềm nhũn ngã xuống trong lòng tôi, tôi ôm chặt anh lại, không dám thả lỏng một chút nào.
Trên tay, trên người tôi lan tràn cảm giác dính ướt, mùi máu tanh cũng ngày càng nồng đậm hơn trong không khí.
Ngoài cửa có thật nhiều vết máu, kéo dài mãi đến tận cùng của bóng đêm.
Nước mắt của tôi cuối cùng cũng chảy xuống.
Tôi ôm cơ thể đã dần lạnh băng của anh cùng từ từ ngã ngồi xuống đất.
Anh mang theo máu tươi đầy người cùng đau đớn khắp thân thể một đường quay trở về, chỉ để thực hiện lời hứa của mình, nhưng Hạo Phong……
“Anh lại lừa em.”
Tôi nhẹ giọng trách cứ nhưng không dám quá lớn tiếng.
Anh đã ngủ rồi, ngủ sâu đến như vậy, ngủ ngon lành như thế, sao tôi có thể nhẫn tâm đánh thức anh?
Những cơn gió lạnh của tháng hai đang cắt qua trong bóng tối…… Lạnh quá……
《 Lễ Tình Nhân màu đen》 cuối cùng cũng xuất bản.
Trong một ngày mưa dầm liên miên, tôi cầm quyển tiểu thuyết đi vào nghĩa trang.
Hôm nay lại là ngày 14 tháng 2.
Lại là Lễ Tình Nhân.
Nhưng cũng giống như năm trước, tôi vẫn cô đơn một mình.
Đứng trước bia mộ lạnh băng, chàng trai soái khí trên bức ảnh đối diện đang mỉm cười dịu dàng với tôi, ẩn chứa trong con ngươi đen láy kia là sự dịu dàng khiến người ta quyến luyến.
Tôi ngẩn ngơ nhìn bức ảnh kia thật lâu thật lâu…… Sau đó, tôi ngồi xổm người xuống và lấy bật lửa ra, châm vào cuốn tiểu thuyết.
Ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy trong mưa.
Nhìn trang sách theo ngọn lửa trở thành tro tàn tung bay trong không trung, tôi nhẹ nhàng nói: “Đây là chuyên xưa của một cảnh sát. Câu chuyện kể rằng người cảnh sát này vì đi nằm vùng mà giả chết lừa gạt mọi người, bao gồm người anh ấy yêu thương.”
“Đáng tiếc thân phận của anh ấy bại lộ. Nhưng để giữ được chứng cứ đã tới tay, bất đắc dĩ anh ấy phải bắn chết đồng nghiệp của mình, giành lại được lòng tin của tội phạm một lần nữa.”
“Đó là một quyết định rất đau đớn phải không? Nhưng anh ấy vẫn dứt khoát làm như vậy, chỉ vì không muốn tất cả sự cố gắng trước đó của mọi người đều trở thành lãng phí.”
“Nhưng mà, buồn cười nhất chính là, lúc ấy cảnh sát lại coi anh ấy trở thành kẻ phản bội, trở thành tội phạm bị truy nã số một.”
“Nhưng cho dù như thế, anh ấy cũng chưa từng từ bỏ, cứ như vậy mà tiếp tục tồn tại trong thống khổ và tra tấn. Mãi đến khi anh ấy lấy được bằng chứng thật sự và bắt được tội phạm, nhưng anh ấy lại bị thương nặng không thể cứu được vì cứu cấp trên của mình.”
“Cảnh sát cuối cùng cũng sửa lại án xử sai cho anh. Trao cho anh ấy vinh dự, cho anh ấy huân chương, nhưng thứ anh ấy đã mất đi lại là một sinh mạng vĩnh viễn cũng không thể vãn hồi.”
“Có lẽ, cái chết là lựa chọn duy nhất của anh ấy? Vào giây phút quyết định hy sinh tánh mạng của đồng đội, anh ấy biết mình đã đi trên một con đường không thể quay về.”
“Anh nói xem, anh ấy rất ngốc phải không?”
Lúc quyển tiểu thuyết hoàn toàn cháy rụi trong ngọn lửa, nước mắt của tôi sớm đã ướt đẫm gương mặt.
“Anh còn nợ em một lời giải thích.” Cuối cùng tôi cũng không kiềm được bật khóc thành tiếng, tôi ôm mặt quỳ rạp xuống trước tấm bia đá lạnh lẽo, “Em không cần người khác nói cho em biết chân tướng, em muốn anh tự mình nói ra sự thật với em, nhưng anh lại không làm được.”
Lúc này đây, tôi thật sự đã mất đi anh!
Lúc này đây, tôi sẽ không bao giờ có một Lễ Tình Nhân thứ hai gặp được một người giống anh như đúc nữa!
Lúc này đây, tôi đã vĩnh viễn cô đơn một mình……
Hạo Phong, em nghĩ mình sẽ có thể oán trách anh phải không?
“Trở về đi!”
Phía sau, một đôi tay ấm áp khẽ vỗ nhẹ lên đầu vai tôi.
Tôi quay đầu, thấy Tuyết Tễ mang theo ánh mắt thở dài nhìn tôi.
“Không phải em đã nói, cậu ấy hy vọng em sống vui vẻ sao?”
Tôi khẽ gật đầu rồi chậm rãi đứng lên.
Đúng vậy, anh hy vọng tôi sống vui vẻ. Cho nên, tất cả những đau khổ anh đều gánh vác một mình, ngay cả trong giây phút cuối cùng của sinh mệnh, anh cũng chưa từng kể cho tôi nghe một phần đau khổ nào.
Anh chỉ mỉm cười và nói với tôi rằng anh đã trở lại.
Tôi nhìn bức ảnh trên bia đá một lần cuối cùng rồi xoay người cùng Tuyết Tễ đi hẳn vào trong màn mưa.
Cơn mưa phùn lại rơi xuống liên miên làm nhạt nhòa con đường ở phía trước.
Những trang tiểu thuyết đã hóa thành tro tàn tựa như con bướm màu đen, nhảy nhót vũ điệu cuối cùng ở trong mưa, sau đó lặng lẽ đáp xuống mặt đất lạnh giá, cuối cùng hòa hợp làm một thể cùng bùn đất.
Thực ra, tôi đã không nói cho anh biết rằng, trong chương cuối cùng của cuốn tiểu thuyết, tôi đã cho nhân vật chính một kết cục tốt đẹp.
Anh ấy không chỉ nhặt về được tính mạng mà còn cùng người quan trọng nhất, người anh ấy yêu nhất vĩnh viễn ở bên nhau.
Con người, luôn không thể chịu đựng quá nhiều nỗi bi thương.
Cho nên, tôi hy vọng, tiểu thuyết của tôi vĩnh viễn đều sẽ có kết thúc tốt đẹp nhất, dù rằng, đó chỉ là đồng thoại……
HOÀN